Hóa ra, bản chất của các bộ phim về chủ đề siêu anh hùng là như nhau, cả trong thế kỷ 21 hay 2166.
Đánh bại nhân vật phản diện trong đầu đầy kế hoạch hủy diệt thế giới, cứu nữ chính, lấy nụ cười mang tính biểu tượng của Hắc Sa làm mở màn, lại lấy nụ cười tiêu sái đập nát kế hoạch của nhân vật phản diện mà kết thúc, Tống Lam tin tưởng fan của Hắc Sa nhất định sẽ đánh giá cao bộ phim này.
Mà đối với Tống Lam mà nói, hơn hai giờ đã trôi qua trong nháy mắt.
Đây chắc chắn là cách gϊếŧ thời gian tiết kiệm nhất trong năm 2166, không cần tiêu tiền, không cần động não, nội dung bộ phim cũng rất ít sẽ xuất hiện tình tiết ngược tâm.
Ngoài giờ ăn trưa và trà chiều, hắn có thể thưởng thức bốn bộ phim mỗi ngày - học hỏi về tinh thần của cứu hộ giả trong tám giờ với cường độ cao.
Tống Lam thường sẽ tự chuẩn bị cơm hộp và điểm tâm cho mình, thế nhưng từ sau khi bị đồng nghiệp trong văn phòng lấy lý do "Cái này thoạt nhìn không tệ, ăn một miếng" để tước đoạt bữa trưa, nên mỗi lần trước khi ăn cơm trưa hắn đều phải tìm chỗ ít người trước rồi mới ăn.
Khi phim hạ màn, trưởng khoa đã sắp xếp đồ an ủi xong đến bảy tám phần.
Tống Lam liền đến giúp ông xếp những thứ lặt vặt vào ba chiếc túi được đóng gói tinh xảo, trong này quả nhiên là cái gì cũng có - - son môi và sơn móng tay chưa được sử dụng vài lần, đĩa phim ba chiều có nhiều vết trầy xước trên bề mặt, áp phích của các ngôi sao nữ nổi tiếng , cáp sạc điện thoại, còn có cả túi dâu tây khô đã bị bóc.
"Túi dâu khô này là túi tôi mang đến tuần trước phải không?"
Túi bao bì quen thuộc khiến mí mắt Tống Lam nhảy mạnh vài cái.
"Đúng vậy, ta nghĩ bọn họ đã bị kinh hãi, thế nên phải ăn chút gì đó để bồi bổ thân thể."
Trưởng khoa dùng dây thừng nhỏ màu đỏ buộc chặt ba phần "Đại lễ bao" lại, trên mặt nhìn không ra bất kỳ xấu hổ nào.
Nội dung của những “đại lễ bao” này là kết quả sau khi ông phát động quyên góp trong toàn bộ khoa, dưới sự kêu gọi của ông, mỗi người trong khoa bọn họ đều quyên góp một món quà để biểu đạt tâm ý: "Lần này cậu giúp việc chạy vặt, sẽ không cần chuẩn bị quà nữa.”
"Bên trên không có kinh phí gì sao?"
“Không.”
Đầu trưởng khoa lắc lắc như trống bỏi.
Tống Lam đành phải thở dài một tiếng, khoa trưởng của bọn họ cái gì cũng tốt, chỉ là hơi keo kiệt, hắn từng nghe đồng nghiệp tám chuyện rằng khoa trưởng lấy một người vợ tương đối cường thế, mỗi tháng đều phải nộp tiền lương, thế nên ngay cả tiền tiêu vặt tiền thuốc lá tiền uống rượu cũng không đủ dùng.
Có lẽ cũng được lợi từ quản lý nghiêm khắc, thế nên trưởng khoa không có bất kỳ sở thích bất lương nào, không dính thuốc lá rượu, không ra vào bất kỳ nơi giải trí phong nguyệt nào, điều này ở khu 17 dân phong thuần phác tuyệt đối được cho là nhân vật đại biểu giữ mình trong sạch.
“Quà tặng không có giá trị, tâm ý tới là được.”
Trước khi đi, trưởng khoa còn cố ý nhấn mạnh một câu.
……
Một lát sau, ở trung tâm chỉ huy.
Hội nghị tác chiến nhằm vào tập đoàn Sài Khả tuyên cáo kết thúc, ngay hôm nay, các chấp pháp giả ở khu 17 đã “tình cảm quần chúng sục sôi”, ngay cả bác lao công phụ trách quét dọn vệ sinh trong hành lang cũng giống như là được uống thuốc kí©h thí©ɧ, hiệu suất công tác so với ngày xưa tăng lên đến cả mấy trăm phần trăm.
Chỉ có một lý do cho tất cả những điều này.
Người có mức tiền thưởng 310.000 watt cho cái đầu của mình - chỉ huy thứ hai của nhóm tội phạm Sài Khả - người đã khiến người dân Quận 17 thức trắng đêm, ĐÃ CHẾT!
Hơn nữa, gã còn bị bắn chết ngay tại chỗ trong cuộc đối đầu một chọi một với quản lý Lục!
Điều này có nghĩa là Quận 17 lần đầu tiên đã có một thủ lĩnh thực sự có thể cạnh tranh với các nhóm tội phạm, những người quanh năm bị bọn tội phạm hung ác đàn áp cuối cùng cũng có thể nhìn thấy ánh bình minh của chiến thắng.
Nếu quản lý Lục thực sự có thể hoàn thành lời hứa tiêu diệt Sài Khả lúc trước, như vậy cô cũng sẽ mang chính nghĩa và công lý trở về thành phố này
.
