Hỗn Độn nhìn Tiêu Đồ hai mắt đỏ hồng, trong ngực thập phần khinh rẻ, những kẻ thiên chi kiều tử vừa sinh ra đã được che chở thì biết cái gì?!
Long tử Tiêu Đồ cho dù có yếu nhược hơn nữa cũng là nhi tử của Long thần, sinh ra liền được sống trong long vực, nhận sự che chở của Long thần, bình an trưởng thành đến hiện tại. Đừng nói là Tiêu Đồ, ngay chính người đệ đệ Tỳ Hưu kia của y, nếu từ nhỏ đã ly khai Long vực, sợ rằng cũng không sống đến hiện tại.
Hỗn Độn đột nhiên lại cảm giác mình quá nhân từ, có thể để cho loại phế vật như Tiêu Đồ sống đến hiện tại.
Hỗn Độn nắm lấy cổ Tiêu Đồ, lần nửa xốc y lên bay khỏi Hoàng cung Bạch Dân quốc.
Có lẽ là trùng hợp, trong nháy mắt Hỗn Độn xoay người, thủ hộ thần thưh vốn đang bị quốc vương bdq cưỡi lên bất chợt phát ra một tiếng kêu bi thiết đau thương.
Hỗn Độn nhìn Tiêu Đồ đang thất hồn lạc phách, cảm thấy phi thường hài lòng với trạng thái của y hiện tại, có thể khiến cho một long tử xuất thân cao quý như Tiêu Đồ lâm vào hoảng loạn, đây là việc khiến hắn vô cùng có cảm giác thành tựu.
Bất quá Hỗn Độn cũng có chút mất hứng, hắn vốn cho rằng tiểu tử kia sẽ rất có khả năng tâm huyết dâng trào, trõ ràng vừa rồi ở trong Hoàng cung bổn quan, tiểu tử kia còn dám nói ngang với mình. Hỗn Độn nghĩ tới nghĩ lui một chút, cuối cùng quy kết thành Tiêu Đồ là kẻ tương đối thức thời. Hắn tuyệt đối không ngờ được, lúc này nội tâm vô cùng căm phẫn của Tiêu Tiểu Bát đang định ra kế hoạch chạy trốn, thậm chí ngay cả lộ tuyến cũng đã định xong.
Buổi tối, hai người tiến vào trong một khách điếm sang trọng của bxq, Tiêu Tiểu Bát rúc về vỏ ốc của mình, Hỗn Độn lại vô cùng hăng hái dùng tam muội chân hỏa thiêu đốt y. Hỗn Độn cũng giống như Long thần, rất có hứng thú với độ cứng rắng của vỏ ốc Tiêu Đồ, điều hắn cảm thấy hứng thú nhất là, cái vỏ ốc này có khả năng thừa nhận pháp lực rất mạnh.
Vì thế Hỗn Độn bắt đầu gia tang nhiệt độ, gia tang hỏa lực, Tiêu Tiểu Bát bên trong vỏ ôc scth cảm nhận được rõ ràng độ ấm đang tang lên, thế nhưng lúc này y lại rất tự tin. Tên biếи ŧɦái kia dường như muốn thông qua hành động vũ nhục y để đạt được thỏa mãn tâm lý gì đó, hiện tại cái loại tâm tư quỷ dị này vẫn chưa được thỏa mãn đầy đủ, bản thân y chắc chắn sẽ không có việc gì.
Nhiệt độ nóng rực cộng thêm đã lâu không được chạm vào nước khiến Tiêu Tiểu Bát khó chịu, y nhìn chằm chằm quyển 《 Sổ tay chăn nuôi mãnh thú 》đang trôi nổi giữa không gian vỏ ốc, y đã nghiên cứu quyển sách này tỉ mỉ nhiều ngày nay, ở trong này có đầy đủ tập tính của tất cả mãnh thú trên đại lục Hồng Hoang, những địa điểm có khả năng xuất hiện, ưu điểm nhược điểm của chúng cũng được ghi chú rõ ra. Khiến Tiêu Tiểu Bát khϊếp sợ chính là, mãnh thú ở đại lục Hồng Hoang đâu chỉ ngàn vạn, thế nhưng từng chủng loại đều ít nhiều có nhược điểm, duy chỉ có tên biếи ŧɦái Hỗn Độn này, là hung thần mãnh thú xuất hiện từ thời thượng cổ, cư nhiên không hề có nhược điểm, trong sách chỉ nói một câu, Hỗn Độn giỏi nhạc lý.
Không có nhược điểm cũng phải chế tạo ra nhược điểm, Tiêu Tiểu Bát đã hạ quyết tâm, nếu hiện tại không trốn đi thì kết cục của Thừa Hoàng bây giờ cũng là kết cục sau này của y.
Tiêu Tiểu Bát đứng trong vỏ ốc, hai tay chấp lại khẩn cầu nhìn khoảng không trước mắt, trong lòng không ngừng lẩm nhẩm, "Hộp âm nhạc! Hộp âm nhạc! Hộp âm nhạc!"
Cứ như vậy qua một hồi lâu, ở giữa không gian vỏ ốc đột nhiên xuất hiện vòng xoáy, một cái hộp âm nhạc hình trái tim tinh xảo cứ thế xuất hiện cách đỉnh đầu Tiêu Tiểu Bát một ngón tay. Tiêu Tiểu Bát nhanh tay cầm lấy hộp âm nhạc kia, màu đỏ, tựa hồ để dùng trong hôn lể, hình xoay bên trong chính là một đôi nam nữ hài đang hôn môi. Tạo hình này thật vô cùng quen thuôc, Tiêu Tiểu Bát nhìn thấy thứ rất quen thuộc ở kiếp trước này, cảm xúc có thể xem như là kích động.
