Chương 27: Hai tên sát thủ

Trong đêm đó, thế lực của Lenard Boyev đã hoàn toàn đi đến diệt vong.

Lenard bị bắt và những chấp pháp giả đã giải cứu 33 thường dân bị giam giữ, đây chắc chắn là một chiến thắng nữa cho công lý của Khu 17.

Những gì đang chờ đợi Lenard và đồng bọn của hắn sẽ là sự trừng phạt của pháp luật.

Hương thơm ngọt ngào của bánh trứng lấp đầy cả gian phòng, Tống Lam đang nhàn nhã ngồi trên sô pha, thưởng thức lời ca tụng của người dẫn chương trình đối với các chấp pháp giả khu 17.

Hắn cầm lấy một miếng bánh trứng mới ra lò, đưa vào trong miệng của mình.

Hôm nay vất vả cả ngày, đã đến lúc tự thưởng cho mình rồi.

Hồi tưởng lại, tình huống trong phòng chứa dưới lòng đất của xưởng in Lão Bản vừa rồi có thể dùng ngàn cân treo sợi tóc để hình dung - - tên gia hỏa tên là Lenard Boyev kia quả nhiên là một nhân vật ác độc, nếu Lục Tương tới muộn một chút, chân phải của hắn chỉ sợ sẽ giơ lâu đến đau nhức khó nhịn rồi.

Tống Lam cảm thấy, dùng câu “thân chịu trọng thương” để hình dung trạng thái lúc đó của mình cũng không quá đáng, cái này đủ để thấy hắn vì mệnh lệnh của Foster gia tộc liều mạng đến thế nào.

Sở dĩ lưu lại người sống cũng là xuất phát từ mục đích này, hắn tin chỉ sau một khoảng thời gian ngắn nữa, thủ hạ của Ryan sẽ chứng thực biểu hiện chuyên nghiệp của hắn lúc đó, nếu không phải bị gian nhân bán đứng dẫn đến việc Lục Tương nửa đường phá rối, thì tàn đảng Sài Khả đang chiếm cứ ở xưởng in ấn Lão Bản căn bản không thấy được thái dương ngày mai.

Tống Lam tin tưởng gia tộc Foster nhất định sẽ biết hành động của hắn, hơn nữa còn thông cảm cho nhân tố không thể kháng cự mà hắn gặp phải trên đường.

Tuy rằng quá trình xuất hiện một ít ngoài ý muốn, nhưng kết quả vẫn là hướng hắn muốn phát triển.

Lục Tương thu hoạch được một lượng lớn thành tích công tác.

Hắn thoát khỏi việc lấy hàng hóa cho Foster gia tộc, cũng giúp sát thủ tiên sinh trả một mối thù.

Lenard Boyev và đồng bọn gã rốt cục đã có thể không cần lo lắng bị sát thủ gia tộc Foster phái tới tìm tới cửa, cuối cùng có thể yên ổn ngủ một giấc thật ngon.

Hắn tin rằng mọi người nên hài lòng với kết cục của sự kiện này.

Ngoại trừ gia đình Foster.

Sau khi tin tức ban đêm được phát sóng không lâu, tin nhắn đến từ khu vực trung tâm hưng sư vấn tội được gửi đến điện thoại di động của sát thủ, gia tộc Foster vô cùng bất mãn với tình huống hiện nay của khu 17, bọn họ chất vấn hắn tại sao không xử lý sạch sẽ hiện trường.

Tin nhắn không bị xóa tự động như trước, dường như để lại cho hắn một cơ hội để giải thích.

Tống Lam sớm đã có chuẩn bị đối với việc này, hắn chẳng những không thừa nhận sai lầm như chất vấn của gia tộc Foster, ngược lại còn chất vấn đối phương vì sao Lục Tương cùng chấp pháp giả lại đột nhiên xuất hiện ở xưởng in.

Suy bụng ta ra bụng người, nếu ngươi là một sát thủ tận chức tận trách, trung thực hoàn thành nhiệm vụ tổ chức giao cho ngươi, kết quả là đang chấp hành được một nửa nhiệm vụ thì đột nhiên bị địch nhân đâm sau lưng, tâm tình của ngươi có thể tốt không?

