Chương 46: Con đường cá muối

Chương 46: Con đường cá muối

Sáng sớm hôm sau.

Thời gian làm việc vừa qua, liền có người từ bên ngoài vội vã vọt vào khoa hậu cần.

"Mau, chuẩn bị một chút, hôm nay phải mở đại hội!"

Nghe vậy, mọi người đang “bắt cá” lập tức buông chuyện trong tay xuống, lục tục đi về phía phòng họp lớn, chỉ có Tống Lam đen mặt, thoạt nhìn không tình nguyện lắm.

Đại hội của bộ phận chấp pháp giả là hội nghị mang tính tập thể - một trong số ít đại đội mà đội hậu cần phải tham gia.

"Sư phụ, không phải anh phải thăng chức sao?

Đợi toàn bộ người trong phòng đi hết, Elmon mới thò cái đầu ra từ trong tủ, tò mò hỏi.

Tống Lam phát hiện đứa trẻ này sau khi dung hợp với cơ thể mình đã hình thành một số tật xấu, nói thí dụ như đặc biệt thích chui vào ngăn kéo tủ, có đôi khi sẽ thình lình thò ra một cái đầu để dọa người.

Elmon lấy điện thoại ra, nói: "Em thấy trên công cụ tìm kiếm nói, thăng chức tăng lương đều là chuyện vui mới đúng."

"Đây không phải là thăng chức tăng lương thông thường, mà là chuyển anh từ một bộ phận ảo sang bộ phận thực quyền."

Chuyện tu hành thì Tống Lam lười nghiên cứu, nhưng chuyện công sở hắn vẫn có thể nói cho Elmon, dù sao đứa nhỏ này đã kêu hắn là sư phụ, không dạy chút gì thì hắn thật sự có chút băn khoăn: "Khoa hậu cần ở trong trụ sở chính là điển hình của ngành hư quyền, mặc dù ở trong đại viện không có địa vị gì, nhưng công tác cũng ít, không, phải nói là thời điểm không cần tổ chức hoạt động, chúng ta gần như là không có công tác.”

Hơn nữa Lục Tương lại là một lãnh đạo phái thực tế, nơi nào xảy ra phạm tội, cô ấy thường thường đều là tự mình lên trước, loại tinh thần làm gương cho binh sĩ này không thể nghi ngờ là tấm gương của chấp pháp giả, mà đối với khoa hậu cần mà nói, Lục Tương không thể nghi ngờ là lãnh đạo phù hợp nhất với bọn họ.

Dưới sự lãnh đạo của cô, các bộ phận khác mỗi ngày đều bận rộn đấu trí với bọn tội phạm ở khu 17, không ai có thời gian để tổ chức sự kiện cả.

Cho nên nếu hắn làm thành viên khoa hậu cần, thì hắn mới có thể “câu cá” đồng thời còn có thể kiếm được tiền lương.

Thật là một điều tuyệt vời khi vừa nằm vừa nhận được tiền lương.

"Sư phụ, em không hiểu."

Elmon bị Tống Lam nói đến mức mơ hồ: "Ở bên trong dạng bộ phận này chẳng phải rất khó kiếm được cơ hội rèn luyện bản thân sao?"

"Anh thấy em chẳng hiểu cái gì cả rồi, anh hỏi em, trong công việc nên làm thế nào để tránh phạm sai lầm?"

"Cố gắng cải thiện khả năng của mình?"

“Trả lời sai rồi. "Tống Lam lắc đầu:" Đáp án chính xác chính là, nếu không làm việc, sẽ không phạm sai lầm trong công việc - - đơn giản mà nói, khoa hậu cần chính là một bộ phận như vậy.”

Bởi vì bình thường, về cơ bản thì sẽ không có công việc thực chất gì, thế nên về cơ bản sẽ không xuất hiện vấn đề phạm sai lầm.

Điểm này có thể so sánh với khoa thống kê trên lầu, mặc dù đều là bộ phận văn phòng, nhưng bọn họ mỗi ngày đều cần xử lý lượng lớn văn kiện, một khi xuất hiện sai lầm, rất có thể dẫn phát một loạt vấn đề, bởi vậy mấy lần hắn đến khoa thống kê bàn chuyện trước đó, đều bắt gặp cảnh tượng trưởng khoa thống kê dạy dỗ nhân viên.

Về phần các chấp pháp giả sinh động ở tuyến đầu thì càng không cần phải nhắc tới, bất kỳ sai lầm nào của bọn họ đều có thể trực tiếp dẫn đến cái chết của con tin.

"So với các bộ phận khác, chúng ta, những người đang ‘bắt cá’ trong văn phòng, sẽ không có cơ hội mắc sai lầm nào cả."

Tống Lam đã tổng kết một cách dễ hiểu nhất về môi trường làm việc của khoa hậu cần.

"Nhưng nếu như vậy, làm thế nào để nâng cao bản thân?"

"Em vẫn không hiểu sao, muốn biết rõ ràng về vấn đề này thì đầu tiên em phải hiểu rõ mục đích mình đến công ty đi làm là vì cái gì, đối với anh mà nói, thì chỉ là vì kiếm tiền nuôi sống bản thân mà thôi, bởi vậy, ta chỉ cần dùng thủ đoạn đơn giản nhất, không cần hao phí tinh lực nhất, cũng không cho phép xuất hiện vấn đề nhất để kiếm được tiền lương thì coi như là thành công rồi."

