🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc..........
Người tới này còn không phải là Đổng Thi Thi vừa mới đến làm khách nhà cô ngày hôm qua sao?
Mà đối phương mặt ngoài thì lại mang theo chút xin lỗi nhìn cô, giống như là cô ta vô cùng thích cái váy này nhưng lại không thể giành với cô,
Nhìn đôi mắt trong suốt hoàn toàn không có vẻ kinh ngạc của cô ta, trong nháy mắt Tần Hoan Hoan liền hiểu, nhất định là trước đó cô ta đã thấy cô vừa ý, nên mới muốn cướp cái váy này!
Lúc này, người phục vụ đã đi tới, cười nhạt hỏi: "Xin hỏi là vị mỹ nữ nào muốn mua cái váy này? Số lượng cái váy này của chúng tôi cũng có hạn, phía trước cửa hàng cũng chỉ có một cái."
"Chị, nếu chị thích thì hãy mua đi." Bàn tay vốn còn nắm chặt váy chiffon của Đổng Thi Thi bỗng nhiên thay đổi đẩy đi, ôn nhu đưa váy cho Tần Hoan Hoan.
"Hử?" Tần Hoan Hoan cười đến mức nửa con mắt to cong lại, "Sao tôi lại không biết từ lúc nào mà mẹ tôi đã sinh cho tôi một em gái vậy? Thật không có ý tứ, cũng không nói cho tôi. Còn để em gái phải tự tới nhận người thân."
Tần Hoan Hoan vừa nói lời này ra, toàn bộ tình cảnh đều lạnh xuống.
Đáy mắt Đổng Thi Thi đỏ lên, mím môi, mặc dù không nói bất kì lời nào oán trách cô, nhưng mà cặp mắt trong suốt đã ẩn chứa tất cả chỉ trích.
Mà ở trong mắt người ngoài, chính là Đổng Thi Thi tốt bụng nhường chiếc váy mà bản thân vừa ý cho cô, kết quả cô không những không cảm kích còn lạnh giọng chặn miệng người ta, quá đáng đến tột cùng.
"Ôi trời, tuổi của cô gái nhỏ này không lớn nhưng miệng lại rất độc đấy." Một bác gái đi ngang qua thấy một màn như vậy, nhịn không được mở miệng nói.
Thói đạo đức giả (1) sao?
(1) Thói đạo đức giả: Đề cập đến một loại hiện tượng mà mọi người lấy danh nghĩa của đạo đức, dùng tiêu chuẩn quá cao thậm chí là không thực tế để yêu cầu, ép buộc hoặc cùng lúc công kích hai bên hành vi của người khác. Lý giải về " Thói đạo đức giả", quan điểm của xã hội đại khái có thể phân làm hai, chia ra đại diện cho "Chủ nghĩa bảo thủ" (2) "Chủ nghĩa tự do" (3). (2) Chủ nghĩa bảo thủ: Tư tưởng lạc hậu đối với sự phát triển của sự vật khách quan. Có đặc điểm bảo thủ, cứng nhắc, không thê tiếp thu sự vật mới, chỉ thấy khó khăn quá mức mà không thấy được sự thuận lợi. (3) Chủ nghĩa tự do: Tác phong tư tưởng sai lầm trong hàng ngũ cách mạng, biểu hiện chính là thiếu tính nguyên tắc, vô tổ chức, vô kỷ luật, nhấn mạnh lợi ích cá nhân. Tần Hoan Hoan nhìn ở cửa ra vào đã có ba bốn người vây quanh, đều nhìn cô với ánh mắt không đồng ý, vẻ mặt viết đầy cô ức hϊếp Đổng Thi Thi.
Rõ ràng từ đầu tới cuối bọn họ chưa nghe thấy cái gì hết, làm sao lại trách móc cô?
Khi mọi người ở đây đều cho rằng có thể Tần Hoan Hoan sẽ xấu hổ mà chạy đi, hoặc cũng có thể sẽ chặn miệng bác gái ra mặt kia, ai cũng không nghĩ tới, cô thế nhưng lại cười híp mắt kéo tay Đổng Thi Thi qua giống như không có việc gì mà nói:
"Em gái thích cái váy này lắm sao? Có cần chị tặng cho em không? Dù sao em cũng không thể so được với chị, tiền của em thế nhưng có được từ " việc tốn thể lực " đấy, rất không dễ dàng."
Cái váy mười mấy vạn nói tặng liền tặng?
Hơn nữa...... Cái gì gọi là việc tốn thể lực?
Có thể ở đi shopping ở cửa hàng này, trên cơ bản đều là một vài phu nhân có gia cảnh không tệ, như vậy, bên người ông chồng nhà ai mà không có mấy con ruồi nhặng bay qua bay lại? Tần Hoan Hoan nói nháy mắt khiến bọn họ nghĩ tới các loại khả năng, một đám lập tức liền ngậm miệng không còn nói chuyện thay Đổng Thi Thi nữa.
Không làm chuyện trái với lương tâm thì không sợ quỷ gõ cửa.
Rất không khéo, Đổng Thi Thi lại là người sợ quỷ kia.
Nghe thấy lời nói mang theo thâm ý của Tần Hoan Hoan, gương mặt vốn tái nhợt của Đổng Thi Thi lập tức liền đỏ lên tảng lớn, trong mắt mang theo lúng túng, giọng nói mang theo nức nở nói ra:
"Cô...... Sao cô có thể nói tôi như vậy!"
"Hửm?" Tần Hoan Hoan nâng đôi mắt to sáng lên liếc nhìn Đổng Thi Thi rồi nói:
"Bằng không...... Em giải thích cho mọi người nghe xem tiền của em là từ đâu làm ra được vậy?"
Đổng Thi Thi nghe vậy hô hấp liền dừng lại, yên lặng gạt đi vài giọt nước mắt, đáng thương giải thích:
"Không có ai lại không có việc gì mà đi nói bản thân kiếm tiền như thế nào...... Giống như chị vậy, sẽ không gặp ai liền đi nói cách mà mình kiếm ra tiền."
Tần Hoan Hoan nghe thấy giọng nói nhu hòa đến đứt ruột đứt gan của Đổng Thi Thi, lại liếc mắt nhìn mọi người đang dao động tâm tư, mỉm cười nói ra:
"Vì sao tôi lại không nói chứ? Tiền của tôi đều do chồng của tôi cho tôi tùy tiện tiêu." Tần Hoan Hoan dựa sát vào Đổng Thi Thi, ngửi thấy mùi hoa dành dành (4) nhạt trên người cô ta, câu môi cười, nói:
"Thế nhưng...... Còn cô?"
(4) Hoa dành dành: ..........#Ấn ngôi sao và ủng hộ nhé~