Ngày xưa, mỗi lần Tiêu Tiểu Bát muốn triệu hoán một ít đồ vô dụng cũng không thuận lợi như vậy, lúc này không gian tựa hồ cũng biết tầm quan trọng của lần triệu hoán này, cư nhiên không có làm khó y, rất sảng khoái đem hộp âm nhac đưa ra, thuận lợi đến mức Tiêu Tiểu Bát suýt nữa kích động phát khóc.
Tiêu Tiểu Bát khẽ xoay chìa khóa dây cót bên dưới cái hộp, nhạc khúc phát ra chính là 《 Romance 》, Tiêu Tiểu Bát không quá xác định nhạc khúc này có phù hợp với sự thưởng thức của Hỗn Độn hay không, Tiêu Tiểu Bát không hiểu âm nhạc, chỉ là một thô nhân như y vẫn luôn cảm thấy nhạc khúc này rất dễ nghe. (Mèo: Romance là khúc nhạc kinh điển, nó mà không dễ nghe nữa thì còn mấy khúc nhạc có thể xem như dễ nghe. Bài này không chỉ quá nổi tiếng mà còn không rõ nguồn gốc, vậy nên mình sẽ không chú thích nhé)
Theo âm nhạc phát ra, Tiêu Tiểu Bát rõ ràng cảm thấy nhiệt độ của vỏ ốc cũng thấp xuống, tiếp theo liền nghe được thanh âm của tên biếи ŧɦái kia: "Ngươi đang hát?"
Tới rồi! Tiêu Tiểu Bát hưng phấn trợn to mắt, y chỉ biết, nếu tên biếи ŧɦái kia thật sự thích âm nhạc nhất định sẽ lên tiếng hỏi, lúc này Tiêu Tiểu Bát kích động đến mức run cả người. Y nỗ lực ức chế nhịp tim đang đập loạn cào cào của mình, trả lời: "Ta là đang mở nhạc."
Mở nhạc?
Hỗn Độn có chút hứng thú với cái từ này, ở Thần giới vẫn chưa có vật phẩm có thể lưu trữ âm nhạc, dù sao nơi này vẫn còn cách rất xa văn minh hiện đại, thần cũng sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy, bọn họ nếu muốn nghe nhạc sẽ có rất nhiều phương pháp, vì thế cái từ mở nhạc này đối với Hỗn Độn thật sự là rất mới mẻ, âm nhạc lam thế nào lại có thể mở ra?
"Ngươi ra đây, lại mở cho cô vương nghe một chút." Hỗn Độn gõ gõ vào vỏ ốc, "Mở dễ nghe cô vương sẽ thưởng lớn!"
Ngươi cho là mở dễ lắm sao? Phần thưởng, phần thưởng con bà ngươi!Tiêu Tiểu Bát không ngừng thóa mạ trong lòng, thế nhưng vẫn không quên việc mình vẫn là một "người thọt", y chậm rãi ôm hộp âm nhạc mở vỏ ốc ra, một trận kim quang chói mắt, vỏ ốc lớn kia liền biến thành một thiếu niên mảnh khảnh.
Hỗn Độn nhìn chằm chằm món đồ chơi còn không lớn bằng cái trống trong tay Tiêu Tiểu Bát, ngoắc ngoắc ngón tay, "Trình lên, để bản vương nhìn một cái."
Tiêu Tiểu Bát khẽ cắn môi, bàn tay nhờ sự che chắn của hộp âm nhạc hung hăng bấm vào eo mình một cái, thổn thức "Đây là Ngũ ca cho ta..."
Long lão ngũ? Là Toan Nghê?
Hỗn Độn khinh thường nở nụ cười, "Toan Nghê thì tính là gì, hừ, tiểu tử lông vàng, coi như thứ này có là đồ của Long thần đưa cho ngươi đi nữa, cô vương đã muốn xem, ngươi có thể làm được gì? "
Nói xong, trước tiếp đứng dậy đoạt lấy từ trong tay Tiêu Tiểu Bát.
Hỗn Độn rất thong minh, lúc hắn mở hộp ra vẫn không thấy phát ra đoạn nhạc khúc ưu mỹ lúc nãy, thế nhưng hắn hoàn toàn chắc chắn Tiêu Đồ không có lá gan gạt mình, vì thế liền mân mê một vòng cái hộp, cuối cùng cũng tìm ra chìa khóa dây cót ở bên dưới, cái thứ này nếu không phải ấn thì là xoay. Hỗn Độn nở nụ cười, mấy trò xiếc nhỏ ấy làm sao có thể hồ lộng được cô vương, hắn xoay xoay chìa khóa bên dưới hôp vài vòng, rốt cuộc cũng mỹ mãn nghe được khúc nhạc lúc nãy được phát ra.
Tiêu Tiểu Bát âm thầm nhìn trộm biếи ŧɦái của tên biếи ŧɦái kia, phát hiện vùng giữa trán của Hỗn Độn giản ra rất nhiều, lệ khí trên người cũng tiêu thất không ít, cả thân thể dường như cũng đang thả lỏng...
Lúc này Tiêu Tiểu Bát liền giả vờ mắt tiểu, cứ không ngừng nhún nhảy, nói: "Ta muốn đi nhà xí!"
Hỗn Độn nghĩ Tiêu Đồ đã bị mình dùng pháp thuật cấm chế một bên chân, tay cũng phế đi một cái, căn bản đã là nửa phế vật, vô pháp chạy thoát khỏi lòng bàn tay của hắn, vì thế thoải mái vung tay lên, "Đi thôi!" Dứt lời còn không quên uy hϊếp, "Hừ, cô vương cảnh cáo ngươi, nếu dám nghĩ đến việc chạy trốn, đôi chân kia ngươi cũng đừng nghĩ đến dùng nửa!"