Dù sao Tống Lam theo cảnh tượng mình thiết lập thoáng nghĩ lại, cũng đã bắt đầu tức giận.

Hắn mới là người bị hại trong hành động lần này, nếu không phải bản lĩnh phi thường của hắn, thì chỉ sợ lần này sẽ rơi vào trong tay Lục Tương rồi -- cái trách nhiệm này Foster gia tộc bắt buộc phải nhận, không muốn nhận cũng phải nhận.

Thực tế đã chứng minh một kích phản giáo của Tống Lam đã đạt được hiệu quả, thái độ của tin tức tiếp theo của gia tộc Foster bình thản hơn rất nhiều, cũng hứa hẹn trong tin tức nhất định sẽ tra rõ đến tột cùng là ai để lộ tin tức.

Đương nhiên, gia tộc Foster sở dĩ có thể thay đổi thái độ, còn có một nguyên nhân quan trọng hơn.

Ngay sau đó bọn họ liền đưa ra yêu cầu kế tiếp -- trước khi Lenard Boyev khai báo ra gia tộc Foster thì hắn phải diệt khẩu, đừng để chuyện này ảnh hưởng đến danh dự của gia tộc Foster trong chính phủ liên hiệp.

Đường đường là người bảo vệ hệ thống tài quyết, sau lưng lại âm thầm cấu kết với trọng phạm "ngoại giới", một khi chuyện này được chứng thực, như vậy bọn họ sẽ bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió trong nháy mắt.

Tống Lam đã sớm suy nghĩ cẩn thận quan hệ lợi hại trong đó, hiện tại, là Foster gia tộc đang cầu hắn.

Đối với hắn mà nói thì tin tức tốt lớn nhất chính là sau khi Lenard Boyev bị bắt vào tù, thì gia tộc Foster trong chốc lát cũng không còn để ý tới việc uy hϊếp bạn trai Lục Tương để làm bằng chứng gian dối nữa, trước mắt toàn bộ lực chú ý của bọn họ đều sẽ tập trung ở trên người Lenard.

Tiền thưởng của người này ở trong tập đoàn Sài Khả mặc dù không tính là đứng đầu, nhưng gã lại nắm giữ công việc buôn bán người nhập cư trái phép, chắc chắn biết rất nhiều thông tin nội bộ.

Đến nay, bước đầu tiên trong kế hoạch "về hưu" của Tống Lam đã hoàn thành.

Gia tộc Foster cũng không nhận ra thi thể ngài sát thủ đã chìm dưới đáy hồ, vẫn ủy thác trọng trách cho hắn như cũ.

Tiếp theo là chuyện của Lenard Boyev.

………………………………………

Cùng lúc đó, bộ phận chấp pháp giả khu 17, phòng họp tác chiến.

Lục Tương ngồi một mình ở phòng họp trên sô pha, ngoài cửa có thể nghe thấy tiếng chấp pháp giả đang hoan hô chúc mừng.

Sau vụ tưởng nhớ ba vị chiến hữu đã hy sinh, bọn họ rất cần một lần đại thắng nhẹ nhàng vui vẻ giống như hôm nay, các phóng viên truyền thông đang tiến hành tập trung đưa tin đối với hành động lần này, đã lâu lắm rồi, thì đây mới là lần đầu tiên họ xuất hiện trên bản tin hàng đêm.

Theo tin tức ban đêm kết thúc, mấy vị trưởng khoa lưng đeo quá nhiều tiếng xấu Mạc Tu cũng cảm thấy cực kỳ xúc động mà bật khóc.

Nhưng mà trong lòng Lục Tương lại không có nửa phần vui sướиɠ.

Ngược lại, sau khi Lenard Boyev sa lưới, cô lại có một linh cảm không lành.

Hành động hôm nay nếu nói là bọn họ đạt được thành công, thì cũng không bằng nói là Lenard Boyev cùng người của gã đã mất đi năng lực phản kháng trước khi bọn họ phá cửa xông vào.

