Chương 33: Trong lòng có quỷ

"Lúc trước ở trên lầu em đã nhìn thấy anh đối xử với mọi người đều rất tốt, cũng không giống những người khác xem thường bọn em."

Nghe xong nguyên nhân của cậu bé, Tống Lam không khỏi cảm thấy bi thương.

Đứa trẻ này trước kia rốt cuộc sống trong hoàn cảnh như thế nào, mới có thể vì loại chuyện nhỏ này mà coi nó là tấm gương học tập vậy?

Tống Lam thừa nhận bản thân mình bình thường quả thực là hay giúp người làm việc thiện, nhưng đó chỉ là bởi vì hắn lười phát sinh tranh cãi với người ta, cho nên một khi gặp phải người cố chấp với ý kiến của mình thì bình thường hắn đều sẽ ủng hộ lại ý nghĩ của đối phương "Đúng, ngươi đúng, ta ủng hộ ngươi".

Đừng xem thường mấy chữ này, chúng là đòn sát thủ để dẹp yên tranh chấp trong cuộc sống hàng ngày.

Nhưng ngay sau đó, hắn có một phát hiện khá đáng sợ.

Cậu bé này rõ ràng đang nói về chuyện trấn an dân tị nạn trong phòng họp, nhưng hắn dám khẳng định lúc đó cậu bé tuyệt đối không ở trong phòng họp kia.

Mặc dù hắn không thể nhớ được diện mạo của tất cả những người tị nạn, nhưng hắn chắc chắn rằng đứa trẻ kia chắc chắn không có trong phòng họp lớn vào thời điểm đó.

Tương tự như vậy, khi tân công tố viên hùng hổ xông vào phòng họp lớn tìm người, thì đứa bé này cũng không ở bên trong.

Kết hợp với hành vi theo đuôi của đối phương, cùng với sự lạnh lẽo không có lý do kia, Tống Lam không khỏi sinh ra một ý niệm trong đầu.

Cậu bé này, không phải là…

Bóng ma.

Và… là "hàng hóa" mà gia tộc Foster đang tìm kiếm.

Khi hai thân phận này kết hợp với nhau, Tống Lam liền cảm thấy sự tình quả nhiên dễ hiểu hơn rất nhiều.

“Đại ca ca, em sẽ có thể tới tìm anh nữa.”

Ánh mắt cậu bé trở nên kiên định: "Em đã có lý do phải mạnh lên rồi.”

Dứt lời, cậu bé cũng không có cho Tống Lam chút thời gian giải thích nào mà trực tiếp lắc mình chui vào bụi cây bên cạnh, trong nháy mắt liền biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.

Tống Lam đợi một lúc mới đến gần vành đai xanh, sợ hãi rút cành lá ra.

Sau cành lá là bùn đất, xa hơn nữa là tường vây trụ sở, vì phòng ngừa có kẻ bắt cóc trèo tường tiến vào trụ sở, lên trên tường đều lắp đặt lưới điện.

Không thể tìm thấy lời giải thích vật lý nào cho sự biến mất của cậu bé cả.

Tống Lam không nói gì, chỉ lẳng lặng lên xe đạp.

Xem ra, hôm nay sau khi về nhà lại có thêm một chuyện rồi:

Năm 2166, có sự kiện ma ám nào xảy ra không nhỉ?

Duy chỉ có vấn đề trên này là năm 2166 cùng năm 2020 lại không có gì khác biệt, trên internet có rất nhiều giả thuyết khác nhau, hơn nữa tất cả các cuộc thảo luận đều dần dần chuyển từ một cuộc thảo luận trên tinh thần khoa học sang một cuộc thi kể chuyện ma, hình như người nào thảo luận về đề tài này đều nôn nóng muốn chia sẻ câu chuyện ma mà chính mình vừa biên soạn xong cho người khác đọc.

Kết quả là Tống Lam chẳng những không tìm được bất kỳ căn cứ khoa học nào ủng hộ sự tồn tại của u linh, mà còn bị mấy câu chuyện ma dọa cho nhảy dựng lên.