Tiêu Tiểu Bát liền run lên một cái, tỏ vẻ vô cùng sợ hãi, thế nhưng trong ngực lại thầm nghĩ, cùng lắm chỉ là một cái mạng mà thôi, lão tử thực sự đã chịu đựng đủ rồi.
Được sự cho phép của Hỗn Độn, Tiêu Tiểu Bát khập khễnh đi ra cửa, thậm chí lúc xuống lầu còn không quên giả vờ làm người thọt. Nhà xí của khách điếm nằm ở phía hậu viện, Tiêu Tiểu Bát khập khễnh đi đến đó, sau khi dùng thần thức quét một vòng xác định không có người ngoài thì bắt đầu thả lỏng, y khom người ngồi xuống dẫm ba cái lên mặt đất.
Quả nhiên, sau một trận thanh âm tất tất tác tác, cái đầu nhỏ quen thuộc chậm rãi từ bụi cỏ chui ra, còn hơn nghiêng nghiêng nhìn Tiêu Tiểu Bát.
Chủ nhân của cái đầu đó không ai khác hơn chính là, Trùng Thiên Pháo!
Tiêu Tiểu Bát cơ hồ vui đến phát khóc, bất quá y vẫn không quên việc mình cần làm. Tiêu Tiểu Bát chạy thẳng về phía Trùng Thiên Pháo, cấp tốc dùng pháp thuật thu nhỏ thân thể của mình lại, trèo lên lưng ốc sên.
"Đi,đến Hoàng cung!" Tiêu Tiểu Bát vừa dứt lời, Trùng Thiên Pháo đã nhanh như điện chớp lao ra.
Người sống một đời, dù sao cũng phải có vài lần điên cuồng.
Bên tai gió lạnh gào thét, trên đầu sao sáng đầy trời, Tiêu Tiểu Bát đột nhiên cảm thấy trong l*иg ngực tràn ra một cổ hào khí, "Xông lên đi! Trùng Thiên Pháo!"
Lúc Tiêu Tiểu Bát tiến nhập Hoàng cung, ở đại điện đang là một mảnh ca vũ thanh bình, quân vương say rượu, phi tần vui cười, còn có thần tử say mèm, vũ cơ uốn lượn duyên dáng xoay tròn đến bên cạnh đạt quan quý nhân, lại bị những kẻ đó kéo vào trong ngưc, trong thinh không mơ hồ còn nghe được từng tiếng thở dốc tinh tế.
"Rắn chuột một ổ." Tiêu Tiểu Bát cười lạnh, dễ dàng tránh né nhóm thị vệ mệt mỏi, một đường chạy thẳng đến góc đông nam. Ở phía này, không khí hoàn toàn khác biệt với đại điện ầm ỹ hoang lạc lúc nãy, khắp xung quanh đều là một màn yên tĩnh khiến người sợ hãi. Đã không còn cảnh hoang đường như lúc nãy nhìn thấy, hiện tại ở trong cung điện này chỉ có một vài binh lính thủ vệ, những kẻ đó có người dựa vào tường thành nghỉ ngơi, có người trực tiếp ngồi bệch xuống đất mà ngủ.
Thật ra dân số của Bạch Dân quốc vốn không nhiều lắm, binh lực cũng hữu hạn, những người này mỗi ngày chỉ có một lần giao ca, cứ liên tục đứng gác mấy canh giờ như vậy, thân thể của thần dân đã sớm đến cực hạn.
Tiêu Tiểu Bát híp mắt, đây là một cơ hội tốt, y nhẹ nhàng lẻn qua tầng tầng thị vệ, nhanh như chớp động tiến nhập tòa cung điện nọ.
"Ai, vừa rồi ngươi có cảm thấy gì không, hình như có gió..."
"Suy nghĩ gì đó, chỉ là gió thôi thì gào lên làm gì, lão tử còn phải ngủ đây..."
Tiếng nói chuyện của thị vệ càng lúc càng mơ hồ, thần tức cường đại, huyết tinh nồng đậm, trong khắp không gian đều tràn ngập mùi vị tử vong, chỉ có thanh âm của mấy đoạn xích sắc thỉnh thoảng va vào nhau loảng xoảng.
Sinh mệnh lực của Thừa Hoàng đã gần đến ngưỡng tiêu thất,
Tiêu Tiểu Bát hít sâu một hơi, khu động Trùng Thiên Pháo tiến vào, Trùng Thiên Pháo cả người run run, nó chỉ là một con ốc sên mới mở linh trí, đối với thần tức cường đại của cao giai thần bẩm sinh đã có phản xạ sợ hãi, nếu không phải vì Tiêu Tiểu Bát ra lệnh, nó một chút cũng không muốn tiến về phía trước.
Trùng Thiên Pháo hơi bay lên một chút, vừa lúc ngang mũi của Thừa Hoàng.
Tiêu Tiểu Bát sợ bị người khác phát hiện nên đã thu liễm thần áp, vì thế việc Thừa Hoàng không phát hiện được y cũng rất bình thường, chỉ là ngay lúc Tiêu Tiểu Bát đang định mở miệng nói chuyện, Thừa Hoàng lại đột ngột mở mắt ra.
Tiêu Tiểu Bát nhảy khỏi lung Trùng Thiên Pháo, đáp xuống ở trước mí mắt của Thừa Hoàng, chỉ nháy mắt sau, một thiếu niên diện mạo tinh xảo liền xuất hiện trước mắt hắn.
Trùng Thiên Pháo cũng đung đưa râu nhỏ, nhảy vào nằm yên trong lòng Tiêu Tiểu Bát.
