Chương 48: Người Bên Cạnh

Chương 48: Người Bên Cạnh

Theo Roger, chuyên gia đàm phán chính là vị trí gần nhất với bọn tội phạm trong hệ thống chấp pháp giả.

Sự gần gũi này không chỉ đơn thuần là khoảng cách về mặt vật lý, mà còn bao gồm cả khoảng cách về mặt tâm linh, những trường hợp cần chuyên gia đàm phán thường là những trường hợp phần tử phạm tội đã bắt giữ con tin, hoặc là nắm trong tay một loại vũ khí mang tính phá hoại quy mô lớn nào đó, bởi vậy một khi đàm phán thất bại, cho dù cuối cùng có thể bắn chết phần tử phạm tội thì cũng chắc chắn sẽ tạo thành hậu quả không thể vãn hồi.

Mà đối với bọn họ mà nói, bình thường đều là tay không tấc sắt tiếp cận phần tử phạm tội, hơi không cẩn thận, thì ngay cả tính mạng của chính bọn họ cũng sẽ bị liên lụy vào.

"Đối với chúng ta, điều quan trọng là phải tìm ra nơi mềm mại nhất trong trái tim của những tên tội phạm trong thời gian ngắn nhất, và chỉ bằng cách này, chúng ta mới có thể lấy lại được khía cạnh "con người" của chúng."

Roger nói: "Trong vụ án tôi tiếp nhận lúc trước, kẻ phạm tội là nhân viên của một công ty nguyên liệu hóa học, hắn bắt cấp trên trực tiếp của mình làm con tin, bao phủ toàn bộ tòa nhà bằng thuốc nổ tự chế."

"Vâng, tôi nhớ."

Tống Lam thu thập thiết bị văn phòng xong thì bật máy tính mới của chính mình lên, bởi vì không có cách nào trực tiếp chuyển máy tính của bộ phận hậu cần qua, dẫn đến việc hôm nay hắn phải tải xuống lại một vài bộ phim.

Hắn nhớ lại trường hợp mà Roger đã đề cập.

Vụ án này phát sinh tại một tháng trước, khi đó hắn vẫn chỉ là con “cá muối” của hậu cần khoa, cuộc sống yên tĩnh cũng vẫn chưa phát sinh biến đổi lớn.

Cơ mà trận thế ngay lúc đó cũng không có nhẹ nhàng như Roger nói bây giờ, khi vừa nhận được tin tức, cơ hồ hơn phân nửa bộ phận chấp pháp giả đều đi qua đó, mức độ khẩn trương không thua kén gì thời điểm Sài Khả bắt cóc công tố viên.

Trong đó nguyên nhân chủ yếu nhất là ở chỗ nguyên liệu hóa học của công ty mà Roger nhắc tới là làm sản phẩm của công nghiệp quân sự, nếu toàn bộ vật phẩm nguy hiểm bên trong bị nổ tung, thì có thể trực tiếp san phẳng cả nửa cái thành phố này thành bình địa.

Vì vụ án này, Roger còn được khen ngợi tại hội nghị.

"Sau khi nghe được tình huống ở hiện trường, tôi phát hiện ra một chuyện thú vị, kẻ phạm tội sau khi bắt cóc cấp trên, đã đuổi hết những người khác trong công ty ra ngoài, một người chuẩn bị để cả khu phố chôn cùng mình, lại còn lo lắng đến vấn đề an toàn của các đồng nghiệp."

"Đúng vậy."

Tống Lam kịp thời đáp lại một câu, để Roger không cảm thấy buồn tẻ đến mức chán ngắt.

"Điều này đã nói rõ ở sâu trong nội tâm của anh ta cũng tràn ngập cảm giác mâu thuẫn đối với hành vi của mình, thế nên tôi liền dùng cái này làm điểm bắt đầu, hỏi ra nguyên nhân anh ta làm như vậy -- hoá cấp trên của anh ta đã cấu kết với tội phạm "bên ngoài", lén lút bán vũ khí hóa học cùng thuốc nổ mà công ty sản xuất ra cho đối phương với giá cao, sau đó sự tình bại lộ, cấp trên đổ tất cả tội danh lên người anh ta. Cho nên, tôi đã cho hắn một đề nghị, cho anh ấy một cơ hội để công khai mọi sự thật về tội ác của cấp trên trước mặt mọi người. "

Thì ra là thế.

Thảo nào tên tội phạm kia sau đó lại đi từ phía sau boongke ra đến thẳng cửa sổ.

Cách làm của tên tội phạm này đã cho tay súng bắn tỉa thời cơ tuyệt hảo để nổ súng, tay súng bắn tỉa không có bỏ qua cơ hội này, trực tiếp bắn một phát nổ đầu tên tội phạm.

"Không hổ là chuyên gia đàm phán, lại có thể để cho thủ phạm lộ ra sơ hở trong tình huống như vậy."

“Không.”

Roger lắc đầu: "Lúc đó tôi đã liên lạc với đại công tố viên Angela Foster trước mặt anh ta, đầu tiên cô ta thành khẩn bày tỏ xin lỗi với những gì đã xảy ra với kẻ phạm tội trong điện thoại, tuyên bố đây là thất trách trong công tác kiểm tra, cô ta còn nguyện ý nghiêm tra vụ án buôn lậu vũ khí công nghiệp quân sự kia."