Tám rưỡi, sắc trời khu 17 đã hoàn toàn tối, ngoài cửa sổ phòng khách tối đen như mực, cho dù bật hết đèn trong phòng khách thì Tống Lam vẫn không sinh ra được bất kỳ cảm giác an toàn nào.

Một đạo sấm sét xẹt qua bầu trời đêm, mưa to không hề báo trước cứ thế mà rơi xuống.

Tiếng mở cửa vang lên làm Tống Lam từ trên ghế sô pha ôm máy tính bảng nhảy dựng lên.

"Em về rồi... anh làm sao vậy?"

Lục Tương bước vào cửa dùng ánh mắt hồ nghi đánh giá Tống Lam, rồi nhìn thấy máy tính bảng trong tay Tống Lam, bình thường hắn rất ít chạy tới phòng khách lên mạng.

Mỗi lần mình mở nhật ký duyệt web của máy tính và máy tính bảng, bên trong đều bị dọn dẹp trống rỗng.

"Ồ, quản lý à, em trở về rất đúng lúc, trở về rất tốt!"

……

Mười phút sau.

"Anh nói là anh là bị ma quỷ kinh khủng trong chuyện xưa cùng điện ảnh hù dọa sao?"

Lục Tương có chút cạn lời, vừa rồi nhìn thấy dáng vẻ thất kinh Tống Lam, cô còn tưởng rằng là xảy ra đại sự gì.

Cô thật không biết nên nói Tống Lam như thế nào mới tốt.

Làm một nhân viên chấp pháp giả, hắn chẳng những lúc đi làm xem phim, hơn nữa còn bị cảnh tượng hư cấu trong phim hù dọa, mình đi làm về nhà còn phải an ủi một hồi.

"Trên đời này thật sự có ma không?"

Thấy bầu không khí đã đến, Tống Lam đúng lúc đưa ra nghi vấn trong lòng.

Vì vấn đề này, hắn đã phải "thú nhận" sự thật rằng hắn đã sử dụng thời gian làm việc để xem phim ma.

Nhưng sự thật là, lúc đi làm là hắn xem phim hài, tiếng sấm cùng tiếng gõ cửa cũng không đến mức dọa cho hắn nhảy dựng lên từ trên sô pha, sở dĩ hắn biểu hiện ra bộ dáng khẩn trương chính là vì để cho vấn đề này có vẻ tự nhiên hơn một ít.

Bây giờ hắn có một số vấn đề cấp bách cần giải quyết.

Cậu bé kia từ đâu tới, lại muốn đi nơi nào, cùng với việc…

Cậu ta có thể nhìn lén hắn tắm không?

"Trên đời này không có ma."

Ngữ khí Lục Tương thập phần chắc chắn: "Tất cả sự kiện ma quái, đều là do con người tạo ra.”

Nói tới đây, Lục Tương muốn nói lại thôi, nhưng nhìn thấy sắc mặt có chút tái nhợt của Tống Lam, cuối cùng cô vẫn thở dài mà nói: "Còn nhớ trước đó em đã nhắc với anh về loại tiêu chuẩn thứ ba của khảo hạch không?"

"Nhớ."

"Chính phủ liên hiệp gọi nó là linh năng, nó là một loại tinh thần lực bẩm sinh, trong số những người có linh năng, có người có thể làm cho người ta nhìn thấy ảo giác không tồn tại, phần lớn sự kiện ma ám hiện nay đều là do bọn họ tạo ra."

"Sở dĩ em không muốn nhắc tới những thứ này với anh, là không hy vọng anh đi tìm kiếm bất luận việc gì có liên quan tới linh năng, muốn kích phát tinh thần lực, cần trải qua thống khổ mà người thường khó có thể tưởng tượng nổi. Cho dù chịu đựng được những thống khổ này, thì đại đa số cũng sẽ trở nên vặn vẹo về tính cách, mà trên internet tồn tại vô số những kẻ lợi dụng người không hiểu rõ về linh năng, lừa gạt bọn họ đi làm chuột bạch cho các tập đoàn phạm tội."