Chính vì vậy, khoa hậu cần chính là công việc mà Tống Lam, hoặc có thể nói toàn thể các con “cá muối” tha thiết ước mơ.

Còn bộ phận thực quyền thì khác, mặc dù đúng là bạn có thể được người khác đánh giá cao vì biểu hiện của mình, nhưng điều này cũng có cái giá của nó - một khi bạn gặp vấn đề trong công việc, lãnh đạo của bạn sẽ trực tiếp tìm đến bạn, nhẹ thì dạy bạn một bài học, nặng thì khấu trừ tiền thưởng, đặc biệt là bộ phận nguy hiểm như là bộ phận tư vấn tâm lý.

Công việc hàng ngày của khoa tư vấn tâm lý là gì?

Là giải quyết cảm xúc tiêu cực cùng với vấn đề sức khỏe tâm thần của các chấp pháp giả, điều này cũng có nghĩa là những người đến để tư vấn phần lớn đều ở trạng thái dị thường.

Dưới tình huống như vậy, vạn nhất không cẩn thận nói sai, dẫn đến hậu quả nào đó, cái này sẽ trở thành trách nhiệm của trưởng khoa, cũng có nghĩa là hắn.

"Em còn quá nhỏ, cho nên căn bản không hiểu được đau khổ khi bị lãnh đạo điểm danh phê bình trong hội nghị toàn thể, thứ con người anh theo đuổi chính là cuộc sống yên tĩnh vô công vô tội.”

Tống Lam biết, những lời phàn nàn trong lòng này cũng chỉ nói được với Elmon.

Lục Tương là lãnh đạo lớn nhất của ngành chấp pháp giả, trong công việc nói một không nói hai, nếu hắn nói những lời này cho đối phương nghe, chẳng những không có cách nào hủy bỏ lệnh thuyên chuyển, hơn nữa còn hoàn toàn ngược lại, sẽ khiến Lục Tương đặc biệt phái thêm một người đến giám sát mình.

"Nhưng mà sư phụ chính là chấp pháp giả vĩ đại nhất trong cảm nhận của em, cho dù bị điều đến bộ phận thực quyền, thì cũng nhất định sẽ không bị lãnh đạo phê bình đâu!"

Thái độ kiên định của Elmon khiến Tống Lam trở tay không kịp.

Đây thực sự là lần đầu tiên trong đời anh được người khác coi là sư phụ, trong lòng khó tránh khỏi có chút khác thường.

"Đó là tất nhiên."

Tống Lam đưa tay sờ sờ đầu Elmon, bàn tay không có gì bất ngờ xuyên qua cái đầu trong suốt kia, cũng không cảm nhận được xúc cảm gì: "Người làm việc chân chính, vô luận bị đặt vào cương vị nào cũng có thể đạt được thành công, bất quá em phải nhớ kỹ lời anh vừa nói với em, tương lai vào lúc em tìm việc làm, cũng không nên bị ông chủ thích vẽ bánh nướng lừa.”

"Hiểu rồi, lời sư phụ dạy bảo em sẽ luôn khắc ghi trong lòng!"

Nếu điều chức đã thành kết cục đã định, Tống Lam cũng chỉ có thể điều chỉnh tốt tâm tình, việc cấp bách hiện tại, chính là đem thương tổn... Không đúng, lượng công việc giảm xuống thấp nhất mà thôi.

Trên đời này đến tột cùng có phương pháp gì mà có thể không cần hắn ra mặt mà cũng có thể tự động giải quyết vấn đề tâm lý của đám chấp pháp giả đây?

……

Đợi sau khi Tống Lam rời đi, Elmon như có điều suy nghĩ, cậu mở bản ghi nhớ trong điện thoại di động ra, ghi toàn bộ lời dạy của Tống Lam vào trong đó.

Bộ phận ảo và bộ phận thực quyền......

Khi cậu ghi tất cả giáo huấn xong, sau khi đọc lại mới đột nhiên có phát hiện mới.

Sư phụ nói rằng sư phụ đến đây làm việc chỉ để được trả lương, vì vậy các bộ phận quyền lực ảo như bộ phận hậu cần rất phù hợp với sư phụ.

Nhưng Elmon đã phát hiện ra vấn đề ẩn chứa trong câu nói này - đối mặt với công việc nhàn rỗi như vậy, sư phụ rốt cuộc đã dùng thời gian rảnh rỗi đó để làm gì?

Câu trả lời đã có!

Sư phụ nhất định là đang vừa làm việc vừa đưa tất cả tinh lực vào trong việc tu hành, đây chính là bí mật cường đại của sư phụ!

Hai mắt Elmon sáng ngời.

Cậu nhìn lại bản ghi nhớ cuối cùng về việc cảnh cáo của sư phụ, cuối cùng cũng hiểu được một phen khổ tâm này.

Hãy hiểu mục đích của công việc, đừng để bị lừa bởi những ông chủ thích vẽ bánh nướng, mà hãy dành thời gian cho những bài tập thực sự có lợi cho bạn!

Đây chỉ sợ mới là lời sư phụ thật sự muốn cảnh cáo cậu.

(Hết chương này)