Họ tìm thấy một số lượng lớn vỏ đạn ở lối vào, có vẻ như trước khi họ đến nơi, đối phương vì một lý do nào đó đã bắn một loạt đạn về phía cửa.

Có thể khẳng định rằng một loạt đạn này không gϊếŧ được bất luận kẻ nào.

Họ không tìm thấy bất kỳ dấu hiệu nào về sự hiện diện của một bên thứ ba, ngoại trừ tay sai của Lenard Boyev và những tù nhân bị giam giữ trong l*иg.

Cộng thêm thông tin tình báo mới nhất mà bộ phận giám sát thu được trước đó, không khó suy đoán ra có người nào đó đang thu dọn tay sai của Sài Khả.

Mà bây giờ nghi hoặc lớn nhất quanh quẩn trong lòng cô, chính là vì sao Lenard Boyev cùng đồng bọn của gã vẫn còn sống?

Căn cứ vào đánh giá của cô đối với hiện trường, nếu như trước khi bọn họ xông vào, đối phương đã khống chế được đám người Lenard Boyev, như vậy đối phương tuyệt đối có năng lực diệt khẩu trước khi chấp pháp giả xông vào, hoặc ít nhất, hắn cũng có thể xử lý chính tên Lenard Boyev.

Lục Tương nhớ tới hai ngày trước mình cũng sinh ra nghi vấn tương tự.

Trong thời gian xảy ra vụ án Sài Khả, có người trong thời gian không đến sáu giây gϊếŧ chết mấy tên côn đồ trong phòng, duy chỉ để lại ba con tin.

Và bây giờ, hai trong số những con tin còn sống sót đã bị gϊếŧ và một trong số họ đã trốn trong phòng làm việc của cô dưới danh nghĩa giả chết.

Ba người sống sót này đều không có năng lực gϊếŧ chết Sài Khả, nói cách khác sát thủ là người khác.

Lục Tương mở bản ghi nhớ điện thoại di động của mình ra, ghi nhớ tất cả những gì mình nghĩ đến:

"Kẻ gϊếŧ Lenard Boyev không phải là kẻ gϊếŧ con tin còn sống."

"Người gϊếŧ Lenard Boyev sẽ để lại người sống"

"Điều này nói rõ, trong tiềm thức người này có niềm tin tuyệt đối vào bản thân."

"Có người đang quét sạch tàn đảng của Sài Khả."

"Lenard Boyev có thể là mục tiêu tiếp theo của người này.”

……

Câu chuyện nho nhỏ về cặp đôi (3):

Năm nào đó tháng nào đó ngày thứ năm, giữa trưa.

Trải qua khoảng thời gian Lục Tương tự mình giám sát, thái độ sống của Tống Lam đã thay đổi, nhưng trong công việc vẫn quá lười biếng.

"Tống Lam, về vấn đề công việc, anh thấy như thế nào?"

Cô chân thành hy vọng thái độ làm việc của Tống Lam có thể tích cực lên một chút.

"Luôn luôn theo sát bước chân của cứu hộ giả!"

Tống Lam lập tức hô khẩu hiệu.

"Phải nên tự làm gương cho bản thân."

Lục Tương gật đầu: "Vậy thì… cụ thể là anh học tập tinh thần của vị cứu hộ giả nào?"

"Đại tướng Porusalino."

“Tướng Porusalino?”

Lục Tương chưa từng nghe nói qua có cứu hộ giả đỉnh cấp nào có tên như vậy.

Nhưng nếu đã là tướng quân, vậy chắc là có chỗ thích hợp.

"Anh học được những kinh nghiệm nào?"

"Anh đã học được phong cách làm việc khéo léo của Tướng Porusalino."

Ừm, tâm đắc về lĩnh hội nghe cũng không có vấn đề gì.

"Hãy tiếp tục học hỏi và tiếp tục cố gắng."

Lục Tương hài lòng gật gật đầu, tiếp theo, cô lấy từ trong ngăn kéo ra thỏi son dưỡng môi, phớt lên trên cánh môi một chút: "Báo cáo công tác kết thúc, kế tiếp nên báo cáo cuộc sống.”

(Hết chương này)