{ Nhữ1 là ai... }
Thừa Hoàng không có mở miệng, thế nhưng Tiêu Tiểu Bát lại rõ ràng nghe được thanh âm của hắn, Thừa Hoàng đang dùng niệm lực nói chuyện với y, ước chừng là do tình trạng yếu nhược hiện giờ khiến thanh âm của Thừa Hoàng rất suy yếu, Tiêu Tiểu Bát muốn nghe được cũng là rất cố sức, dây xích sắt đâm xuyên qua bụng của hắn vẫn không ngừng hấp thụ máu tươi.
"Ta là Tiêu Đồ..." Tiêu Tiểu Bát không quá xác định liệu Thừa Hoàng có từng nghe qua tên của y chưa.
{ Nhữ là bát tử của Long thần?! } Thừa Hoàng rất kích động, hắn giật giật thân thể, thế nhưng xích to dầy khiến hắn không thể nhúc nhích, chỉ có thể thống khổ gào khan một tiếng, máu tươi trước ngực lại rịn ra.
"Ngươi đừng động, ta giúp ngươi chém đứt dây xích!"
Thế nhưng dây xích này được làm bằng huyền thiết, cho dù Tiêu Tiểu Bát có triệu hoán ra máy khoan điện hay dụng cụ cắt gọt chuyên nghiệp cũng không phải là đối thủ của nó, Tiêu Tiểu Bát chỉ có thể dùng tay không bẻ gảy dây xích. Tiêu Tiểu Bát không muốn làm lỡ thời gian, y đem tất cả pháp lực thôi động vào tay trái, hít sâu một hơi, cắn răng chém mạnh về phía xích huyền thiết, "A!"
Một trận kim quang lóe lên, xích sắt phát ra từng trậm âm thanh va chạm, một cái lỗ sâu bị đào ra, thế nhưng xích sắt vẫn không bị đứt, chỉ là bàn tay của Tiêu Tiểu Bát lại trực tiếp đổ máu.
{ Bản thể của nhữ là nhuyễn thể thú, thân thể phi thường mềm mại, muốn chém đứt dây xích này là chuyện không thể. Chỉ là trước khi chết được nhận thức một hảo hữu như nhữ, một đời này của ngô2 coi như cũng không còn gì luyến tiếc nữa... } Thừa Hoàng thấy Tiêu Tiểu Bát thất bại cũng không quá thất vọng, nhuyễn thể thú bởi vì liên quan đến tư chất trời sinh, tiến độ tu hành rất hữu hạn, đại lục Hồng Hoang đã trôi qua mấy nghìn vạn năm cũng chỉ có duy nhất một nhuyễn thể thú trở thành cao giai thần, đó chính là Long tử Tiêu Đồ.
Thừa Hoàng trước giờ vẫn một mực chờ mong có người đến cứu mình, cho dù lúc này người đến chính là kẻ được tập thể cao giai thần trên đại lục Hồng Hoang công nhận là phế vật nhưng hắn cũng không thất vọng, thậm chí còn có một chút cảm giác an ủi,
có lẽ kết cục này chính là số mệnh...{ Người lúc nãy từ không trung nhìn xuống là nhữ sao? Nhữ có tấm lòng thuần lương, bất quá lại sinh nhầm loạn thế... nhữ không nên lãng phí công lực nữa, nếu lỡ bị bọn họ phát hiện, nhữ muốn ly khai cũng không dễ... }
"Câm miệng, ít nói mấy lời ủ rũ kia đi, lão tử khó khăn lắm mới hạ được quyết tâm lớn như vậy, không rảnh để nghe ngươi nói nhảm!" Tiêu Tiểu Bát giống như hoàn toàn không cảm thấy tay mình đang chảy máu, chỉ lien tục đọc chú ngữ, đợi đến khi vết thương khép lại thì lần nữa giơ tay lên chém về phía dây xích.
Một lần, hai lần, ba lần hạ thủ......
Tay của Tiêu Tiểu Bát bắt đầu sưng, hiệu quả của chú ngữ chữa thường cũng dần trở nên kém đi.
"A!!!" Ở trong một lần Tiêu Tiểu Bát nổi giận gầm lớn, dồn hết sức chém ra, dây xích đột ngột đứt lìa!
Thừa Hoàng tự do!
"Thanh âm gì, hình như là xích huyền thiết!"
"A, súc sinh kia đã trốn khỏi nơi giam giữ, nhanh đi bẩm báo đại vương!"
Theo từng tiếng kinh hô, một đám người như ong vỡ tổ tràn vào sân, lục tục chạy đến, một đám thị vệ giơ cao cây đuốc trên tay bao vây mấy lớp xung quan cung điện này.
"Ngô thủ hộ Bạch Dân quốc đã trăm vạn năm, các ngươi lại lấy oán trả ơn, không sợ thiên khiển sao? "
Thừa Hoàng sau khi giãy khỏi xích sắt liền nhìn chằm chằm những thị vệ đang nơm nớp lo sợ chỉ đao kiếm về phía hắn, những người này đều là thần dân Bạch Dân quốc, đều là thần dân mà hắn che chở. Thừa Hoàng không thể hiểu được, vì sao bọn họ phải làm như vậy...
"Bệ hạ nói, chỉ cần ăn thịt của ngươi chúng ta đều trở thành cao giai thần, chúng ta sẽ không cần lo lắng bị nước khác xâm phạm nữa. Ngươi nếu đã là thủ hộ thần của Bạch Dân quốc thì nên hiểu được điểm này..." Một thị vệ lộ ra biểu tình tham lam, nói.
"Nào, các huynh đệ đừng sợ hắn, pháp lực của hắn không còn dư lại bao nhiêu, mọi người cùng nhau tiến lên, ăn tươi Thừa Hoàng, chúng ta cũng là cao giai thần! "
"Ăn tươi Thừa Hoàng, chúng ta cũng là cao giai thần!"
