Còn chưởng quỹ thì rất vui, vòng ngọc này ngoại hình rất đẹp, ông ta bán qua tay liền có lãi trên trăm lượng, cuộc mua bán này kiếm được lời
“Tiểu nương tử muốn đổi thành vàng hay bạc?”
“Bạc đi.”
Bạc không dễ mang theo, nhưng Mộc Cẩn có không gian, ngược lại không cần lo lắng vấn đề an toàn.
Rời khỏi tiệm cầm đồ, nàng bỏ phần lớn bạc vào không gian, vội vàng đi đến tiệm lương thực.
Đợi hỏi xong giá lương thực, Mộc Cẩn không cầm được mà ngỡ ngàng vì giá thực phẩm tăng quá nhanh.
Khi nàng vừa xuyên qua, giá lương thực chỉ tăng ba mươi đến bốn mươi phần trăm so với trước kia, nhưng bây giờ lại tăng gấp đôi.
Vài tiệm trong thành giá cả hầu như giống nhau, Mộc Cẩn tuy rằng đau lòng, lại không thể không mua.
Mấy năm tới tai họa liên tục, giá lương thực e rằng sẽ cứ ở mức cao, thậm chí tiếp tục tăng lên nữa.
Nàng không thể tiếp tục bám váy cha nương, lại nói, lương thực Vương gia đã có giới hạn nay lại tăng thêm người, thật sự rất khó chống đỡ nổi sự thiếu lương thực sắp tới.
Nên Mộc Cẩn chỉ có thể cắn răng mà mua.
Sợ thu hút sự chú ý, Mộc Cẩn quyết định mua lương thực ở ba tiệm khác nhau.
Nàng cần nhiều, cho nên tính theo thạch, tổng cộng mua mười thạch bột mì, mười thạch gạo, mười thạch hạt kê còn có mười thạch lương thực thô. (một thạch~ 60 kg)
Nếu như chỉ có một mình nàng, lương thực tinh này đủ cho nàng ăn bốn năm năm, nhưng nghĩ đến người Vương gia hay người trong thôn không đủ lương thực, liền mua nhiều thêm lương thực, đến lúc đó biết đâu có thể cứu thêm một mạng người.
Bởi vì giá lương thực tăng cao, lương thực này đã tiêu hết của nàng một trăm mười lượng bạc.
Vẫn là ông chủ thấy nàng mua nhiều, nên giúp không tính tiền lẻ ra nữa.
Mộc Cẩn để lại địa chỉ trường tư, bảo tiệm nửa tiếng sau gửi lương thực đến.
Làm xong những thứ này, nàng không ở lại lâu, trực tiếp trở về trường tư.
Lang Đầu và Hữu Lương làm việc nhanh chóng, sớm đã đóng gói xong đồ đạc của Hứa Thiên Tứ.
Còn về lương thực mới mua, Mộc Cẩn chuẩn bị bỏ phần nhiều vào trong không gian, mượn cớ bảo bọn họ lại đi mua ít bông vải để một mình nàng ở lại trường.
Khi nhiệt độ hạ xuống, người lớn đều không thể chịu được nhiệt độ thấp, càng không nói đến hai đứa nhỏ trong nhà.
Nàng không động đến đồ đạc trong phòng cha chồng lúc trước, nhưng trong phòng nàng, chỉ có hai chiếc chăn một dày một mỏng, đến đó chắc chắn không đủ dùng.
Bây giờ thời tiết còn hơi nóng, Vương Lý thị giúp hai đứa nhỏ may thêm một tầng mỏng bông vào đệm chăn.
Mộc Cẩn chuẩn bị mua thêm vải bông để may thêm những cái nên may.
Bây giờ lương thực còn lại không đủ ăn, ngày càng ít người chịu trồng cây bông, Mộc Cẩn chỉ có thể nhân lúc bây giờ còn có thể mua liền nhanh chóng mua.
Còn về vải vóc, nàng đợi một lúc rồi chuẩn bị đích thân đi hiệu vải xem thử.
Thời gian này, ba tiệm lương thực đều liên tục đưa đồ đến trường tư.
Mộc Cẩn giữ lại bột mì, gạo, hạt kê mỗi loại hai túi, phần còn lại thì thu vào không gian, lương thực phụ thì giữ lại hết, đến khi thuận tiện thì lấy ra.
Thấy nàng mua nhiều lương thực như vậy, Lang Đầu Hữu Lương ngẩn người.