Chương 38: Tấn công trụ sở

Chương 38: Tấn công trụ sở

Ba năm, đó chắc chắn là một con số kỳ diệu.

Luffy dùng vẻn vẹn thời gian hai năm, từ một tân binh đánh không lại ngay cả một người theo chủ nghĩa hòa bình trở thành một tồn tại dùng nắm đấm đánh bại tứ hoàng, mà Fiona Elnim đã biến mất trọn vẹn ba năm, so với Luffy còn nhiều hơn một năm.

Nếu như nhìn vấn đề này từ quan điểm như vậy, thì hiện tại chỉ sợ Fiona Elnim đã thành kẻ vô địch thiên hạ rồi.

"Có phải là anh muốn hỏi vì sao tiền thưởng của cô ta cao như vậy, mà lại cũng không có danh tiếng gì ở khu 17 đúng không?"

Trang Trì cắt đứt suy nghĩ của Tống Lam.

Nghe vậy, Tống Lam liền gật gật đầu.

Không tồi nha, Trang cô nương, cô đã là một bình luận viên thành thục rồi, thế mà lại có thể bắt đầu kể chuyện một cách tự động mà không cần hắn hỏi bất cứ điều gì.

"Đó là bởi vì nguyên nhân truy nã của cô ta cùng Sài Khả khác nhau, thế lực của Sài Khả mặc dù là khối u ác tính của khu 17, nhưng gã lại thập phần am hiểu việc móc nối quan hệ, bởi vậy chỉ cần gã không làm ra hành vi quá mức khác người, liên hiệp chính phủ cũng sẽ mắt nhắm mắt mở với việc làm ăn của gã."

Lời này vốn là không thể nói, thế nhưng là hiện tại Sài Khả cũng đã chết, hơn nữa cô cũng nhận ba lần lễ vật của Tống Lam rồi, không nói ra chút bí mật thì trong lòng Trang Trì cũng có chút băn khoăn, cô tiếp tục nói: "Thế nhưng Fiona Elnim thì lại khác, lần đầu tiên cô ta bị truy nã thì tiền thưởng cũng đã vượt qua 100 vạn rồi, tội danh là sát hại ba người cứu hộ giả cấp một."

"Sau khi bị liên hiệp chính phủ truy nã, trên đường cô chạy trốn đến khu 17, ghi chép cuối cùng về cô ta trong thư viện hình sự của liên hiệp chính phủ là đã sát hại một cứu hộ giả cấp hai phụ trách đuổi bắt cô, tiền thưởng cũng tăng lên tới 1,73 triệu watt, bây giờ anh hiểu rồi phải không? Nếu Fiona Elnim đã đến khu 17, cảnh báo cấp 2 là vô cùng cần thiết, đối với một kẻ tội phạm như cô ta, chỉ cần cô ta sẵn lòng, bất cứ lúc nào cũng có thể gây ra hàng trăm thương vong ở khu vực đông dân cư. "

"Hiểu rồi."

Tống Lam gật đầu, sự khác biệt rõ ràng giữa Sài Khả và Fiona Elnim đã được Trang Trì chỉ ra.

Sài Khả cấu kết với gia tộc Foster, tác oai tác ở địa phương, cho nên mới bị chính phủ liên hiệp truy nã; Mà Fiona Elnim lại dựa vào bản lĩnh một đường gϊếŧ tất cả các cứu hộ giả truy kích mình, trong đó thậm chí còn bao gồm một cứu hộ giả cấp hai.

Đối với chính phủ liên minh, Fiona Elnim rõ ràng là một tên tội phạm hung ác hơn hẳn.

Nếu lấy Fiona Elnim làm vật tham chiếu, thì có thể suy đoán mơ hồ ra về quan hệ giữa tiền thưởng và cứu hộ giả.

Tống Lam âm thầm thực hiện tính toán trong lòng.

