Bởi vì thăm dò đặc tính của không gian, lúc Mộc Cẩn nằm cữ tháng trời đã từng lặng lẽ bỏ nước nóng vào trong không gian, kết quả ngày thứ hai nước lấy ra vẫn còn nóng.
Nàng đoán thời gian trong không gian là đứng yên, lần sau không cần lo lắng đồ bỏ vào lâu sẽ bị hư.
Nhưng mà trong nhà chỉ còn tổng cộng hai lượng bạc, giá lương thực lại liên tục tăng cao, nàng thật sự không có tiền mua lương thực.
Mộc Cẩn thẩn thờ nhìn những thứ trong không gian, thứ có thể đem ra bán lấy tiền lại còn không dễ bị nghi ngờ thật sự quá ít.
Thời cổ đại muối có giá cao, mười mấy bao muối trong không gian có thể đổi được vài lạng bạc, nhưng muối là do quan phủ nắm giữ, nếu trong một lúc mà nàng đem nhiều muối như vậy ra bán, có lẽ sẽ bị bắt vì tội buôn muối.
Chính ngay lúc rối bời thì Mộc Cẩn nhìn thấy bình thủy tinh ở trên giá để hàng.
Nghe nói thủy tinh ở thời cổ đại cũng rất quý giá, nếu nàng không nhớ nhầm thì thời nhà Minh sản phẩm từ thủy tinh đã du nhập vào trong dân gian.
Đem một cái đi bán chắc hẳn là được.
Ngoài trừ lương thực thì còn phải mua một ít vải vóc và bông vải, dù sao sau này thời tiết cũng trở lạnh nên sớm chuẩn bị.
Mộc Cẩn tính toán xong mọi thứ thì chỉ chờ thực hiện thôi.
Lúc nói với phu phụ Vương Bảo Sơn thì bọn họ sống chết không đồng ý cho Mộc Cẩn ra khỏi cửa.
“Bây giờ đâu đâu cũng thiếu ăn thiếu mặc, bên ngoài còn không biết loạn thành ra thế nào, trong nhà không thiếu con và bọn trẻ, nếu thiếu thứ gì thì nói với nương của con, để bà ấy mua cho con là được.” Vương Bảo Sơn nói.
Nếu không phải thôn Vương gia chỉ cách huyện thành năm dặm đường thì Mộc Cẩn cũng không dám mạo hiểm ra ngoài lúc này.
Nhưng mà nhìn tình hình, sau này chắc hẳn càng lúc càng loạn, lại muốn mua thứ gì đó e là không dễ rồi.
Trước đây nàng theo Vương Lý thị sắp xếp đồ đạc, nhìn qua tầng hầm trong nhà Vương gia, lương thực bên trong nhiều nhất cũng đủ cho người trong nhà ăn trong ba tháng, trong ruộng không biết còn có thể thu được bao nhiêu.
Nói mãi cũng không thể để bọn họ đồng ý, Mộc Cẩn không còn cách này phải lấy vũ khí chết người Hứa Thiên Từ ra sử dụng.
“Đồ của Thiên Từ vẫn còn ở trong học đường, tối hôm qua chàng ấy báo mộng cho con nói để mấy thứ đó ở bên ngoài chàng không yên tâm.”
Thời này con người đều bị mê tín, lời của Mộc Cẩn quả nhiên có tác dụng.
Vương Lý thị thở dài một cái rồi nói: “Ông à, cho con đi đi, nếu không sau này loạn lên càng không thể đi ra ngoài.”
Cuối cùng Vương Bảo Sơn xuống giọng: “Ngày mai kéo xe bò nhà chúng ta, để Sùng Văn và Sùng Võ đưa con đi cùng.”
Có hai con trai đi theo, con gái cũng xem như được an toàn một chút.
“Bây giờ đều đang lúc cướp nước, nếu huynh trưởng và tiểu đệ đều không ở đó, nhà chúng ta không có người làm chủ mọi việc, chỉ sợ làm chậm trễ việc trong ruộng. Hay là để Lang Đầu và Hữa Lương đưa con đi, như vậy không đến mức làm lỡ việc.”
Lang Đầu và Hữa Lương là hai người làm trong nhà, tuy rằng làm việc giỏi nhưng vẫn là không cách nào làm chủ mọi việc.
Vương Bảo Sơn nghĩ một lúc, chính là đạo lí này, liền đồng ý.
Buổi sáng hôm sau, kéo xe bò trong nhà rồi lên đường.
Mộc Cẩn thu xếp để Lang Đầu và Hữa Lương ở trong trường tư thục, bảo bọn họ thu dọn đồ đạc.
Một mình nàng dựa theo kí ức của nguyên thân đi đến hiệu cầm đồ duy nhất trong thành, may thay quy mô của hiệu cầm đồ cũng không quá nhỏ, chắc hẳn có thể tin tưởng được.
Trên tủ quầy là hai tiểu nhị, Mộc Cẩn mở tay nải ra: “ Mấy món đồ này của ta, e là phải phiền chưởng quỹ của các người đến xem một chuyến.”
Đồ chế tạo từ thủy tinh chắc chắn cực kỳ quý giá, Mộc Cẩn sợ hai người này không thể nào quyết định.
Bọn họ cũng tốt tính quá, đã mời chưởng quỹ từ bên trong.
Lúc này Mộc Cẩn mới mở tay nải rồi nói: “Mời ngài xem thử những thứ bên trong này đáng giá bao nhiêu.”