Nói xong, Roger cười tự giễu.

Bởi vì ngữ khí của Angela Foster khi đó đến ngay cả anh - người được xưng là chuyên gia đàm phán cũng tin là thật.

"Chuyện kia sau này tôi mới biết được, lúc đó quản lý cũng không ra lệnh nổ súng, chính tay súng bắn tỉa đã tự đưa ra phán quyết tại chỗ."

Từ góc độ của trình tự tư pháp mà nói, lựa chọn của tay súng bắn tỉa không có bất cứ vấn đề gì, ngược lại còn bởi vì kịp thời bắn chết người phạm tội mà được khen ngợi.

"Hai ngày sau, bộ phận kiểm tra đưa ra kết quả điều tra cuối cùng về nguyên nhân phạm tội, trên tin tức nói người phạm tội vì lạm dụng chức quyền, quanh năm lén lút giao dịch với người tội phạm "bên ngoài", sau khi bị cấp trên phát hiện thì ghi hận trong lòng, vì vậy mới muốn đồng quy vu tận với cấp trên."

Nói đến đây, Roger không nhịn được bật cười: "Cấp trên của thủ phạm thay vì bị trừng phạt, lại được bộ phận kiểm tra khen ngợi vì gặp nguy hiểm do đã kiên quyết vạch trần việc không làm tròn bổn phận của cấp dưới."

Từ lúc xem được tin tức kia, Roger cuối cùng cũng hiểu ra một chuyện.

Khu 17 hoặc có thể nói là cái thế giới này ma huyễn hơn nhiều so với trong tưởng tượng của anh.

"Nhưng mà anh làm sao biết việc người phạm tội kia nói chính là sự thật?"

Nghe đến đây, Tống Lam không nhịn được mà phải vi phạm biện pháp đối phó do chính mình bày ra, mở miệng hỏi một câu.

"Bởi vì khi thủ phạm kia nói về việc đó, cấp trên của anh ta đã tự kiểm điểm sâu sắc, khóc lóc cầu xin sự tha thứ của anh ta và hứa với anh ta rằng ông ta sẽ sẵn sàng giải trình mọi thứ với bộ thanh tra."

Roger nói tiếp: "Và… Angela ở đầu dây bên kia đều nghe rất rõ tất cả những điều này."

Nhưng mà hai ngày sau khi đối diện với truyền thông cô ta lại như hai người khác nhau, trước mặt trăm ngàn người, khi đối mặt với ống kính, cô ta lại mạnh mẽ lên án hành vi không làm tròn trách nhiệm của người cấp dưới kia, kiên định biểu đạt quyết tâm cho dù chết cũng phải vạch trần tội ác của người phạm tội.

"Tối hôm đó, bộ phận thanh tra đã phỏng vấn tôi với lý do khen ngợi, trong quá trình phỏng vấn kia, họ đã "uyển chuyển" bày tỏ yêu cầu của họ rằng họ muốn che dấu vấn đề này."

"Uyển chuyển" ở đây chính là nói về gia đình của đối phương, cũng như tên và địa chỉ của gần như tất cả bạn bè của họ.

Đối với gia tộc Foster mà nói, tra ra những tin tức này e rằng cũng chỉ cần một câu nói mà thôi.

Khi ra khỏi bộ phận kiểm tra, cuối cùng anh đã hiểu tại sao cấp trên của người phạm tội kia lại dễ dàng đổ tất cả những gì mình làm lên đầu cấp dưới như vậy.

"Trưởng khoa Tống, cái bóng thực sự bao trùm khu 17 chưa bao giờ là tội phạm cả."

Roger dừng một chút rồi nói tiếp: "Quá khứ tôi đã quá cố chấp với việc chú ý đến tội phạm, do đó xem nhẹ việc những người xung quanh cũng bị kẹt trong vũng lầy, không thể tự cứu mình. Bởi vậy, tôi hy vọng ít nhất là có thể sử dụng mọi thứ tôi biết để giúp đỡ những người xung quanh, mà khoa tư vấn tâm lý chính là nơi như vậy."

Mình không thể chống lại gia tộc Foster, nhưng ít nhất mình có thể lựa chọn cách sử dụng kiến thức của mình.

Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa làm gián đoạn cuộc trò chuyện dài.

"Những người cần sự giúp đỡ của anh đang ở đây."

Tống Lam mỉm cười, có lẽ, đây mới là phương thức tốt nhất để kết thúc cuộc nói chuyện này: "Công việc sau này của anh chỉ sợ sẽ tương đối phong phú.”

“Ừm.”

Roger gật đầu.

Sau đó, vị chấp pháp giả đẩy cửa vào nhìn thấy Roger đang ngồi ngược trên ghế xoay.

Lấy mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ trở nên trắng bệch của sắc mặt vị chấp pháp giả này, trên mặt người này đang hiện ra sự sợ hãi khó có thể che dấu.

"Xin chào, quấy rầy mọi người rồi!"

Sau một khắc, người này gần như chạy trốn chạy ra khỏi phòng, ngay cả cửa cũng không kịp đóng lại.

"Mọi người chạy mau, chuyên gia tư vấn là "chuyên gia đàm phán tử thần"!"

Các chấp pháp giả vốn còn đang quan sát ở cửa lập tức hoảng sợ, không tới vài giây, hàng dài xếp ở cửa đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

(Hết chương này)