Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sổ Tay Chấp Pháp Giả

Chương 28: Mọi việc đều phải nghĩ theo hướng tốt

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lục Tương lại thức cả đêm, cơ mà thức đêm đối với cô mà nói thì đã sớm là một điều bình thường, từ lúc còn là học sinh, trước khi tốt nghiệp trong cuộc thi thực chiến thì bọn họ thường xuyên sẽ có những loại nhiệm vụ bảo an, thường thường sau khi trời tối thì thời khắc đó mới là thời khắc nguy hiểm nhất.

Mà cô dù đã trải qua vô số lần diễn luyện thực chiến, thế nhưng tinh thần lại chưa bao giờ uể oải không phấn chấn như bây giờ.

Uể oải đến mức ngay cả Ngõa Liên ở trong mật thất cũng có thể liếc mắt nhìn ra.

"Quản lý, cô không sao chứ?"

"Không sao đâu."

Lục Tương lấy lại tinh thần, lắc đầu nói: "Để tôi tiếp thuốc dinh dưỡng cho cô.”

Nói xong, cô đẩy hai cây kim dinh dưỡng về phía Ngõa Liên, còn bản thân thì chán nản ngồi xuống ghế.

Phản ứng của cô càng làm cho Ngõa Liên cảm thấy khó hiểu, đêm qua sau khi xem tin tức cô đã biết tin về việc Lục Tương đã suất lĩnh tổ hành động đặc biệt đi bắt tàn đảng của Sài Khả về quy án, đây không thể nghi ngờ là một tin tức vô cùng phấn chấn lòng người, thế nhưng trên mặt quản lý lại chẳng có chút vui sướиɠ nào.

"Quản lý, nếu cô có việc gì phiền lòng thì cứ nói với tôi thử xem, tuy rằng không nhất định có thể giúp được gì, thế nhưng giấu ở trong lòng sẽ ảnh hưởng xấu đến bản thân, hơn nữa cảm xúc tiêu cực rất dễ dàng truyền nhiễm cho người khác, cô cũng không muốn Tống Lam nhìn thấy bộ dáng sầu mi khổ kiểm của mình đúng không?"

Tống Lam.

Nghe đến cái tên này, Lục Tương giật mình, cô phát hiện mình từ lúc đi tới khu 17, cơ hồ tất cả điều phiền lòng đều có quan hệ đến Tống Lam.

Hôm nay cũng không ngoại lệ.

Ngày hôm qua cô đã tiến hành nghiên cứu suốt đêm với hai tên sát thủ kia, bởi vì mục tiêu kế tiếp của đối phương rất có khả năng chính là Reiner - Boeyev, sau khi liệt kê cẩn thận tất cả manh mối mà họ có được cho đến nay, Lục Tương kinh ngạc phát hiện tên sát thủ này tựa hồ biết rõ hướng đi của bọn họ như lòng bàn tay.

Tin tức chỗ ở của chấp pháp giả cũng không công khai với bên ngoài, trước đây hai con tin gặp nạn về nhà nghỉ ngơi cũng đều là quyết định tạm thời của ngành, nhưng mà sát thủ thứ hai lại giống như hiểu rõ hướng đi của hai người kia như lòng bàn tay, mà khi cô dẫn người đến trông coi bệnh viện Kiểm Lâm, sát thủ thứ hai liền không hiện thân nữa, trạm gác ngầm cô để lại trong bệnh viện cũng không phát hiện bất kỳ nhân vật khả nghi nào.

Điều đó có nghĩa là, sau khi cô lên kế hoạch cho cái chết giả của Ngõa Liên, kẻ sát nhân thứ hai đã không đến bệnh viện để xác nhận tính xác thực của tin tức.

Chẳng lẽ, người này đến từ bên trong chấp pháp giả?

Hay là bọn họ có nằm vùng trong chấp pháp giả?

Mà vào ngày cô trấn thủ trong bệnh viện Kiểm Lâm thì chính là ngày tốt nhất để tên nằm vùng kia hành động, mang theo ý nghĩ như vậy, Lục Tương liền điều tra tất cả mọi người vào ngày hôm đó, kết quả…

Kẻ nằm vùng không tìm được, nhưng lại phát hiện Tống Lam sáng sớm đã mang theo quà đến khoa thống kê, so với thời gian làm việc bình thường của Tống Lam còn sớm hơn gần hai giờ!

Kế tiếp hành động của hai người lại càng nhấc lên sóng to gió lớn trong lòng Lục Tương - -

Tống Lam và cô gái tên Trang Trì khoa Thống kê kia chỉ tiến hành trao đổi ánh mắt một phen, liền ăn ý hiểu được tâm tư của nhau, một trước một sau rời khỏi khoa Thống kê, cùng nhau vào một gian phòng họp nhỏ.

Trong phòng họp nhỏ không có giám sát, hai người lại cùng làm gì đó trong phòng họp nhỏ kia trọn vẹn đến nửa giờ!

Đến cô còn không có ở chung với Tống Lam trong phòng họp nhỏ trong thời gian dài như vậy!

Trong cũng nhắc tới việc cả hai tìm niềm vui nơi công sở, nhưng mà cô vẫn chưa tìm được cơ hội nào để thực hiện chiêu này.

"Tôi không hiểu trong Khoa Thống kê có công việc nào không thể nói trực tiếp được."

Mặc dù cảm xúc trong lòng đang kích động, nhưng Lục Tương vẫn cố gắng duy trì ngữ khí bình tĩnh: "Hơn nữa buổi tối hôm trước tôi gọi cho anh ấy mấy cuộc điện thoại lại cũng không thể kết nối, sau đó thật vất vả mới kết nối được, anh ấy đang thở hồng hộc, giống như vừa mới tiến hành vận động kịch liệt vậy.”

