—-
Kim Bảo đưa Mộc Cẩn đi vào, vừa ngượng ngùng nhận lấy túi gạo: “Ngũ cô, người cầm theo cái này làm gì?”
Bối phận của Kim Bảo thấp, xét theo thứ bậc trong tộc thì phải gọi Mộc Cẩn bằng cô.
Nàng xách theo túi gạo phỏng chừng phải bốn năm chục cân, cùng với các loại ngũ cốc đủ cho cả nhà bọn họ ăn một tháng.
Thời điểm này lá trà là thứ chỉ dành riêng cho người giàu, những gia đình nông dân bình thường đều dùng nước giếng để chiêu đãi khách.
Mộc Cẩn nói với Kim Bảo: “Ta lấy cái này cho vợ ngươi nấu một chút cháo để bồi bổ thân thể, hai đứa nhỏ Cát Tường và Như Ý còn nhỏ, chỉ có thể làm phiền các ngươi.”
“Thúy Hoa đang ở trong vườn rau, trở về ta nhất định sẽ nói với nàng, bồi bổ thân thể nàng thật tốt.”
……
Mọi nhà đều đang phơi lương thực mới thu hoạch ở trong sân nhà mình, nếu sân không đủ rộng, thì sẽ phơi luôn ở trước cửa phòng sau.
Làng trên xóm dưới chỉ có thôn Vương gia của bọn họ thu hoạch được nhiều lương thực nhất, tất cả mọi người đều biết bọn họ có lương thực, cho nên mỗi hộ gia đình của thôn Vương gia đều rất cẩn thận, sợ có người xứ khác tới đây cướp lương thực.
Ở loạn thế lương thực chính là sinh mạng.
Hơn nửa đêm Mộc Cẩn nghe được tiếng vang, tiếng kêu cứu, tiếng bước chân, tiếng đánh nhau đan xen lại với nhau.
Trong nhà chỉ có Mộc Cẩn cùng hai đứa nhỏ, chưa từng trải qua tình cảnh loạn lạc như thế này, Mộc Cẩn ôm Cát Tường và Như Ý đến phát run.
Nàng lấy từ trong không gian ra một con dao gọt hoa quả sắc bén, ôm hai đứa nhỏ, không nhịn được mà run rẩy.
Trong nhà chỉ có một mình nàng là người trưởng thành, nếu đối phương thật sự xông tới, chỉ cần có thể bảo toàn tính mạng, nàng không ngại giao lương thực ra.
Nhưng lỡ như đối phương cướp xong tiền tài còn muốn gϊếŧ người diệt khẩu, nàng liền liều mạng cùng bọn họ.
Mộc Cẩn trốn ở góc phòng, quả thực sống một ngày bằng một năm.
Động tĩnh bên ngoài không có dấu hiệu dừng lại, ngược lại ngày càng lớn.
Có âm thanh đập ván cửa từ cửa viện truyền tới, Mộc Cẩn cảnh giác chuẩn bị sẵn sàng liều mạng cùng đối phương.
“Tỷ, mau mở cửa!” Sùng Võ hô to đến mức cuống họng muốn rách ra.
Mộc Cẩn nghe thấy là giọng của Vương Sùng Võ, một tay ôm con chạy tới.
Hoá ra buổi tối có người xứ khác trà trộn vào trong thôn để cướp lương thực, đối phương dẫn mười mấy tên to khoẻ lại đây, khi hộ gia đình ở ngay cửa thôn bị bọn chúng tới cướp, đứa cháu lanh lợi nhà hắn, đã trộm chạy ra ngoài để báo tin.
Biết được tin tức, nguyên một nhóm hán tử trong thôn lấy hết cuốc xẻng hoặc là đao kiếm hướng tới cửa thôn.
Đã có người xứ khác tới đây cướp lương thực, như vậy nhất định biết rất rõ tình hình trong thôn Vương gia của bọn họ, mọi nhà đều mới vừa thu hoạch lương thực, chỉ cần có một nhà bị cướp, nhà khác phía sau chắc chắn không thể tránh được số phận bị cướp.
Môi hở răng lạnh, đạo lý này ai cũng hiểu được.
Sợ cô nhi quả phụ Mộc Cẩn dễ gặp bất trắc, khi Vương Bảo Sơn và Vương Sùng Văn chạy tới phía cửa thôn đã phân phó Vương Sùng Võ đưa Mộc Cẩn và hai đứa nhỏ về nhà mình, tốt xấu gì cũng có thể bảo vệ lẫn nhau.