Thần sắc của những thị vệ này tràn đầy sợ hãi, thế nhưng càng nhiều hơn chính là hưng phấn, phảng phất như bọn họ đã biến thành cao giai thần, hưởng thụ hết sự kính ngưỡng và cung phụng của thần dân.
Có lẽ là sự ảnh hưởng của Thừa Hoàng vẫn còn rất sâu, những thị vệ này cũng không có lập tức xông lên mà là thận trọng thăm dò từng bước, vũ khí lạnh lẽo dưới sự hỗ động của ánh sao hiện lên từng đạo hàn quang.
Mỗi gương mặt bị hàn quang chiếu sáng đều vặn vẹo như vậy, quỷ dị như vậy...
Tiêu Tiểu Bát có chút không dám tin nhìn đám thị vệ điên cuồn kia, Thừa Hoàng đã che chở Bạch Dân quốc suốt trăm vạn năm không bị xâm chiếm, bọn họ rốt cuộc có lương tâm hay không đây!
Tiêu Tiểu Bát lén lút quan sát Thừa Hoàng, tuy hiện tại hắng vẫn đang giữ nguyên hình, thế nhưng trong đáy mắt lại lộ ra một cổ bi ai nồng đậm.
Đây là thần dân hắn che chở, hắn thật sự vô cùng thất vọng...
Giữa lúc tính ngưỡng tan vỡ, tính niệm tiêu thất, từ trong đáy lòng, Thừa Hoàng cảm thấy sâu đậm mệt mỏi. Đây là thần dân hắn thủ hộ, đây là quốc gia hắn đã trao cảm tình sâu đậm.
Trên người Thừa Hoàng dần dần nổi lên kim quang, thần tức cũng theo đó không ngừng thoát ra. Tiêu Tiểu Bát thấy vậy thì run lên,
Không tốt, kẻ này muốn chết!Tiêu Tiểu Bát không ngừng lục lọi hạng lien trên cổ, kết quả moi ra được một quyển sách vuông vuông dày như cục gạch, chính là 《 Hoàng cương giáo trình 》, Tiêu Tiểu Bát giật khóe miệng một cái,
Được rồi, đồ chơi này dù sao cũng dày như vậy, cứ chọn ngươi đi!Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, Tiêu Tiểu Bát lập tức khu động pháp lực, cầm 《 Hoàng cương giáo trình 》ném thẳng vảo gáy của Thừa Hoàng!
Đây không phải một quyển 《 Hoàng cương giáo trình 》thông thường, đây là một quyển 《 Hoàng cương giáo trình 》mang theo sấm chớp đùng đùng!
Thừa Hoàng sau khi trúng chiêu chỉ kịp ngao lên một tiếng rồi ầm ầm ngả xuống đất, Tiêu Tiểu Bát lại lẩm nhẩm mấy câu chú ngữ biến thần thú Thừa Hoàng trở thành một tiểu thú lớn chừng một bàn tay, sau đó dùng hai ngón tay xách thẳng lên.
"Trùng Thiên Pháo!" Tiêu Tiểu Bát ngửa mặt lên trời huýt sáo dài.
Trùng Thiên Pháo nãy giờ vẫn vận sẵn sức chờ phát động, nghe được tiếng hô hoán của chủ nhân liền bất ngờ lao ra từ một góc nhỏ dễ bị người sao lãng. Nhìn thấy bóng dáng tọa kỵ ốc sên của mình, Tiêu Tiểu Bát liền ôm lấy cổ của nó, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, thừa dịp bọn thị vệ còn chưa kịp phản ứng mà cấp tốc thoát khỏi hiện trường!
"Ha ha ha ha, lão tử đúng là đẹp trai đệ nhất thiên hạ!! Ha ha ha ——" tiếng bỗng dưng ngưng bặc.
Tiêu Tiểu Bát kéo kéo khóe miệng cương cứng, cố gắng nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, "Hắc, hắc, hắc, thật là đúng dịp mà, ngươi cũng ở nơi đây..."
Từ xưa vẫn nói vui quá hóa buồn, giống như lúc ngươi vừa cảm thấy đã biến thành Tôn Ngộ Không, có thể lộn mèo một vòng chạy xa một vạn tám ngàn dặm, lại có cân đẩu vân dưới chân không ngừng gia tốc, lại đột ngột phát hiện cho dù ngươi làm như thế nào cũng không thể chạy ra khỏi lòng bàn tay của Như Lai phật tổ...
Đêm lạnh như nước, bầu trời đầy sao, Hỗn Độn vuốt ve hộp âm nhạc trên tay cười đến phá lệ ôn nhu, "Vật nhỏ, thời gian ngươi ngồi nhà xí cũng quá lâu rồi đi ~~~~ "
Tiêu Tiểu Bát vò đầu, "Đâu đâu, nhờ phúc nhờ phúc."
Hỗn Độn cười đến run rẩy hết cả người lại vẫn rạng rỡ như hoa, Tiêu Tiểu Bát thầm nghĩ, nếu tên biếи ŧɦái này mà là hoa nhất định phải là hoa ăn thịt, "Vật nhỏ, mới xa cách một hồi, bổn tọa hình như phát hiện mồm mép của ngươi trơn tru hơn không ít đi ~~~~ "
Vừa lúc đó, Tiêu Tiểu Bát đột nhiên quay đầu nhìn thẳng về hướng Tây Bắc, trong mắt lộ ra kinh hỉ ngóng trông về chân trời...
"Phụ vương!!!!" Tiêu Tiểu Bát vui đến phát khóc.
Hỗn Độn cũng lập tức quay đầu lại, nơi chân trời xa xôi kia... ngay cả một cọng lông cũng không có!
Bị đùa bỡn!
Đợi đến khi Hỗn Độn quay đầu lại, Tiêu Tiểu Bát từ lâu đã không còn bóng dáng!
