Chương 17: Tặng Quà Thì Tặng…

Về đến nhà, hắn ném bộ đồng phục hôi thối vào máy giặt và cho vào lượng nước giặt gấp ba lần bình thường.

Sau đó đi vào phòng tắm, mở bồn tắm ra rồi lại cho nước nóng vào trong bồn tắm.

Chỉ trong chốc lát, hơi nước đã lấp đầy cả phòng tắm.

Trước đó, Tống Lam cũng không có thói quen tắm rửa lâu, từ trước đến nay hắn vẫn là người ưa thích tắm nhanh với những động tác nhanh chóng dứt khoát, thời gian tắm rửa mỗi ngày tuyệt đối không vượt qua mười phút.

Bất quá, hôm nay hắn bỗng nhiên phát hiện ngâm mình tựa hồ cũng có mị lực đặc biệt.

Thân thể ngâm mình trong dòng nước ấm áp, sương mù mờ mịt che đậy tầm mắt, tựa lưng vào bên cạnh hồ nhìn trần nhà trắng noãn, tâm tình nôn nóng bất an thoáng bình phục lại.

Thói quen làm việc ổn định đã bị gián đoạn.

Bị sát thủ không biết tên chặn ở trong nhà, còn có một thế lực thần bí mà khổng lồ đang ấp ủ âm mưu đối phó với bạn gái của mình.

Tống Lam không khỏi cảm khái, người khác đều thừa dịp bạn gái không ở nhà mà tìm cho mình chút vui vẻ, mà hắn thì lại bị ép gϊếŧ ngược lại một tên sát thủ chuyên nghiệp.

Bình phục tâm tình, sửa sang lại suy nghĩ hỗn loạn, hắn bắt đầu tính toán vì cuộc sống kế tiếp của mình.

Tìm người chịu tiếng xấu cũng không dễ dàng, sát thủ tiên sinh tuy rằng cho đến khi chết cũng chưa kịp tự báo danh tính, nhưng tổ chức thần bí kia đã giao toàn quyền công tác khắc phục hậu quả cho hắn xử lý thì đã nói rõ rằng gã tuyệt đối không phải kẻ đầu đường xó chợ.

Việc một nhân vật tàn nhẫn như vậy, mà lúc đi đường vô ý bị một tên côn đồ ở Mạc Tây gϊếŧ chết vào ban đêm hiển nhiên là không đáng tin.

Như vậy, muốn tìm người chịu tiếng xấu, bước đầu tiên chính là phải biết sát thủ tiên sinh đến cùng là mạnh bao nhiêu.

Chỉ sau khi tìm ra điều đó, người ta mới có thể sắp xếp cho vị này một đối thủ ngang hàng để gã ta chết một cách hợp lý trong một trận chiến khốc liệt.

Nhưng mà bước đầu tiên này cũng là bước gây khó khăn cho Tống Lam.

Bởi vì tình huống trong phòng khách lúc ấy tương đối phức tạp, vì tránh quấy rầy hàng xóm bên cạnh nghỉ ngơi, hắn không thể không nhịn đau làm thịt đối phương, không có để cho sát thủ tiên sinh có bất kỳ cơ hội nào để biểu diễn, dẫn đến việc sức chiến đấu của đối phương biến thành một cái bí ẩn vĩnh viễn .

Hắn chỉ có thể mơ hồ suy đoán ra sát thủ tiên sinh hẳn là mạnh hơn Sài Khả một chút.

Sài Khả là tử vong tại chỗ, mà sát thủ tiên sinh thì vẫn còn có ý thức sau 4 phút bị đâm xuyên ngực, bởi vậy liền có thể suy đoán ra thực lực của gã nếu như đổi thành tiền thưởng thì ít nhất phải cao hơn so với 62 watt một ít, về phần cụ thể cao hơn bao nhiêu, vậy thì không biết được.

Nói cách khác, tiền thưởng của vị hảo huynh đệ giúp hắn chịu tiếng xấu này nhất định phải ở trên Sài Khả.

Như vậy vấn đề mới lại tới, sau khi bị đâm xuyên ngực còn kiên trì được bốn phút, đổi thành tiền thưởng mà nói thì có giá trị bao nhiêu tiền đây?

Tống Lam nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy vấn đề này mà lên mạng nghe tư vấn thì không tốt lắm.

Cũng may, hắn làm việc trong đại viện chấp pháp giả, trong đại viện hẳn là có không ít đồng nghiệp biết việc này.

Vốn hiệu quả khi trực tiếp hỏi Lục Tương là tốt nhất, nhưng mà, bạn gái của hắn chẳng những hiểu biết nhiều, mấu chốt là người còn thông minh, năng lực suy luận ở trong chấp pháp giả lại càng là số một, nếu hắn đột nhiên tỏ thái độ khác thường chạy tới hỏi cái này hỏi cái kia, nói không chừng trước khi hắn tìm được hảo huynh đệ hỗ trợ gánh vác tiếng xấu thì đã bị Lục Tương bắt tại chỗ trước một bước rồi.

Nghĩ đến đây, Tống Lam rốt cục có một cái kế hoạch trong đầu.

Xả nước, bước ra khỏi phòng tắm, phủ thêm áo tắm, sấy khô tóc.

Đêm nay không buồn ngủ, hắn có thể dùng cả đêm.

