Chương 49: Ngọa long phượng non
Tống Lam trơ mắt nhìn ánh mắt Roger từ kích động dần dần chuyển sang tuyệt vọng, toàn bộ phòng họp đều trở nên nặng nề.
Trước khi giải quyết được vấn đề tâm lý cho các đồng nghiệp trong trụ sở, thì sợ rằng Roger sẽ xảy ra vấn đề trước.
Cơ mà Tống Lam cảm thấy cái này cũng không thể trách người khác toàn bộ được, dù sao thanh danh lúc trước của Roger thật sự là quá vang dội.
"Chuyên gia đàm phán tử thần".
Với người không biết mà nghe xong danh hào này, phỏng chừng cũng phải cho rằng đây là một vị trọng phạm bị liên hiệp chính phủ truy nã với tiền thưởng vượt qua cả triệu watt. Hơn nữa từ kết quả mà xem, thì tất cả tội phạm đã từng tham khảo ý kiến
của Roger trong quá khứ đều đã chết mà không có một ngoại lệ nào.
Có khi là bị súng bắn tỉa bắn nổ đầu, có khi là bị nhân cơ hội con tin phản kháng mà bị loạn đao chém chết, bình tĩnh mà xem xét, đổi lại là Tống Lam, thì hắn cũng không vui mừng khi thấy bác sĩ tâm lý của mình có quan hệ cùng hai chữ "Tử vong".
Thật sự là quá xui xẻo.
Đang lúc hắn cân nhắc nên an ủi Roger như thế nào, thì một bóng người từ cửa bước nhanh vào.
Bắp chân được bao bọc bởi vớ dài màu trắng, mặc một bộ đồng phục hầu gái được cắt may cẩn thận, tóc ngắn được nhuộm thành màu hồng nhạt, khi đến gần còn mang theo một mùi đào ngọt ngào thoang thoảng.
Cô gái này…
Tại sao lại có phong cách khác biệt với những người khác trong trụ sở vậy?
Tống Lam nhướng mày, phát hiện ra một vấn đề cũng không đơn giản.
Nhưng mà kinh ngạc mà cô nương này mang đến cho hắn còn không chỉ có những thứ này, sau khi đi tới trước mặt Roger, cô còn lấy ra một vật thể rất giống máy tính bảng, đưa mặt màn hình kia ra cho đối phương xem.
[Đừng nản lòng, một ngày nào đó họ sẽ hiểu nỗi khổ tâm của anh.]
[Tôi đã rất xúc động khi nghe câu chuyện của anh ngoài cửa.]
[Chúng ta sau này cùng nhau cố gắng nhé!]
Ba dòng chữ được hiển thị trên máy tính bảng.
Tống Lam lúc này mới nhớ ra trước đây mình đã từng nhìn thấy dụng cụ này trên quảng cáo, nghe nói chỉ cần thực hiện một cuộc phẫu thuật xâm lấn cực ít sau gáy và cấy cảm biến của dụng cụ cảm biến vào cơ thể, thì sẽ có thể sử dụng cảm biến để gửi suy nghĩ của mình cho đối phương, những gì cần nói được hiển thị trên một máy tính bảng chuyên dụng.
Chip cảm biến cũng có thể thu thập các cuộc trò chuyện của người khác và trình bày những gì người khác nói với người dùng thông qua máy tính bảng dưới dạng văn bản.
Đối tượng của chiếc máy tính bảng này là những người câm điếc không có khả năng phẫu thuật cấy ghép cơ thể nhân tạo, Tống Lam nhớ rằng giá khuyến mại trên TV chỉ có 2.777 watt, có chiết khấu 10% khi đặt hàng qua điện thoại, cũng như kèm theo dịch vụ cho bác sĩ đến tận nơi phẫu thuật.
Mà hiện tại, hắn lại nghĩ đến một vấn đề khác.
Hắn nhớ rằng ngoài chuyên gia đàm phán, Lục Tương còn đề cập đến việc sẽ có một cựu thành viên phân tích tội phạm có kinh nghiệm sẽ được điều đến bộ phận của họ.
Không đúng, liệu cô nàng đây có phải là thành viên của khoa phân tích tội phạm hay là nhân viên biểu diễn tạm thời được mời từ một khu triển lãm nào đó tới đây?
Phòng phân tích tội phạm thật sự có người như vậy sao?
Sau khi an ủi Roger xong, cô gái lại chuyển hướng đến Tống Lam, chuyển màn hình máy tính bảng về phía hắn.