"Ha ha ha, ha ha ha, long tử Tiêu Đồ, long tử Tiêu Đồ, Tiêu Đồ, ha ha ha —— ha ha ha ——" Hỗn Độn ngửa mặt lên trời cười to, thanh âm càn rỡ, trong ánh mắt bắn ra thần thái trước giờ chưa từng có.
Chưa từng có ai, chưa từng có kẻ nào dám trêu đùa bổn tọa như vậy...
Tiêu Đồ, ngươi thật sự đã ăn gan chó rồi!!!
Cái hình tượng mềm yếu đơn bạc, vô năng nhược tiểu nguyên bản liền bị phủ định triệt để, thay vào đó là...
Hỗn Độn liền bị chính mình làm nghẹn, Tiêu Đồ, hình dạng của Tiêu Đồ là như thế nào đây?
Hỗn Độn điện hạ vốn không người sánh kịp, hắn chưa từng để ý đến Tiêu Đồ, cũng không them nhớ kỹ tướng mạo của y.
Thế nhưng từ giờ khắc này, Long tử Tiêu Đồ đã chân chính tiến vào trong mắt của hung thần Hỗn Độn.
Hỗn Độn cười ha ha ly khai.
Một lúc lâu sau, từ trong bụi cỏ trên mặt đất có ba cái đầu tròn vo lộ ra...
Một con ốc sên, một cái vỏ sò, còn có một con hồ ly nhỏ đến khó thể tưởng tượng. Ba tiểu tử cực nhỏ kia, nếu thật sự cầm lên sợ rằng cũng chưa đầy hai bàn tay.
"Tên kia có phải là giận đến điên rồi không? "
{ Chủ nhân, chủ nhân ~ Trùng Thiên Pháo không biết ~}
"Chúng ta an toàn?"
Từ trong bụi cỏ lại vang lên một trận thanh âm tất tất tác tác, kim quang chợt hiện, một thiếu niên tinh tế dung mạo xinh đẹp bước ra, trên vai y có một con ốc sên đang bò, trong lòng thì bế theo một con tiểu hồ ly đang bị thường, gương mặt lấm lem bùn đất, thoạt nhìn vô cùng chật vật.
Thiếu niên dùng tay áo xoa mồ hôi, trong lòng vẫn chưa hết sợ, vỗ vỗ ngực, nói: "Làm ta sợ muốn chết, làm ta sợ muốn chết..."
"Cuối cùng vẫn là trốn ra được... Nếu ngươi vẫn còn không bỏ được, vậy thì ta sẽ mang ngươi đi một vòng Bạch Dân quốc để xem, xem bọn họ có điểm tốt gì... Được rồi, được rồi, ta không nói nữa..."
Thiếu niên lẩm bẩm vài câu gì đó rồi chậm rãi tiêu thất trong màn đêm.
Lịch sử của đại lục Hồng Hoang, vào thời khắc này đã lặng yên không một chút tiếng động mà thay đổi...
————————————
1/ Nhữ, ngô: Ngươi, ta hoặc cậu, tôi. Cách xưng hô kiểu cổ, mang theo ý tứ tôn kính.
Phong sơn có thần, danh xưng Canh Phụ, dưới trướng Canh Phụ có một thần thú tên gọi Ung Hòa, bộ dạng thập phần giống vượn, khỉ
Canh Phụ và Ung Hòa bình thường không rời khỏi Phong sơn, nhưng chỉ cần bọn hắn vừa rời khỏi liền đồng nghĩa với việc có một quốc gia trên đại lục Hồng Hoang phải xui xẻo rồi.
Canh Phụ đã thật lâu không có xuất hiện, lần trước hắn xuất hiện đã là chuyện của hơn ngàn năm rồi, khi đó hắn và Ung Hòa cùng xuất hiện ở Vũ Dân quốc, thế nhưng thần dân Vũ Dân quốc lại không nhận ra vị thần vong quốc đỉnh đỉnh đại danh này nên không hề có chuẩn bị, thẳng đến sau này Vũ Dân quốc bị náo loạn, Tất Phương lịch kiếp, Chúc Dung ra tay hạ sát quốc quôn của Vũ Dân quốc, quốc gia này liền lâm vào khủng hoảng.
Từ sau khi Canh Phụ xuất hiện đến khi Vũ Dân quốc diệt vong chỉ bất quá có trăm năm, mà lịch sử của Vũ Dân quốc lại gần như đồng thời với đại lục Hồng Hoang, đâu phải chỉ mới nghìn vạn năm. Sau khi quốc gia được tôn xưng là thiên thu vạn đại kia diệt vong, rất nhiều quốc quân của những quốc gia khác đều nơm nớp lo sợ, bọn họ không ngừng cầu nguyện Canh Phụ đừng xuất hiện ở quốc gia của họ. Thẳng đến sau này, khi có tin Canh Phụ và Ung Hòa đã trở về Phong sơn mọi người mới coi như thả lỏng.
Ngày tháng thoi đưa, cũng đã rất lâu rồi không còn ai nghe được tin tức của hai vị ôn thần này, thật không ngờ mấy tháng trước lại truyền đến tin tức, Canh Phụ và Ung Hòa xuất hiện ở Bạch Dân quốc.
Hiện tại Bạch Dân quốc đang chìm trong hỗn loạn, mà thủ hộ thần Thừa Hoàng của Bạch Dân quốc lại không rõ tung tích. Có người nói Thừa Hoàng đã bị quốc quân của Bạch Dân quốc gϊếŧ chết, quốc quân theo đó thành thần, cũng có người nói Thừa Hoàng là bị người trong Hoàng cung phân ăn, còn có người nói bởi vì quốc quân ngu ngốc nên Thừa Hoàng mới rời khỏi Bạch Dân quốc...
