Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sổ Tay Chấp Pháp Giả

Chương 32: Đại ca ca

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sợ tội tự sát, đây là kết luận cuối cùng của khoa điều tra hiện trường.

Hệ thống giám sát của phòng thẩm vấn đã ghi lại toàn bộ quá trình trong vòng một giờ trước khi chết của Lenard Boyev, trong hơn một giờ này, trong phòng thẩm vấn vẫn luôn chỉ có một mình gã.

Sau khi Lenard chết, đầu tiên thi thể liền bị đưa đến khoa hóa nghiệm, kết quả cho thấy gã không hề được cấy ghép cơ thể nhân tạo, toàn thân trên dưới đều là nguyên đai nguyên kiện.

Điều này đã loại trừ việc gã quyết định tự tử sau khi nhận được chỉ thị từ ai đó.

Một phạm nhân biết mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, không muốn tiếp nhận thẩm phán của pháp luật liên bang mà lựa chọn tự sát, điều này dường như vô cùng hợp lý, nhưng Lục Tương lại nhìn ra manh mối từ camera giám sát.

Lenard không sợ chết, cũng khinh thường ở trước khi chết cầu xin chấp pháp giả tha thứ, điểm ấy không hề nghi ngờ, nhưng mà từ sau khi gã bị bắt về sở thì mới bày ra bộ dáng heo chết không sợ nước sôi, trước đây Lục Tương đã tiếp xúc qua không ít tội phạm tương tự như vậy, thường thường bọn chúng sẽ đợi đến ngày thẩm phán rồi nói ẩu nói tả một phen ở tất cả trước mặt công chúng.

Việc đâm đầu chết ở trong phòng thẩm vấn đối với một tên cuồng đồ ngoài vòng pháp luật như vậy mà nói thì cũng không khỏi hơi phẫn uất một chút.

Phản ứng đầu tiên của Lục Tương, chính là nghi ngờ Lenard đã nhận được chỉ thị của người nào đó, đây cũng là nguyên nhân cô bảo khoa hóa nghiệm đưa thi thể đi xét nghiệm đầu tiên.

Video giám sát cho thấy thái độ của Lenard trước khi chết đã có sự thay đổi rõ rệt.

Khuôn mặt tự cao tự đại kia đột nhiên trở nên vặn vẹo, trong ánh mắt của hắn tràn ngập căm hận, trước khi đυ.ng vào góc bàn, còn gào thét một câu: "Chấp pháp giả chết tiệt, ở khu 17 này không ai có thể phán xét được ta!"

Tuy nhiên, báo cáo khám nghiệm tử thi lại trái ngược với suy đoán của cô.

Trong lúc Lenard bị bắt, không có bất kỳ người nào đến thăm gã, thiết bị điện tử trên người cũng bị tịch thu toàn bộ, nếu như không cấy ghép cơ thể nhân tạo, vậy đến tột cùng đối phương "trò chuyện" với bên ngoài như thế nào?

Cùng lúc đó, ngoài trụ sở Chấp Pháp Giả.

Dominus được vây quanh bởi những người hầu đang leo lên một chiếc xe bay màu trắng bạc.

Sau khi lên xe, biểu tình âm trầm của anh chàng này đã chuyển biến tốt hơn một chút, ngón trỏ nhẹ điểm huyệt Thái Dương, tự mát xa cho mình, sau một lúc lâu, anh mới thở ra một hơi, trong ánh mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi.

"Thưa công tố viên, với tất cả sự tôn trọng, ngài không có nhiệm vụ xử tử Lenard Boyeev, hơn nữa gia tộc Foster đã có sắp xếp khác."

Một người hầu trong đó nói.

"Trông cậy vào một tên sát thủ thất bại sao?"

Dominas không hề che giấu giọng điệu khinh miệt: "Nếu không phải vì sự thất trách của hắn thì hôm nay ta đã đâu cần phải đến đây."

"Nhưng mà vị sát thủ kia là..."

"Angela Foster đã chết, tất cả những gì liên quan đến cô ta phải được lật lại."

Dominus lạnh giọng ngắt lời người hầu: "Hiện tại, ta mới là công tố viên của khu 17, có lẽ gia tộc Foster cũng phải học cách nhìn về phía trước thôi."

Ngay cả khi đề cập đến cựu công tố viên, Dominus cũng không có chút tôn trọng nào.

Dù sao thì anh cũng khác với Angela Foster.

Anh cũng sẽ không xử lý không tốt nhưng chỉ thị được gia tộc Foster truyền đạt rồi thậm chí còn liên lụy đến bản thân.

Và tiếp theo còn có công việc quan trọng hơn cần anh hoàn thành.

……………………………………

Thời gian bất tri bất giác đã đến buổi chiều.

Tống Lam đã học tập tinh thần nội hàm cứu hộ giả của ngày hôm nay xong, tiện thể còn nghiên cứu tình hình kinh tế quốc tế một chút, cuối cùng hắn đã mua một gói ức bò chất lượng cao.

Vì công việc mà Lục Tương đã không về nhà ăn một miếng cơm nóng nào trong hai ngày liên tục, hôm nay hắn phải đại diện cho toàn thể người dân khu 17, khao vị quản lý đã cống hiến vô tư cho toàn bộ thành phố này một bữa mới được.