[Trưởng khoa Tống, tôi là Liên.]
[Nhờ có sự quan tâm của quản lý Lục, tôi mới có cơ hội tiếp tục làm việc.]
[Kính xin chiếu cố nhiều hơn.]
Liên.
Ngõa Liên!
Tống Lam lập tức nghĩ tới cái tên này, hắn lập tức ý thức được thân phận chân chính của vị nhân viên mới kia, cô nàng này đích thật là nhân viên của khoa phân tích tội phạm trước đây, người vì trốn tránh sát thủ truy sát mà giả chết vào mấy ngày hôm trước.
Cả bộ phận cũng tổ chức một đám tang lớn cho ba người, bao gồm cả cô.
Tống Lam thật sự không nghĩ tới Lục Tương thế mà sẽ điều nhân viên “đã chết” của khoa phân tích tội phạm tới nơi này của bọn họ, càng không nghĩ tới kỹ thuật trang điểm của năm 2166 lại cao đến như thế, Ngõa Liên trước mắt nhìn qua cực kỳ khác biệt với người mà hắn gặp ở trong bệnh viện lúc trước.
Có vẻ như trong 100 năm qua kể từ năm 2020, trình độ trang điểm cũng đã tăng vọt.
Miễn là cô ấy không nói, các đồng nghiệp khác sẽ không liên tưởng cô đến với Ngõa Liên "đã chết" kia.
Nhưng mà......
Làm một trưởng khoa, sau khi phân tích thì Tống Lam phát hiện cái khoa này của mình rất có vấn đề.
Khoa tư vấn tâm lý tổng cộng cũng chỉ có ba người, trong đó trưởng khoa tư vấn tâm lý của bọn họ có thể dọa cho bệnh nhân chạy tứ tán, trợ lý lại là một người không thể nói chuyện, ngay cả một người không quan tâm đến công việc như hắn cũng biết tương lai của khoa mới này rất không tốt.
Tựa hồ là cảm nhận được lo lắng trong lòng Tống Lam, nửa đoạn đầu của Elmon từ trong hộp máy chủ chui ra, ở trong tầm mắt Tống Lam dựng ra một hình ảnh tương đối kinh hãi.
Nhưng mà trong ánh mắt của cậu bé có sắc mặt tái nhợt này lại tràn đầy năng lượng tích cực.
"Em nguyện giúp sư phụ một tay!"
Elmon đang cực lực dùng ánh mắt truyền lại tin tức như vậy.
Được rồi, bộ phận mới lại có thêm một nhân viên nữa, hơn nữa còn là một hồn ma.
Nếu để cho các đồng nghiệp trong bộ phận biết được tin tức này, e rằng còn có nhiều người mắc bệnh tâm lý hơn.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại…
Tương lai của bộ phận mới có liên quan gì đến hắn vậy?
Nếu như cái khoa này làm ăn bết bát, thì dưới cơn nóng giận Lục Tương sẽ điều hắn về bộ phận hậu cần tiếp tục làm “cá muối”, đó là một chuyện thật đẹp nha.
Huống chi, việc này cũng không trách hắn được, vốn hắn cũng dự định cố gắng công tác, vì tương lai của toàn bộ bộ phận cùng với khu 17 cúc cung tận tụy đến chết, thế nhưng cấp dưới của hắn thật sự là uy danh lan xa, cái danh hào "chuyên gia đàm phán tử thần" đã trực tiếp dọa những người khác vỡ mật, trực tiếp khiến cho công tác của bộ phận bọn họ không có cách nào vận hành được.
Phòng tư vấn tâm lý có thể làm gì nếu không có người tư vấn?
Nghĩ tới đây, Tống Lam liền biểu đạt sự hoan nghênh của mình với Ngõa Liên, sau đó đành phải bi phẫn trở lại chỗ ngồi của mình, vô lực mở máy tính mới ra, kết nối với wifi của trụ sở rồi liên tục tải những bộ phim hot trên bảng xếp hạng xuống.
……
Ngày làm việc đầu tiên đã trôi qua mà chẳng làm được gì.
Roger cùng Ngõa Liên tựa hồ rất không quen cuộc sống như vậy, Elmon thì là một bầu nhiệt huyết không chỗ phóng thích, duy chỉ có Tống Lam lại giống như là được về đến nhà.
Nhưng mà thân là một người làm công, sau cả ngày thoải mái, vấn đề nên đối mặt cuối cùng vẫn là trốn không thoát.