Túc Thận quốc tọa lạc trong Bất Hàm sơn, chính là giáp với phía bắc của Bạch Dân quốc, đây cũng chỉ là một tiểu quốc.
Quán trà từ trước tới giờ luôn là một địa phương tốt để hỏi thăm tin tức, trong tháng này, đây đã là lần thứ n thiếu niên tuyệt sắc kia đến đây dùng trà, vô luận là chưởng quỹ hay là khách quen của quán trà này cũng đã tập thành thói quen không tỏ ra kinh diễm trước dung mạo của thiếu niên.
Nói đến cũng kỳ quái, vô luận là Bạch Dân quốc hay là Túc Thận quốc, không gian tự do ngôn luận cũng đều khiến người ta bất khả tư nghị. Dân chúng ở nơi này, cho dù bố y cũng được, cẩm bào cũng tốt, chỉ cần nói đến thời cuộc, chính vụ thì đều là vô cùng sành sỏi, quốc gia nào có quốc quân làm sao, quốc gia nào có đại thần không biết an phận đều rất rõ ràng, thậm chí còn có phần tử phẫn thanh1chạy đến trước cửa Hoàng cung mắng quốc quân nước đó.
Thiếu niên từng có hạnh ngộ nhìn thấy một thanh niên tóc tai bù xù chạy đến trước cửa Hoàng cung ăn vạ, kháng nghị quốc vương thu thuế quá cao.
Y vốn tưởng rằng có thể tận mắt nhìn thây một hồi gϊếŧ chóc, không ngờ chỉ lát sau cửa của Hoàng cung thật sự mở ra, còn có người mời thanh niên kia vào trong. Đến khi chạng vạng tối, quả thật nhìn thấy thanh niên tươi cười khả cúc bước ra khỏi Hoàng cung.
Ngôn luận tự do, tin tức linh thông, đại lượng tin tức qua lại tự nhiên có thật có giả, phải sàng lọc cẩn thận.
Thiếu niên thân mặc áo vải gai đang ngồi trong quán trà, một bên vừa uống trà một bên dựng thẳng lỗ tai nghe chưởng quỹ và khách nhân cười đùa, trước mặt y là một đĩa đậu tằm nhỏ chưa từng được động qua, trong lòng còn ôm một con tiểu hồ ly bởi vì bị thương mà thoạt nhìn vô cùng uể oải.
Ngồi nghe một hồi lâu, đột nhiên biểu tình của thiếu niên trở nên có chút kỳ quái, y giơ tay áo lên đặt ở trên bàn cọ cọ, lát sau lại thấy một con ốc sên to chừng nắm tay chậm rãi bò ra. Lại nghe cạch một tiếng, vỏ ốc đã chạm vào cái đĩa trên bàn, nhưng điều khiến cho người ta ngạc nhiên chính là, con ốc sên kia cư nhiên lại bắt đầu bò lên trên đĩa không ngừng cuốn lấy đậu tằm nhai rôm rốp.
Đây thật là kỳ cảnh, chưa từng nghe nói ốc sên có thể cắn vỡ đậu tằm.
"Thiếu niên lang, con ốc sên này của ngươi có bán không? Ta ra giá ba mươi đao2, ngươi để lại cho ta được không?" Một đại hán râu ria cả người quang lõa, cầm theo một thanh cửu hoàn lang nha bổng3 đi đến trước mặt Tiêu Tiểu Bát.
Đại hán rất cao, một mảnh rừng rậm đen đặc kéo dài từ khu vực tam giác giữa hai chân thẳng đến tận ngực, đại điểu run run một cái, còn có hai quả trứng không ngừng lắc lư qua lại...
Thiếu niên rũ mi mắt xuống, có chút không còn gì để nói. Được rồi, đây là tập tục của quốc gia người ta, là tập quán cổ truyền...
Túc Thận quốc là một quốc gia thái bình, bách tính an cư lạc nghiệp, quốc quân của nơi này đã được chin mươi ba tuổi, có người từng nói quốc quân thời niên thiếu từng có kỳ ngộ, gặp được một quả trái cây thần kỳ, thần dân thông thường chỉ cần ăn nó liền có thể kéo dài hai trăm năm tuổi thọ. So sánh với truyền thuyết kia, tuổi của vị quốc quân này quả thật có thể coi như là đang tráng niên.
Có một quốc quân thánh minh thống trị cố nhiên là tốt, quốc gia thái bình, an cư lạc nghiệp, người người vui như hoa nở. Duy chỉ có một khuyết điểm, thọ mệnh của quốc quân quá dài, dân chúng sẽ không có y phục để mặc.
Lý do sao? Là vì y phục đều bị thối rữa mất rồi.
Theo phong tục của Túc Thận quốc, vô luận là nam nữ đều không mặc y phục, quốc thụ của Túc Thận quốc gọi là Thường Hùng, loại cây này chỉ sinh trưởng trên Bất Hàm sơn, mỗi khi có một tân quốc quân lên ngôi thì vỏ của loại cây này sẽ đặc biệt dài ra, dân chúng của Túc Thận quốc liền dùng vỏ cây Thường Hùng làm thành y phục, khắp chốn mừng vui.
Hiện tại quốc quân đã lên ngôi được hơn bảy mươi năm, y phục đã sớm mục nát không còn gì, vì thế dân chúng bản địa lại lần nữa khôi phục phẩm chất "gần gũi thiên nhiên".
Quang mông lộ ngực, dân chúng bản địa đã sớm quen thuộc không hề thấy thẹn, cũng sẽ không cảm thấy có gì kỳ lạ. Nam nữ tương ngộ hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ, theo đó liền không nổi lên tâm tư gì khác,, ngược lại, chỉ cần có người mặc y phục xuất hiện trong Túc Thận quốc liền chứng tỏ là ngoại nhân, liền bị dân chúng vây xem.
