Mộc Cẩn mở bọc vải ra, nói: “Mời ngài xem thử đồ bên trong giá trị bao nhiêu.”
Quá khứ và hiện tại nàng đều chưa từng cầm đồ, trong lòng cứ bồn chồn, cố gắng giả vờ dáng vẻ từng trải nói chuyện với chưởng quỹ.
Đối phương cầm ly thủy tinh lên cẩn thận quan sát.
Tỉ mỉ nhìn rất nhanh liền ra giá: “Ly thủy tinh này của ngươi sáng hơn của bọn người Pháp, ta đưa ngươi nhiều hơn chút, ngươi xem năm lượng có được không?”
Năm lượng?
Mộc Cẩn lập tức ngơ người, cái này quá khác với trong tưởng tượng.
Không phải nói thủy tinh ở cổ đại rất đáng tiền sao?
Coi như triều nhà Minh có đồ từ phương Tây nhập vào, nhưng giá cả cũng không đến nỗi thấp như vậy.
Địa vị của người phụ nữ thời cổ đại hơi thấp, rất ít phụ nữ ra ngoài làm mua bán, Mộc Cẩn cảm thấy đối phương có lẽ vì xem thường nàng nên không ra đúng giá.
Nàng cố gắng nặn ra nụ cười: “Ta tuy là tiểu nữ tử, nhưng cũng biết kiểm hàng, vẫn mong chưởng quỹ đây cẩn thận xem lại xem.”
“Ngươi đến huyện Phú Cốc hay huyện Cố Lương bán cũng giống với giá này thôi.”
Nhìn chưởng quỹ vẻ mặt như muốn để nàng đi, Mộc Cẩn mới hiểu lúc trước nàng chắc là đã đánh giá sai.
Đầu Mộc Cẩn bây giờ xoay chuyển rất nhanh, đột nhiên nhạy bén.
Nàng nhờ vào sự che phủ của túi vải, lấy vòng tay ngọc trai trong hộp chuyển phát nhanh ra.
Đây là quà mà nàng đặt mua để đón sinh nhật.
Vốn dĩ không định động vào nó, nhưng bây giờ ăn cơm cũng khó khăn, chỉ có thể lấy ra thử vận may.
Đợi khi xem rõ đồ trong tay Mộc Cẩn, trên mặt chưởng quỹ cuối cùng cũng không còn vẻ mặt trầm tĩnh nữa.
“Cái vòng này ngược lại rất hiếm thấy, nhưng gom lại nhiều hạt như vậy để tạo thành một vòng cũng thật không dễ dàng.”
Ở hiện đại có công nhân nuôi trồng ngọc trai, khiến cho giá cả của ngọc trai bị giảm mạnh. Nhưng thời cổ đại đều là ngọc trai tự nhiên, cần phải tiêu phí vô số nhân công lặn xuống biển, hồ để thu nhặt, điều này liền quyết định ngọc trai ở cổ đại cực kỳ quý giá.
Muốn gom lại thành một sợi dây chuyền hay vòng tay thì càng không dễ.
“Ngươi xem một trăm lượng bạc thế nào?” Chưởng quỹ thăm dò.
Mộc Cẩn chỉ biết ngọc trai ở cổ đại cực kỳ đáng giá, nhưng lại không biết giá cả cụ thể, có điều nhìn biểu hiện của chưởng quỹ, trông vô cùng có giá trị.
Nàng cảm thấy còn có thể tăng giá lên nữa.
“Đây là phu quân đã mất vô cùng khổ cực mới tìm thấy, nếu trong nhà không còn bạc, ta cũng không nỡ bán nó. Chưởng quỹ nếu đã có lòng mua nó, thì cũng nên cho ta một cái giá không để ta thiệt mới phải.”
Tim nàng đập cực kỳ nhanh, lời này chẳng qua là lừa ông ta mà thôi.
Nàng đang cược.
Chưởng quỹ sốt ruột luống cuống giữ nàng lại: “Tiểu nương tử xin đợi chút, cái vòng ngọc này thật hợp với mắt ta, ta đưa ngươi ba trăm lượng, ngươi bán cho ta đi, ngươi đi huyện Cố Lương, giá tiền cũng giống vậy thôi.”
Hai người ngươi qua ta lại dính líu mấy hồi, cuối cùng cũng chốt ba trăm bốn mươi lượng.
Thời gian Mộc Cẩn gấp gáp lại sợ lộ tẩy, chắc chắn không dám đi đến huyện Cố Lương.
Trước mắt đã có người cho ra giá cả vừa lòng, nàng tất nhiên đồng ý.