"Tóm lại, trước tiên đừng kết luận vội."

Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng những lời này của Lục Tương cũng làm cho Ngõa Liên lâm vào trạng thái khϊếp sợ cực độ.

Theo góc nhìn của cô, để có một người bạn gái như quản lý đây, thì chỉ sợ kiếp trước Tống Lam phải làm mấy việc như cứu vớt thế giới mới tích đủ phúc.

Nhưng mà, sau khi có một người bạn gái như quản lý mà còn có thể bắt cá hai tay nữa sao?

Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là trấn an nội tâm bị tổn thương của Lục Tương: "Quản lý, cô có nghe nói qua một câu rằng mọi việc đều phải nghĩ theo hướng tốt không? Có thể chỉ là cô hiểu lầm mà thôi.”

"Mọi việc đều phải nghĩ theo hướng tốt ..."

"Đúng, cô cũng có thể nhìn nó theo cách khác, có lẽ giữa bọn họ cũng chưa từng xảy ra chuyện gì."

“Ừm.”

Lục Tương tiếp thu đề nghị của Ngõa Liên, cô nhắm hai mắt lại, thử suy nghĩ ra một ít khả năng khác.

Ước chừng một phút sau, cô mở mắt ra, căn cứ vào tất cả những gì mình nhìn thấy cô đã nghĩ ra một đáp án khác.

Đáp án mới khiến trái tim cô dễ chịu hơn một chút.

"Tôi nghĩ ra rồi, sở dĩ Tống Lam thở hồng hộc ở trong điện thoại, cũng có thể chỉ là bởi vì không cẩn thận gϊếŧ người, lúc nghe điện thoại thì lại đúng vào lúc anh ấy đang trên đường đạp xe vứt xác, đến khoa thống kê tìm Trang Trì là vì làm giả chứng cứ."

Chỉ trong chốc lát, Tống Lam đã được nâng cấp từ một tên cặn bã bình thường thành một kẻ gϊếŧ người!

“Không phải thế, quản lý, cô có thật sự hiểu hàm nghĩa của câu "mọi việc đều phải nghĩ theo hướng tốt" không vậy?”

"Những điều khác tôi không rõ ràng, nhưng tình huống mà cô nói sẽ là điều ít có khả năng xảy ra nhất đấy."

Ngõa Liên cảm thấy tâm rất mệt mỏi, giờ cô đã sâu sắc ý thức được việc quanh năm tiếp xúc với tội ác đến tột cùng sẽ sinh ra ảnh hưởng lớn như thế nào đối với một người - - quản lý của cô chỉ cần nhắm mắt lại rồi tùy tiện nghĩ một cái, là đều có thể nghĩ ra việc liên quan đến tội phạm.

"Bình thường Khoa thống kê có rất nhiều nội dung công tác, phải chế tác và tuyên bố lệnh treo giải thưởng khu vực, văn kiện công tác của các bộ phận, cũng có rất nhiều thứ về tài vụ cũng phải trải qua tay bọn họ, Tống Lam đi tìm Trang Trì rất có thể chỉ là bàn giao công tác, tôi nghe nói có một số khoa vì có thể nhanh chóng thông qua văn kiện tăng lương, lúc đi tìm khoa thống kê đều mang theo một ít quà tặng kèm theo.”

Nghe Lục Tương suy đoán, ngay cả cô cũng không nhịn được mà phải nói vài câu giúp Tống Lam, sau đó đưa ra kết luận theo hướng tốt nhất mà một người bình thường có thể nghĩ ra: "Loại chuyện tặng quà này, dù sao cũng không nên tiến hành trước mặt mọi người, cho nên việc bọn họ tìm một phòng họp nhỏ cũng có thể hiểu được.”

"Thì ra là thế."

Trải qua quá trình khuyên bảo của Ngõa Liên, tâm lý Lục Tương đã dễ chịu hơn rất nhiều.

Sau khi tâm tình bình tĩnh trở lại, cô cũng ý thức được việc suy nghĩ vừa rồi của mình thật sự có chút buồn cười.

Làm sao một người thậm chí chưa bao giờ đánh nhau như Tống Lam lại có thể gϊếŧ người được chứ?

Quản lý, nếu cô thật sự lo lắng thì tôi có một chủ ý.

"Cô cứ nói."

"Không phải người ta nói khoa của Tống Lam thường thường thực sự là quá thanh nhàn sao, tôi thấy cô có thể giao một chút việc cho anh ấy, chỉ cần làm cho anh ấy bận rộn thì anh ấy sẽ không có thời gian nghĩ đến những thứ linh tinh nữa."

"Nhưng mà, anh ấy không giỏi giao thiệp với bọn tội phạm."

"Không cần để anh ấy giao tiếp với phần tử phạm tội, thực ra bình thường chúng ta cũng có rất nhiều việc không giao tiếp với tội phạm, ví dụ như trấn an người bị hại hoặc người nhà, anh ấy là người tốt tính, đối nhân xử thế lại hiền lành, công việc này giao cho anh ấy làm là thích hợp nhất."

"Trấn an các nạn nhân sao"

Lục Tương bắt đầu ngẫm nghĩ, đây đúng là một ý tưởng không tồi.

Thật ra cô đã muốn phê bình Tống Lam từ rất lâu rồi.

Ngày nào cũng ở trong phòng làm việc xem phim, cái này có giống với người đang trong tuổi xuân không?

Chỉ là đoạn thời gian trước cô vẫn bận rộn với vụ án của Sài Khả, thế nên việc này mới bị tạm thời trì hoãn.

(Hết chương này)
« Chương TrướcChương Tiếp »