Nhìn, cái tên kia cư nhiên lại mặc y phục?!Thiếu niên lệ tràn đầy mặt,
Ta đây là nội liễm, ta đây là nội liễm!Khụ khụ, tựa hồ có chút lạc đề?
Trong lúc thiếu niên vẫn còn đang suy nghĩ miên man, đại hán lại kiên trì hỏi lần nữa, "Thiếu niên lang, ốc sên của ngươi bán thế nào?"
"Không bán, ốc sên này theo ta đã lâu, không bán." Niên thiếu lắc đầu từ chối.
Nghe được câu trả lời của thiếu niên, ốc sên đang nhai đậu tằm cũng ngừng lại, hình như nó có thể hiểu được ý tứ của chủ nhân mà phi thường kích động, nó khẽ lắc lắc thân người vài cái, mảnh vụn đậu tằm liền tung tóe đầy bàn. Đại hán nhìn thấy cảnh tượng như vậy trong lòng tấm tắc lấy làm kỳ lạ, một con ốc sên nhỏ như vậy cư nhiên lại có linh tính, cũng không tránh được thiếu niên này luyến tiếc. Vì thế đại hán lần thứ hai ra giá:
"Thiếu niên lang, ta trả một kim, ta cũng không giàu có gì, một kim đã là cực hạn rồi. Ta thực sự rất thích ốc sên của ngươi, bán hay không?!"
Thiếu niên nở nụ cười, quần áo trên người y rất sạch sẽ thế nhưng trên mặt lại lại hết sức dơ bẩn, đen một khối vàng một khối, hoàn toàn không thể thấy rõ đường nét. Hiện tại y vừa ngẩng đầu nhìn thì hô hấp của đại hán gần như bị kiềm hãm, ánh mắt của thiếu niên này vừa sáng vừa rất mê người, thật giống một đại cô nương mà.
Gương mặt râu ria của đại hán không khỏi đỏ lên.
"Con ốc sên này đối với ngươi chỉ là một thứ kỳ lạ, một món đồ chơi, thế nhưng đối với ta lại là bằng hữu tri kỷ. Có thể bán đồ vật chứ làm sao có thể bán bằng hữu" Lúc thiếu niên nói những lời này thì thần sắc đặc biệt nghiêm túc, đại hán biết đây không phải là lời từ chối cho có lệ mà hoàn toàn thật lòng, đại hán cũng không phải kẻ cố chấp, vì vậy liền đoạn tuyệt ý niệm muốn mua ồc sên, chỉ là lại nổi lên hứng thú kết giao với thiếu niên. Đại hán trực tiếp ngồi vào cái ghế đối diện thiếu niên, cũng hướng chưởng quầy gọi một bình trà.
"Thiếu niên lang, ta là Vu Tương, cũng chính là vu y của Túc Thận quốc, xin hỏi tôn tính đại danh. "
Đại hán hào sảng tự giới thiệu bản thân, bách tính Túc Thận quốc trực lai trực vãng không giỏi quanh co lòng vòng, thích một người liền hỏi tên họ, nếu đối phương cũng báo ra danh tính liền kết thành hảo hữu, nếu thay đổi chủ đề chính là cự tuyệt.
Nghe được lời giới thiệu của đại hán, bàn tay đang cầm chén trà của thiếu niên chợt khựng lại, mà không phải chỉ có y, ngay cả tiểu hồ ly trong lòng từa hồ cũng xốc lên một ít tinh thần. Nò dựng thẳng lổ tai, mở to mắt, tựa hồ muốn nhìn cho rõ dáng dấp của đại hán, trên bàn duy chỉ còn có ốc sên là đang vô tư vui sướиɠ cắn đậu tằm.
Đại hán lặng lẽ đợi đáp án của thiếu niên, lúc này chưởng quầy cũng mang trà đến, đại hán cầm lấy chén thổi thổi, hắn cũng không uống từ tốn như thiếu niên mà là trực tiếp dốc chén uống cạn.
Niên thiếu vuốt ve tiểu hồ ly trong lòng, nở nụ cười sang sủa, "Tại hạ Tiêu Đồ."
Chỉ nghe "xoảng" một tiếng, chén trà trong tay của đại hán đã rơi thẳng xuống đất, thế nhưng bàn tay của hắn vẫn còn duy trì tư thế cầm chén.
Thiếu niên tựa tiếu phi tiếu nhìn đám lông ngưc bị nước trà làm cho ướt đẫm của đại hán, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý.
Lão huynh, ta đã tìm ngươi lâu rồi nha!——————————————–
1/ Phẫn thanh: Là thành phần thanh niên bị tẩy não về sức mạnh quốc gia và sự anh minh của Đảng CSTQ, chán ghết các cường quốc phương Tây, đặc biệt là Mỹ, luôn luôn kêu gọi tẩy chai Nhật Bản, nếu có bất cứ biến động gì tiêu cực trong cuộc sống xã hội liền đổ lỗi cho các thế lực thù địch. Trong mắt họ sức mạnh dân tộc TQ là vô địch, những quyết định của ĐCSTQ là không thể bị nghi ngờ. Có thể xem thêm tại.
Nhưng trong ngôn ngữ mạng thì ta có thể hiểu nôm na phẫn thanh tương đương với trẻ trâu của VN mình.
2/ Đao: Một đơn vị của tiền tệ thời Xuân thu, Theo sự bổ sung của bạn
wishhappy
, có lẽ là do tác giả tự định ra, ta cũng không rõ lắm
3/ Cửu hoàn lang nha bổng: Là thanh lang nha bổng có khảm chín cái vòng, mà lang nha bổng là cái này nè.