Chương 20: Ăn thịt bò kho

Đi tới bệnh viện Kiểm Lâm, dừng xe đạp ở dưới lầu rồi dùng khóa điện tử khóa kỹ, Tống Lam dựa vào ấn tượng mà đi thang máy lên lầu bảy.

Cửa thang máy vừa mở ra, hai đồng nghiệp của tổ hành động đặc biệt có vũ trang hạng nặng liền đi lên đón, Tống Lam nhìn quanh hành lang, ngoài phòng bệnh ngoại trừ y tá cũng chỉ còn lại chấp pháp giả súng vác vai đạn lên nòng.

Quét mã công việc trong lòng bàn tay, nói một câu đến đưa đồ cho chủ quản Lục, đồng nghiệp liền cho hắn đi vào.

Bộ phận nhàn rỗi nhất làm chân chạy việc, điều này khá hợp lý.

Phòng bệnh của nữ đồng nghiệp đang hôn mê kia đương nhiên do Lục Tương tự mình trấn thủ, thức suốt một đêm nên giờ Lục Tương đang dựa vào ghế bên giường bệnh nhân nghỉ ngơi.

Giấc ngủ của cô luôn luôn rất nông, trước khi Tống Lam đẩy cửa tiến vào cô đã tỉnh.

Lục Tương thể hiện ra phán đoán kinh người, trong nháy mắt đôi mắt cô đã híp mắt lại, rồi nhìn thấy Tống Lam đi vào.

Sau một khắc, cô liền trực tiếp nhắm mắt lại rồi mở hờ đôi mắt, tiếp tục làm bộ ngủ say.

Đây chắc hẳn là “người yêu đến thăm” được nhắc đến trong sách?

Sau khi những người yêu nhau bận rộn cả đêm, hãy đến bày tỏ sự quan tâm và an ủi nhau.

Nhịp tim tăng nhanh, càng lúc càng nhanh khi bước chân kia đến gần.

Lục Tương trước đây chưa bao giờ sinh ra cảm giác tương tự như vậy, tuy trước mắt một mảnh đen kịt, nhưng tất cả cảm quan lại trở nên vô cùng nhạy cảm, trong lòng giống như có một con mèo nhỏ đang cào cấu, giờ cô đã cảm nhận được Tống Lam đã đi tới trước mặt mình.

Dựa theo miêu tả trong, kế tiếp có lẽ Tống Lam sẽ dịu dàng giúp cô sửa sang lại tóc mái, sau đó lại thừa dịp cô ngủ, cúi đầu xuống, xuống......

Ho!

Tay phải của Lục Tương đang đặt trên đùi bất động thanh sắc véo mình một cái, để cho tâm tình trầm bổng phập phồng của mình bình tĩnh lại.

Đây chính là chỗ xấu của việc nghiên cứu .

……

Tống Lam đứng trước mặt Lục Tương dần lâm vào trầm tư.

Ngay cả hắn cũng nhìn ra Lục Tương đang giả bộ ngủ.

Tuy rằng hắn thừa nhận động tác của Lục Tương vô cùng bí mật, vô luận là lúc vào cửa trong thời gian không đến một giây mạnh mẽ nhắm mắt lại, hay là vừa rồi véo đùi mình một cái, không nhìn kỹ tuyệt đối không phát hiện ra, nhưng mà…

Quản lý Lục à, mặt của quản lý đang đỏ lên cũng quá rõ ràng rồi.

Hơn nữa cánh môi còn tiến hành điều chỉnh rất nhỏ trước mặt hắn, hơi hơi mở ra, lộ ra một hàng răng trắng.

Khuôn mặt tinh xảo hơi ngẩng lên, vẻ mặt chờ mong.

Hiện tại rốt cuộc là tình huống gì đây?

Trong phòng bệnh yên tĩnh chỉ còn lại tiếng "tích tích" của thiết bị giám sát, Tống Lam đột nhiên cảm thấy trách nhiệm của mình rất lớn, hắn nhất định phải nhanh chóng hiểu rõ rốt cuộc Lục Tương đang chờ mong cái gì.

Tuy rằng hắn chưa từng yêu đương, nhưng đáp lại mong đợi của bạn gái hẳn là trách nhiệm của mỗi một người bạn trai.

Bộ não của hắn bắt đầu nhanh chóng hoạt động.

Điều đầu tiên có thể khẳng định chính là, Lục Tương là một người cuồng công tác, lấy tính cách của cô, chỉ sợ cả đêm cũng không chợp mắt, đợi cả đêm ở bệnh viện Kiểm Lâm, chắc là ngay cả ăn cơm cũng không thèm ăn.

Sau khi hắn chuyển đến thuê chung với Lục Tương, Lục Tương đã không sử dụng thuốc dinh dưỡng trong một thời gian rất dài.

Nếu như hắn nhớ không lầm, ngày hôm qua bởi vì phải họp sớm, nên Lục Tương đã đi làm từ sáng sớm, hẳn là chưa ăn sáng.

Trong phút chốc, một đạo lôi quang xẹt qua đại não Tống Lam.

Sau khi chỉnh hợp đủ loại manh mối, hắn rốt cục đã đưa ra một suy đoán hợp tình hợp lý.

Sự thật chỉ có một!

Lục Tương… nhất định là đói bụng!