Tiền thưởng cho tội phạm gϊếŧ cứu hộ giả cấp 1 có thể là khoảng 1 triệu watt, người cứu hộ cấp 2 tương ứng là trên 1,5 triệu watt.

Hơn nữa miêu tả của Trang Trì đối với Fiona Elnim kỳ thật cũng có chút vi diệu.

Bởi vì sát hại cứu hộ giả cấp hai mà Fiona Elnim bị treo giải thưởng 1.7 watt, từ đó về sau lại biến khỏi tầm mắt mọi người, nhưng điều này cũng không thể khiến người ta trực tiếp đánh đồng đẳng cấp của cô với cứu hộ giả cấp hai được, nói không chừng ngay lúc đó Fiona Elnim cũng đã có thể đánh tay đôi với cấp ba thậm chí là cứu hộ giả cấp bốn rồi.

Như vậy thì việc sát thủ tiên sinh trong lúc đi dạo ban đêm lại vô ý gặp phải Fiona Elnim rồi bị đối phương sát hại cũng thập phần hợp lý hơn nhiều.

Tống Lam cũng không bị "sự tích huy hoàng" của Fiona Elnim hù dọa, ngược lại, hắn còn nhìn thấy cơ hội có thể giúp mình vinh quang “về hưu”.

“Thật có lỗi, xem ra lần trước điều tôi nói với anh có chút không chính xác.”

"Hả?"

"Nếu anh gặp cô ấy trên đường đi làm, anh sẽ chết."

Trang Trì nghiêm túc nói: "Trước khi giải trừ cảnh giới, đồng nghiệp khoa chúng tôi phần lớn đều ở lại đây, tôi đề nghị anh cũng ở lại đây cho tương đối an toàn.”

"Đa tạ, ta sẽ nghiêm túc suy nghĩ."

Tạm biệt Trang Trì, rời khỏi khoa thống kê, Tống Lam cũng bắt đầu chuẩn bị kế hoạch tặng đầu người của mình.

…………………………………………

Cùng lúc đó, trong bốt bảo vệ trong trụ sở chấp pháp giả.

"Suỵt, đừng nhúc nhích."

Một tiếng thì thầm gần gũi vang lên, mỗi từ đều đi kèm với một luồng không khí ấm áp.

Bộ ngực mềm mại áp sát vào lưng người cảnh vệ, một mùi cơ thể thoang thoảng xen lẫn mùi rượu sộc vào mũi anh, đối với bất luận kẻ nào mà nói, đây cũng có thể xưng là một cảnh tượng hương diễm.

Vẻ mặt người cảnh vệ lúc này chỉ còn lại sự hoảng sợ, rõ ràng tay phải anh duỗi thêm một chút nữa là có thể ấn được nút báo động, nhưng mà cả cánh tay lại giống như bị giữ chặt, không dùng được khí lực.

“Fi…Fiona Elnim!”

Cảnh vệ miễn cưỡng nặn ra mấy chữ, anh căn bản không phát hiện được đến tột cùng là đối phương tiếp cận mình như thế nào, mà đến khi anh nhận ra được kẻ trọng phạm khét tiếng này thì hai tay đối phương đã vờn quanh cổ của anh.

Kính trong buồng báo động phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp kia, đôi mắt đỏ tươi của cô ấy tràn đầy ý cười: "Tôi nghe người ta nói rằng nếu có gì bị mất, tôi chỉ cần đến đây để nhận lại đồ bị mất."

Nói xong, cô đặt một bức ảnh trước mặt người bảo vệ.

Trong ảnh là một cậu bé ăn mặc rách rưới, khuôn mặt đối mặt với ống kính, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, giống như đang có vật thể khủng bố nào đó ở đầu kia ống kính đang nhìn chăm chú vào cậu vậy.

Fiona Elnim liếʍ liếʍ đôi môi đỏ mọng nói: "Chúng ta giao dịch một chút đi, đưa nó đến gặp ta, ngươi có thể sống sót."

"Đừng hòng --!"

