Xuyên Trụ cũng cảm thấy như vậy, sau khi biết một mực oán trách vợ không biết cách sống.
Hắn ta biết vợ thương xót mình, nhưng lương thực trong năm đói kém quý giá như thế, hắn ta còn muốn tiết kiệm cho hai đứa nhỏ ăn, làm gì phải lãng phí nhiều lương thực nhưvậy.
Vợ hắn ta không quan tâm ngăn cản hắn ta, lấy một ít hạt kê nấu thành cháo, hầm cho nhừ ra, vừa đủ một tô.
Hương thơm của hạt kê lập tức lan ra khắp phòng.
Hai đứa nhỏ ngửi thấy mùi, nuốt nước miếng một cách mạnh mẽ, bọn nhóc tuy nhỏ, nhưng biết cha bị thương, phải cẩn thận bồi bổ sức khỏe.
Tuy rất thèm ăn, nhưng vẫn phải nhịn lại, giương mắt nhìn Xuyên Trụ ăn.
Xuyên Trụ không nỡ ăn, kêu hai đứa nhỏ qua để cho chúng ăn.
Vợ hắn ta nhìn thấy, mắng tụi nhỏ nhanh đi qua một bên: “Cha con vẫn đang bị thương, các con hiểu chuyện chút đi.”
Lại nói với Xuyên Trụ: “Chàng đó, ta biết chàng không nỡ, nhưng ăn rồi thì mới có thể khỏe lại, chàng khỏe rồi thì ba mẹ con ta mới có thể yên tâm được.”
Xuyên Trụ lúc này mới một mình ăn tiếp.
“Mộc Cẩn muội vừa cho nhà chúng ta thuốc, vừa cho nhà chúng ta hạt kê, chúng ta lợi dụng người ta không ít, nhà muội ấy cũng không có nam nhân, sau này chúng ta nên chăm sóc ba mẹ con muội ấy nhiều hơn.” Xuyên Trụ nói với vợ.
Vợ hắn ta liên tục gật đầu: “Ta biết, nhà chúng ta phải nhớ ơn của Mộc Cẩn.”
Bây giờ ruộng không thể sống, sau khi mọi người lên núi tìm nước hai tháng mà vẫn trở về tay không, đều thật thà trốn trong nhà.
Mỗi ngày Sùng Võ đều đến nhà Mộc Cẩn cho có mặt.
“Cha nương chuẩn bị làm mai cho đệ rồi.” Sùng Võ đỏ mặt nói.
Trong lời nói của hắn không biết là vui hay không vui, nếu không đỏ mặt, thì giống như là kể chuyện bình thường cho người bên cạnh.
Mộc Cẩn hỏi: “Đệ đồng ý không?”
Sùng Võ trầm lặng hồi lâu rồi nói: “Đệ không biết, đến tuổi thì thành thân, mọi người đều như vậy.”
Hơn nửa năm nay, bên cạnh không có nhà nào tổ chức hỉ sự.
Vì mất mùa, nhà mình còn bữa sánglo bữa tối, có hơi sức đâu mà cử hành hôn lễ?
Khi trước hai vợ chồng Vương Bảo Sơn chưa từng nhắc đến hôn sự của Vương Sùng Võ, Mộc Cẩn cũng không rõ vì sao ở thời điểm quan trọng lại nhắc đến chuyện này.
Lực lượng sản xuất và chữa bệnh ở cổ đại lạc hậu, tuổi thọ trung bình rất ngắn, nên mọi người quen với việc sớm kết hôn sinh con.
So với thời hiện đại mà nói, cơ thể Mộc Cẩn bây giờ thường thường cảm thấy mệt mỏi, nàng luôn cảm thấy có liên quan tới việc mang thai sinh con sớm.
Sùng Võ bây giờ mới đủ mười lăm tuổi, nghe hắn nói vị cô nương đó bằng tuổi hắn, hai đứa học sinh trung học đến cả bản thân còn lo không xong, sao có thể gánh vác nổi một gia đình đây.
“Nếu đệ đồng ý, đồng ý với ý kiến của cha nương, trước tiên đề nghị kết thông gia, đợi tụi đệ lớn thêm vài tuổi rồi thành thân; nếu như không đồng ý thì nên sớm từ chối người ta, đừng làm lỡ vô ích một cô nương tốt.”