Bởi vì tuổi còn nhỏ nên đi tiểu thường xuyên, hai đứa nhỏ một ngày phải dùng mười miếng tã lót, Mộc Cẩn một ngày phải giặt một lần.
Nàng với Vương Lý thị luân phiên chăm sóc tụi nhỏ, người khác thì đi giặt tã lót.
“Nương, Sùng Võ nói người chuẩn bị cho nó thành thân, lúc trước sao không nghe người nói gì về chuyện này?” Mộc Cẩn hỏi.
Vương Lý thị buồn phiền.
Bà nói với Mộc Cẩn: “Nào phải nương với cha con nói cho nó thành thân, là đại tẩu con nói.”
Lúc đầu cưới Chu thị là chủ ý của Sùng Văn, hai người thành thân năm năm, ngay cả con trai con gái cũng không có.
Vương Bảo Sơn và Vương Lý thị sốt ruột, Chu thị còn sốt ruột hơn họ, lấy ngân lượng đi khám qua rất nhiều đại phu, uống rất nhiều thuốc, nhưng vẫn không có tin tức gì.
Nhà nương Chu thị vốn dĩ nghèo, những ngày tháng bình thường ở nhà nương đều nhờ vào nhà chồng giúp đỡ, nàng ta lại không có con, luôn cảm thấy không thể đứng vững ở nhà chồng.
Hai ngày trước về nhà nương, kết quả về liền nói muốn gả đường muội nàng ta cho Sùng Võ.
Sùng Võ vẫn chưa được mai mối, đường tỷ muội làm chị em dâu luôn tốt hơn người ngoài.
Hơn nữa trong mắt những người thuộc hộ nông dân bọn họ thì Vương gia giàu có vô cùng, nắm giữ nguyên tắc những cái tốt không đem cho người ngoài, người nhà của Chu thị luân phiên đi thuyết phục nàng ta, cuối cùng mới thành công lay động Chu thị.
Thật ra thúc thẩm của nàng ta đã nói: “Con thành hôn đã hơn năm năm vẫn chưa có con, nhà họ Vương cũng có tiền, lỡ đâu mẹ chồng của con nổi lên ý định để Đại Lang ( Vương Sùng Văn ) nạp thϊếp, sau này Vương gia sao còn vị trí cho con nữa? Nếu như muội muội con gả qua đây thì lại khác, nếu con bé sinh hạ con trai, tiếp đó giao cho con thì cũng không phải là không thể, đến lúc đó tỷ muội các con đồng lòng, người ngoài lại không cách nào chiếm lợi ích.”
Khoảng thời gian trước, Chu thị đưa hai trăm cân lương thực về nhà, nhà nàng ta vốn nghèo, hai trăm cân lương thực thật là có thể cứu nửa cái mạng của cả nhà.
Thúc thẩm Chu thị nhìn thấy sau khi nàng gả đến Vương gia thì giúp đỡ trong nhà rất nhiều, bất giác nổi lên ý nghĩ cũng để con gái của nhà mình gả đến Vương gia, từ đây bọn họ có thể ăn uống no đủ rồi.
Hơn nữa vừa hay Vương Sùng Võ nhanh đến tuổi thành thân, thật sự chính là một mục tiêu sống ở ngay trước mắt.
Vương Lý thị nói: “Người trong nhà đều biết không sinh được con là tâm bệnh của đại tẩu con, nhưng nên mời đại phu cũng đã mời rồi, thuốc cần uống cũng uống rồi, mấy năm nay tiêu tốn rất nhiều tiền rồi, người trong nhà cũng không nói nửa câu không phải với con bé, bây giờ bỗng nhiên lại còn muốn đưa muội muội đến…”
Chu thị được vài đại phu giỏi khám qua, thậm chí còn đi y quán trong thành xem qua, đại phu đều nói thân thể khỏe mạnh, duyên con cái vẫn chưa đến.
Hai năm trước khi thành thân mọi người đều không vội, càng đến sau này không những Vương Lý thị hối bọn họ, đến cả Vương Bảo Sơn cũng không ngừng nói bóng gió phải có một đứa con rồi.
“Nếu như đại tẩu đã được nhiều đại phu như vậy xem qua, cũng không có đại phu nào nói thân thể tẩu ấy có bệnh, thì sao nương không khuyên đại ca cũng đi chẩn bệnh xem. Phu phụ hai người cũng nhau đi chẩn bệnh, nói không chừng lại hay.”