Thật không hổ là phái thực tế được phái tới từ khu vực trung tâm.
Nhưng mà Lục Tương - người được các chấp pháp giả coi là anh hùng mà sùng bái này lại không hề hay biết về việc này, giờ cô đang hướng mặt ra cửa sổ, cầm bút trong tay nhẹ nhàng chống cằm.
Thời gian nóng bức nhất trong ngày đã qua, ánh mặt trời ngoài cửa sổ đã trở nên nhu hòa đi vài phần.
Giờ này khắc này, Tống Lam hẳn là đã mua xong xe đạp, về tới nhà rồi nhỉ?
Không biết hôm nay anh ấy sẽ chuẩn bị bữa tối như thế nào?
Trong lòng hiện ra ý niệm, cùng với tình cảm quanh quẩn trong lòng lúc này, đối với Lục Tương mà nói đều là thể nghiệm hoàn toàn xa lạ.
Trên thực tế, cô ngầm thừa nhận<>của Tống Lam ít nhiều cũng là có tư tâm.
Giữa các cặp vợ chồng, xe đạp là một từ có thuật ngữ kỳ diệu.
<> đã miêu tả cảnh tượng như thế này:
Trong khuôn viên trường ồn ào tiếng người, ngồi ở ghế sau xe đạp, cùng với gió đêm nhẹ nhàng khoan khoái, xuyên qua đám người, chạy qua con đường nhỏ rợp bóng cây trong sân trường, bỏ lại gió và tiếng người phía sau, một khắc kia, thế giới dường như chỉ còn lại hai người tồn tại.
Cô chỉ cần nghĩ theo văn tự trên sách là có thể lập tức tưởng tượng ra một bức tranh lãng mạn.
Chỉ tiếc, cuộc sống trường học cô quen thuộc không phải như thế.
Không có đám người náo nhiệt, không có đường nhỏ rợp bóng cây, càng không có tiếng cười nói vui vẻ.
Nhưng......
Có lẽ không bao lâu nữa, cô sẽ có thể tái hiện lại cảnh tượng trong sách.
Chạng vạng một ngày nào đó, khi cô mệt mỏi đi ra khỏi cánh cổng của bộ phận chấp pháp giả, bỗng nhiên kinh hỉ nhìn thấy Tống Lam đang dựng xe chờ cô ở ven đường.
Lục Tương xuất thần ngóng nhìn con đường nhỏ thông ra ngoài cổng lớn kia, ánh mặt trời sau giờ ngọ kéo những bóng cây dài ra, dưới sức tưởng tượng khıêυ khí©h, tất cả mọi thứ chiếu vào trong mắt phảng phất như đều trộn lẫn mùi lãng mạn.
Cho đến khi…
Có sự xuất hiện của một chiếc xe đạp màu xanh xám.
Người đang ra sức đạp xe đạp, chính là người trong lòng cô đang nghĩ đến.
Nhưng mà ở phía sau người nọ lại có thêm một vị khách không mời mà đến.
Trong khoảnh khắc, ánh mắt Lục Tương trở nên sắc bén vô cùng.
Khoảng 40 tuổi, nam giới, đặc trưng là hói đầu.
Những cơn gió mát thổi mái tóc còn sót lại không bao nhiêu của người đàn ông kia lên, từ góc độ này nhìn xuống, cái đầu bóng loáng của người đàn ông kia giống như mặt gương phản chiếu ra cả được ánh mặt trời.
Dường như là lần đầu tiên ngồi ở ghế sau xe đạp, thế nên người đàn ông này rất khó ổn định thân thể, ba túi quà tinh xảo trong tay cũng lắc lư không ngừng.
Ba - -!
Nhìn thấy một màn làm người ta huyết áp dâng lên này, cánh tay đang cầm cán bút của Lục Tương không tự giác dùng sức thêm vài phần, ngay sau đó hai má truyền đến một trận cảm giác ướŧ áŧ.
Cô thu hồi ánh mắt, im lặng mở bàn tay ra, bút trong tay giờ chỉ còn lại có cái vỏ, mực nước màu đỏ theo lòng bàn tay chảy xuôi xuống, tươi đẹp như máu.
Cốc cốc cốc.
Tình cờ phía sau truyền đến tiếng gõ cửa.
"Mời vào."
Lục Tương chỉ dùng thời gian không đến một giây đã bình phục lại tâm tình, sau khi phục hồi lại tinh thần, thanh âm vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng như cũ.
"Quản lý Lục, bộ phận giám sát..."
Thanh âm báo cáo im bặt, sau khi cùng Lục Tương liếc mắt nhìn nhau, thanh âm của vị chấp pháp giả này cũng không khỏi run rẩy.
Anh thấy rõ ràng một vết máu kéo dài từ khóe môi của quản lý Lục đến sát tai, hơn nữa với bàn tay bị máu nhuộm đỏ kia, thì một màn trước mắt này giống như là ở dưới tình huống không hề chuẩn bị mà xông vào hiện trường gϊếŧ người vậy, hơn nữa còn xui xẻo giáp mặt với hung thủ nữ.
Mặc dù vẻ mặt của chủ quản Lục không khác nhiều so với ngày thường, nhưng…
Ánh mắt sát khí đằng đằng không giấu được.
"Phòng giám sát?"
Lục Tương hỏi ngược lại một tiếng, chờ đối phương nói tiếp.
“Khụ. "Chấp pháp giả như tỉnh mộng, vội vàng nói: " Khoa giám sát phát hiện một ít chuyện liên quan đến tàn đảng Sài Khả, muốn mời ngài đi thương thảo một chút.”
"Biết rồi."