Đi vào phòng bếp, đổ đầy nước vào nồi, châm lửa, bỏ gói nước kho vào trong nước, mở tủ lạnh, lấy thịt gân bò mua về từ hôm trước ra.

Thịt bò xử lý tương đối tốn thời gian, hắn vốn định lưu lại đến cuối tuần cho Lục Tương, lại không ngờ miếng thịt bò này bây giờ không thể không nhận lệnh lâm nguy, gánh vác trọng trách làm quà tặng ngày mai.

Dù sao nhờ người nghe ngóng, trên tay không có mang chút gì thật sự là nói không được.

Tống Lam không thể không bội phục sự dự kiến trước của cha mẹ một lần nữa, sự thật đã chứng minh ở năm 2166, biết nấu cơm chẳng những có thể tìm được bạn gái, thậm chí còn có thể giải quyết vấn đề tặng quà nữa.

Nếu vào năm 2020, khi bạn nhờ người khác mà tặng họ món thịt bò kho, hầu hết mọi người sẽ nghĩ rằng bạn đến để làm trò cười, nhưng vào năm 2166, đặc biệt là ở khu 17, nơi không có nhà hàng nào có thể kinh doanh hơn một tháng, đồ ăn vặt trở thành một món quà khá hiếm, trái cây khô tự làm mà hắn mang đi trước đó đã nhận được rất nhiều lời khen ngợi từ các đồng nghiệp trong bộ phận.

Mà mục tiêu lần này của hắn, là khoa thống kê.

Phạm vi công tác của khoa thống kê tương đối rộng rãi, hầu hết các văn bản giấy và điện tử trong cơ quan chấp pháp giả đều cần qua tay bọn họ, trong đó cũng bao gồm cả tuyên bố treo thưởng, trong đó có không ít treo thưởng của phần tử phạm tội bản địa chính là do khoa thống kê chế định.

Sau một đêm bận rộn, hắn không chỉ kho thịt gân bò, mà còn gói phần cắt ra vào một túi quà tặng tinh xảo.

Khi ngoài cửa sổ xuất hiện chút ánh sáng của bình minh, Tống Lam cũng đã mang theo túi quà xuống lầu.

Không bao lâu sau, hắn đã đạp xe vào đại viện, chào hỏi với bảo vệ.

Hôm nay đại sảnh của chấp pháp giả thập phần quạnh quẽ, vì tránh cho người sống sót cuối cùng trong vụ án của Sài Khả bị ám sát, bộ phận tác chiến đặc biệt và tất cả các bộ phận thực chiến đã đến bệnh viện, trong đại viện cũng chỉ còn lại có nhân viên văn phòng.

Nửa tiếng trước khi đi làm, Tống Lam đã xách theo một túi quà đến cửa khoa thống kê trên lầu.

Khu làm việc lớn như vậy mà chỉ có vài người lẻ loi, người tới sớm đã lục tục bắt đầu công tác, mỗi lần Tống Lam tới nơi này, cũng không khỏi vì tác phong lười nhác của bọn họ mà cảm thấy xấu hổ.

Sau khi hổ thẹn, đương nhiên vẫn là trở về tiếp tục nghiên cứu tinh thần nội hàm của cứu hộ giả.

Trưởng khoa của họ thường nói công việc rất quan trọng, nhưng dùng lý luận học tập để làm phong phú bản thân cũng quan trọng như vậy, thông qua nghiên cứu tinh thần nội hàm của cứu hộ giả, có thể giúp họ xây dựng giá trị quan đúng đắn, thoát ly khỏi thú vui thấp kém.

Khó có thể tưởng tượng được việc làm thế nào mà trưởng bộ phận đã tăng lương cho bộ phận của mình lên 500 watt thông qua bài phát biểu hào phóng này.

Tống Lam đứng ở cửa khu văn phòng không bao lâu thì một ánh mắt sắc bén đã rơi vào người hắn.

Đó là một cô gái có mái tóc dài màu đen mềm mại, sau khi cô nhìn thấy Tống Lam, hai mắt hơi mệt mỏi đột nhiên trở nên vô cùng sắc bén, một nhúm tóc trên đỉnh đầu cô lập tức dựng lên giống như là ăng ten.

Cô ấy không gọi tên Tống Lam ngay lập tức mà tháo kính xuống, đóng từng tài liệu trên máy tính để bàn lại rồi bình tĩnh đi về phía Tống Lam.

Đi giày cao gót nhưng đi lại như gió, hơn nữa gần như không nghe thấy tiếng bước chân.

Cô hời hợt liếc mắt nhìn túi quà Tống Lam mang theo, sau đó trực tiếp đi vào trong hành lang, chỉ là lúc đi qua Tống Lam cô lại dùng thanh âm chỉ có hai người bọn họ có thể nghe thấy, nói, "Suỵt, đừng lên tiếng, đi theo tôi.”

Ngay sau đó, cô nương tóc đen không để lại cho Tống Lam bất kỳ cơ hội đáp lại nào, liền biến mất ở sau cửa.

……?

Tống Lam bị đối phương làm cho có chút hoảng hốt.

Đây là tình huống gì?

Hắn chỉ là tới nghe ngóng sự tình, như thế nào lại biến thành tràng diện giống như là giao dịch hàng cấm vậy?

(Hết chương này)