Lục Tương đói bụng cả ngày, trước khi hắn vào cửa, liền ngửi thấy mùi thịt bò kho, nhưng ngay sau đó cô liền nhận ra thịt bò kho được đựng trong túi quà, nơi này là phòng bệnh, ngoài cửa đều là thành viên của tổ hành động đặc biệt, nên ngại việc mở túi quà ra mà ăn ngấu nghiến.

Đôi môi hơi hé mở đã chứng minh lý lẽ của hắn.

Về phần véo đùi mình một cái, thì là kết quả của việc đấu tranh giữa lý trí cùng khát vọng.

Tống Lam đã nhìn thấu hết thảy, hắn nhận ra rằng có thể mình đã có một tài năng đáng kinh ngạc trong lĩnh vực lý luận rồi.

Trong lúc Lục Tương chờ mong, hắn mở dây thừng nhỏ trên túi quà ra, dùng khăn ướt khử trùng trong phòng bệnh lau tay, sau đó cầm một miếng thịt bò kho chậm rãi đưa tới bên miệng Lục Tương.

Ở cái thời đại đầu bếp suy tàn này, hắn vẫn rất có tự tin với tay nghề của mình, ngày hôm qua khi kho thịt bò xong, mùi thơm ngập phòng kia đã làm cho hắn cũng không nhịn được mà tự nếm thử mấy miếng.

Chụt!

“Hả?”

Cái thanh âm ăn thịt bò này sao nghe có chút quái lạ vậy.

Nhưng mà, Lục Tương lại không cho hắn cơ hội nghiên cứu sâu, cô đột nhiên mở mắt ra, hai gò má ửng hồng đã thu lại, ánh mắt lại khôi phục vẻ lạnh lùng sắc bén thường ngày.

Và......

Chẳng biết tại sao, ánh mắt Lục Tương hôm nay dường như sắc bén hơn bình thường rất nhiều.

“Hút.”

Cô dùng sức một chút, miếng thịt bò liền chui vào miệng, nhai mấy cái rồi nuốt thẳng xuống.

Chào buổi sáng.

Lục Tương lên tiếng chào hỏi, chợt cô nhìn về phía ngón cái bị bọc băng cá nhân của Tống Lam: "Tay của anh làm sao vậy?"

"Hôm qua lúc kho thịt bò không cẩn thận cắt trúng."

"Tìm bác sĩ xem giúp đi."

“Không cần đâu, bị thương ngoài da thôi.”

……

Lạ thật.

Tại sao bầu không khí trong phòng bệnh lại có chút lạnh lùng vậy?

Trong lòng Tống Lam tràn ngập nghi hoặc, rõ ràng hắn đã thông qua năng lực suy luận tinh diệu của mình mà đáp lại mong đợi của Lục Tương, vì sao bầu không khí nói chuyện phiếm ngược lại còn trở nên xấu đi vậy?

Chẳng lẽ…

Thịt bò kho có vị quá đậm cho bữa sáng sao?

Hắn cảm thấy mình lại bắt được vấn đề mấu chốt rồi, xem ra lần sau đến thăm hỏi vào buổi sáng, tốt hơn hết là mang theo một ít thức ăn tươi mát thì hơn.

"Tình trạng hiện tại của cô ấy thế nào?"

Tống Lam liếc mắt nhìn đồng nghiệp trên giường bệnh, làm bộ lơ đãng hỏi, đây mới là mục đích hắn tới.

Đối với Foster gia tộc mà nói, chỉ khi tất cả những người sống sót trong vụ án Sài Khả được xác nhận đã chết, họ mới có thể yên tâm mà đưa ra chỉ thị mới cho sát thủ tiên sinh.

Hơn nữa nếu như hắn nhớ không lầm, vị cô nương này là bị tên phần tử tội phạm nào đó đập vào sau gáy một cái, hôn mê thời gian dài như vậy cũng nên tỉnh chứ.

"Các bác sĩ nói rằng tất cả các chỉ số đều bình thường, nhưng cô ấy vẫn chưa thấy tỉnh dậy."

“Xem ra mấy ngày nay em phải tăng ca rồi.”

“Ừm.”

Tống Lam đưa túi quà đựng thịt bò kho cho Lục Tương, rồi đi tới bên giường bệnh kiểm tra tình huống một chút.

Lúc ở trong căn phòng đó, bốn người bọn họ đều bị túi vải trùm đầu, không ai biết nhau trông như thế nào, bây giờ nhìn lại, anh mới phát hiện cô gái dũng cảm này hẳn là người của khoa phân tích tội phạm.

Ngay từ khi ở trong văn phòng, hắn đã nghĩ ra một kế hoạch để "gϊếŧ" đồng nghiệp của mình.

Trên lý thuyết mà nói, nếu như nạn nhân “chết” trước khi sát thủ đến nhà bái phỏng, như vậy sát thủ cũng sẽ không có lý do gì để mạo hiểm xuất hiện trước mắt các chấp pháp giả.

Đồng thời, thông qua phương thức giả mạo tử vong kia, cũng có thể làm cho gia tộc Foster ở khu vực trung tâm xa xôi biết sát thủ tiên sinh đã hoàn thành nhiệm vụ được giao và có thể liên lạc với gã lần nữa.

Mà hiện tại vấn đề lớn nhất, là hắn nên làm như thế nào để gợi ý cho Lục Tương cũng nghĩ đến điểm này?