Tám giờ ba mươi phút tối, Lục Tương về đến nhà.
Lần này, cô không học được hành vi bất thường nào từ <> mà đặt cặp sách xuống, thay giày và rửa tay rồi ngồi vào bàn ăn.
“Ngày đầu tiên công việc thế nào?”
Sau khi ngồi xuống, giọng điệu cô liền đều đều nghe như lãnh đạo đang thị sát công việc.
"Khởi đầu tương đối suôn sẻ."
Đối với báo cáo công việc hôm nay, Tống Lam quyết định áp dụng chiến lược kìm nén mong muốn thăng tiến trước, sự suôn sẻ đương nhiên là nói đến thời điểm trước khi đồng nghiệp đầu tiên vào cửa.
Ít nhất thì quá trình tìm hiểu nhau giữa hắn và nhân viên mới diễn ra tương đối hài hòa.
"Điều không hoàn hảo là có một số vấn đề nhỏ ở phía sau."
…….
Một lát sau, Lục Tương gật đầu như có suy nghĩ: "Danh tiếng của anh ấy thực sự là một vấn đề, sẽ mất một khoảng thời gian để thay đổi ấn tượng vốn có của mọi người về anh ấy."
"Vậy thì, trước khi mọi người thay đổi suy nghĩ về anh ấy..."
"Cho đến lúc đó, anh nên luyện tập nhiều hơn."
Lục Tương ngắt lời Tống Lam.
Mặc dù các trưởng khoa đánh giá anh rất cao, nhưng cô hiểu rất rõ nếu không có ai đốc thúc, người này tuyệt đối sẽ tìm mọi cách để lười biếng.
"Vấn đề là bây giờ không ai dám đến khoa của anh để tư vấn."
“Vậy thì trước hết hãy chú ý đến người bên cạnh.”
"Người bên cạnh?"
"Ví dụ như em."
Lục Tương nghiêm túc nói: "Anh chuẩn bị trước một chút, cơm nước xong em sẽ tới tìm anh tư vấn.”
Mẩu chuyện nho nhỏ về cặp đôi:
Năm nào đó, tháng nào đó, thứ hai, chạng vạng tối.
Ngày hôm nay, đến lượt Tống Lam tiến hành nghiên cứu <>.
Nguyên nhân chủ yếu là do hắn bị đối phương bảo là “xa cách trong tình yêu”, khiến cho trong lòng hắn tràn ngập sự không phục.
Nhưng mà…
Nhìn thấy từng trang được Lục Tương cẩn thận đánh dấu, nội tâm của hắn không khỏi sinh ra một tia cảm giác khác thường, chữ viết tay trong mỗi trang đều vượt quá số chữ trong trang đó, mà hắn, tựa hồ cũng trở thành đối tượng nghiên cứu học tập của Lục Tương.
Không lâu sau, khóa cửa truyền đến tiếng động.
Lục Tương vừa vào cửa đã nhìn thấy Tống Lam cùng với<>được Tống Lam nâng niu trong tay.
Khóe miệng cô khẽ cong lên một cái, cô cởi dây ruy băng đang buộc chặt mái tóc dài, vươn cánh tay lên, kéo dài giọng ở âm cuối: "Haizz, hôm nay thật sự là mệt chết rồi --"
Nơi giấc mơ bắt đầu
Chỉ là so với lần đầu tiên cố gắng, động tác lúc này của cô không còn cứng ngắc chút nào, giọng điệu mệt mỏi xen lẫn một tia kiều mị cũng vừa phải.
"Vất vả rồi."’
Tống Lam đứng dậy, trực tiếp nghênh đón.
Đã đến lúc kiểm tra những gì hắn đã học được!
Nhận lấy túi xách đặt ở cửa, sau đó dựa theo gợi ý trong sách vở, ôm Lục Tương vào trong ngực.
Nếu như đây là một cuộc thi, Tống Lam nguyện cho mình 99 điểm.
"Thế nào?"
Bốn mắt nhìn nhau.
Dưới cái nhìn chăm chú của hắn, Lục Tương không có chút kích động, đương nhiên cũng không có bình luận hành động của hắn, mà là mượn lực đạo từ hai tay Tống Lam mà kiễng chân lên…
Sau một khắc, xúc cảm trên môi làm cho Tống Lam cảm thấy giống như bị một đạo kinh lôi xẹt qua đại não của mình.
Đây là…
Sự xuất hiện của kỹ năng ngoài cuốn sách!
(Hết chương này)