Cảnh vệ dốc hết sức lực, tay phải đột nhiên vươn về phía nút báo động gần trong tầm tay.

Thân là chấp pháp giả của khu 17, há có thể thỏa hiệp với tội phạm?

Chỉ cần ấn cái nút này, cho dù Fiona Elnim gϊếŧ mình thì các chiến hữu của mình cũng có thể lập tức biết đối phương lúc này đang ở ngay trong trụ sở chấp pháp giả

.

Fiona Elnim dường như không có ý định ngăn cản anh, cứ để cho ngón trỏ chạm vào nút báo động.

Cảnh vệ lập tức vui vẻ, nhưng một khắc sau - -

Ngón trỏ đang ra sức ấn lại rũ xuống giống như một tờ giấy, lấy ngón trỏ làm nơi bắt đầu, cả cánh tay phải của anh đều buông thõng xuống vô lực.

Trước khi anh kêu lên vì đau đớn, Fiona Elnim đã bịt miệng người bảo vệ lại.

"Kêu nhỏ một chút, sẽ làm phiền người khác đấy, thời gian chúng ta ở một mình chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi."

Ánh mắt của cô chậm rãi nhìn về phía cánh tay kia của bảo vệ: "Ta nghe nói đứa nhỏ kia theo khách nhập cư trái phép trà trộn vào khu mười bảy, mà những khách nhập cư trái phép kia hiện tại đều bị mang đến nơi này, có thể nói cho ta biết bọn họ hiện tại đợi ở địa phương nào hay không?"

Fiona tựa hồ cũng không vội vã lấy đáp án từ chỗ đối phương, theo tầm mắt từ từ chuyển động của cô, móng tay ngón trỏ tay trái của người bảo vệ chậm rãi lõm xuống.

Mồ hôi to như hạt đậu từ trán người bảo vệ chảy xuống, miệng bị bịt chặt không ngừng phát ra tiếng gào thét hàm nghĩa không rõ, không tới vài giây, toàn bộ ngón tay của anh giờ đã lõm xuống, nhưng mà những phần lõm xuống kia cũng không có xu thế dừng lại, rất nhanh nó đã lan sang một ngón tay khác.

"Dừng lại!"

Một tiếng hét giận dữ từ cửa buồng bảo vệ truyền đến, Fiona Elnim nhìn lại theo tiếng hét kia, khi nàng nhìn thấy cậu bé đang kịch liệt thở dốc đứng ở cửa buồng bảo vệ kia, cỗ lực lượng đang khiến cho toàn bộ bàn tay người bảo vệ bị ép dẹp kia rốt cục cũng ngừng lại.

Mà khi đối diện với ánh mắt của Fiona Elnim, cậu bé liền lập tức bỏ chạy mà không ngoảnh lại.

Sự cuồng nhiệt trong mắt Fiona Elnim càng lúc càng rõ ràng hơn.

Cô buông người bảo vệ ra, không chút hoang mang xách hành lý lên, một cước đá văng cửa phòng bảo vệ đang khép hờ.

Người bảo vệ trừng to hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng lưng Fiona Elnim.

Cố kìm nén cơn đau, anh rút khẩu súng bằng bàn tay trái còn sót lại, chĩa thẳng vào Fiona Elnim.

Bùm - -!

Một tiếng súng vang lên.

Viên đạn đã ra khỏi nòng lại bắn vào trong khoảng không.

Giờ khắc này, anh rốt cục đã hiểu được đối phương âm thầm đến sau lưng mình như thế nào.

Ở trong khoảnh khắc khi mà Fiona Elnim mang theo hành lý ra ngoài, cô ta dường như đã bước vào một không gian khác, rồi biến mất không một dấu vết ngay trước mặt anh..

Tầm nhìn trở nên ngày càng mơ hồ, người bảo vệ dùng hết sức lực cuối cùng, kết nối với đường dây bên trong.

"Alo."

"Đây là trạm báo động."

"Cần hỗ trợ."

……

(Hết chương này)