Tống Lam cũng không có chạy đến hiện trường Lenard tự sát cùng những người khác, chỉ nghe các đồng nghiệp nghị luận mà hắn cũng đã bắt đầu tê dại da đầu rồi.

Hắn là người không thể nhìn thấy tràng diện máu tanh.

Vì bản thân có thể ăn ngon, buổi tối lúc ngủ không gặp ác mộng, hắn không thể không khẩn cấp xem hai bộ phim hài để đè nén sự kinh hãi lại.

Bốn giờ mười lăm phút, đối với khoa hậu cần mà nói thì đây đã là giờ tan tầm.

Tống Lam tắt máy tính rồi lên tiếng chào hỏi với mấy đồng nghiệp còn ở lại khoa vì chưa xem phim xong, sau đó đi thẳng đến chỗ để xe đạp trong trụ sở, trên đường về nhà, hắn còn phải đi đến điểm hậu cần lấy một chút nguyên liệu nấu ăn được gửi tới.

Nhưng còn chưa xuống lầu, Tống Lam đã nghe thấy tiếng bước chân phía sau mình.

Mới đầu hắn cũng không để ở trong lòng, nhưng cho đến khi hắn đi ra khỏi tòa nhà văn phòng, tiếng bước chân kia vẫn đi theo sát phía sau hắn như âm hồn bất tán, để tránh hiểu lầm, hắn còn đặc biệt đi một vòng lớn trong sân, thế nhưng tiếng bước chân kia vẫn không ngừng lại, nhưng mà mỗi khi Tống Lam dừng bước quay đầu nhìn xung quanh thì lại tìm không thấy bóng dáng của bất cứ người nào ở phía sau.

Cảnh tượng trước mắt khiến hắn có chút quen thuộc.

Đây không phải là cảnh tượng kinh điển trong truyện ma sao?

Không bao lâu sau, tiếng bước chân kia sẽ cách hắn càng ngày càng gần, thẳng cho đến khi cơ hồ giáp mặt với hắn, rồi khi hắn quay đầu lại thì có thể nhìn thấy một gương mặt ma quỷ dán sát vào mặt mình.

Nhưng mà, bây giờ trời vẫn còn sáng, hơn nữa nơi này còn là trụ sở của chấp pháp giả, không chỗ nào không có camera theo dõi thăm dò, thế nên ta khuyên ngươi nên tự bảo vệ mình thì hơn.

Trong lòng Tống Lam yên lặng cầu nguyện một câu, sau đó bước nhanh hơn một chút.

Tiếc là người theo đuôi hắn cũng không có nghe thấy câu cầu nguyện kia trong lòng hắn, ngược lại còn tăng tốc theo hắn, hai người cứ thế chạy một mạch đến chỗ Tống Lan đỗ xe đạp.

Lần này, hắn có thể nghe thấy tiếng bước chân phía sau đã cách mình đã rất gần.

Tống Lam đứng nguyên tại chỗ trong hơn mười giây, cuối cùng hắn rốt cục điều chỉnh tốt tâm tình của mình, sau khi chuẩn bị tâm tình để đối mặt với hết thảy sinh vật khủng bố xong, hắn liền dứt khoát xoay người lại.

Ngay sau đó, cuối cùng hắn đã nhìn thấy bộ mặt thật của người theo sau.

Một cậu bé tuổi teen.

Cậu bé có làn da nhợt nhạt, đôi mắt trống rỗng, quần áo rách rưới, đang đứng cách hắn chỉ bốn, năm mét, chăm chú nhìn hắn.

Tống Lam gần như nghĩ ngay đến một cậu bé trong một bộ phim kinh dị kinh điển.

"Đại ca."

Sau khi hai người giằng co hồi lâu thì cậu bé rốt cục mới mở miệng, thanh âm rất nhẹ, tựa hồ còn mang theo một tia khí lạnh.

"Cấm đại ca."

Trên mặt Tống Lam tràn đầy sự cự tuyệt: "Ngươi đứng yên đó đừng nhúc nhích, bằng không ta sẽ gọi người!"

"Đại ca ca, anh là người tốt." Cậu bé không quan tâm đến cảnh cáo của Tống Lam, ngược lại còn tiến lên một bước: "Em muốn học hỏi từ anh, để trở thành một chấp pháp giả giống như anh!"

"Ngươi nói cái gì?"

Hai mắt Tống Lam đột nhiên trở nên kiên định, bất chợt cất cao giọng dọa cậu bé kia nhảy dựng lên, bước chân bước về phía Tống Lam cũng ngừng lại.

Cậu cảm nhận được tâm tình của Tống Lam đã xảy ra biến hóa rõ ràng, từ hoảng sợ lúc đầu thoáng cái đã biến thành phẫn nộ.

Bất quá cậu bé cũng không hiểu vì sao Tống Lam lại lập tức nổi giận như vậy.

"Tiểu tử này, sau ngươi muốn lười biếng trong công việc sao!"

Một câu chất vấn kia, lại phối hợp với khí thế của Tống Lam lúc này, mỗi một chữ đều đánh thẳng vào linh hồn người khác.

"Thật không biết bọn trẻ bây giờ có vấn đề gì nữa, sao cả đám đều không muốn học hành gì vậy!"

Dưới sự trợn mắt há hốc mồm của cậu bé, Tống Lam lập tức nghiêm khắc công kích bầu không khí bất lương của khu 17.

(Hết chương này)
« Chương TrướcChương Tiếp »