Nói xong, Lục Tương cầm lấy một cái thìa trước mặt Tống Lam rồi đưa tới trước mặt hắn, vì tránh cho Tống Lam bị lừa, cô vẫn quyết định tự mình giải thích rõ ràng: "Nếu như anh thật sự cảm thấy hứng thú thì...... Cầm nó.”

Tống Lam làm theo.

"Tập trung."

Ừ.

"Vậy thì thử thay đổi hình dạng của nó đi."

"Cái này --!"

Tống Lam đan hai tay vào nhau, tung ra một loạt động tác sét đánh không kịp bưng tai như là đại sư công phu: Hắn nắm chặt lấy cái thìa rồi ra sức đập vào đùi mình, bộ dáng kia phảng phất đã dùng hết toàn lực.

Nhưng nó không suy chuyển gì.

Trên mặt Lục Tương toàn là âm tình bất định, cô thừa dịp Tống Lam không chú ý mà nhéo mu bàn tay mình một cái, vậy mới làm cho cô không cười ra tiếng.

Tống Lam này, sao còn khôi hài hơn cả người hài kịch trên TV vậy?

"Em đang bảo anh sử dụng ý thức để thay đổi hình dạng của nó cơ mà."

“Ý thức? "Tống Lam tỏ vẻ mặt không tin," Điều này làm sao có thể làm được?”

"Điều này nói rõ anh chựa bị kích phát tiềm chất linh năng."

Lục Tương dùng ngữ khí đương nhiên nói: "Những tri thức này có thể cả đời anh đều không dùng tới, nghe qua thì nên quên đi - - ở lúc đầu linh năng sẽ xuất hiện ba loại hình thái bất đồng, cơ cấu đánh giá gọi chúng là phá hoại, gây nhiễu cùng hỗ trợ, bọn họ sẽ căn cứ vào khả năng tác động đến cái thìa, đánh giá qua việc làm cong thìa hoặc phục hồi lại cái thìa, ba cái này quyết định đến phương hướng của năng lực trong tương lai.”

Nói đến đây, Tống Lam liền nghe rõ.

Điều đó có nghĩa là, hiện tại hắn đã bỏ qua giai đoạn ban đầu.

"Đừng suy nghĩ lung tung, ở đây sẽ không có ma đâu."

"Vậy anh yên tâm rồi."

Tống Lam chuyển đề tài: "Mấy ngày nay em vất vả rồi, hôm nay anh đã đặc biệt nấu thịt bò nạm cho em để cải thiện thức ăn.”

Hắn bưng thịt bò nạm hầm cả đêm lên bàn, rồi múc cho Lục Tương một chén cơm trắng.

Nhân tiện lặng lẽ lấy đi một cái thìa từ trên bàn bếp.

“Anh đi thu dọn đồ đạc một chút, em ăn xong thì gọi anh nhé.”

“Ừm.”

……

Trở lại phòng, khóa trái cửa, Tống Lam lấy cái thìa ra đặt trước mặt mình.

Phá hoại, gây nhiễu, hỗ trợ.

Hắn cũng có chút tò mò năng lực của mình đến tột cùng là thuộc về loại nào trong ba loại kia.

Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, bên tai tựa hồ còn quanh quẩn chỉ thị của Lục Tương:

Tập trung.

Cố gắng thay đổi hình dạng của nó.

Khi mở mắt ra lần nữa, chiếc thìa trong tay đã không rõ tung tích.

Không uốn cong, không gãy, không duy trì như hiện tại.

Mượn ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, Tống Lam nhìn thấy bụi phấn màu xám trắng tản ra trong phòng mình.

Những hạt bụi tinh tế này rơi trên giường, trên mặt đất, sau đó hòa làm một thể với toàn bộ căn phòng, cuối cùng không tìm thấy bóng dáng đâu.

(Hết chương này)