Chương 3: Tiêu Tiểu Bát rời nhà

Không chỉ có là Tiêu Tiểu Bát, tất cả cao giai thần ở Long vực đều cho rằng Long vực là địa phương phi thường an toàn. Bởi vì nơi này có Long thần.

Trong lúc Tiêu Tiểu Bát tận mắt nhìn thấy lão cha tiện nghi thi triển pháp lực chỉ thoáng chốc liền đem cái khe nứt dài như vậy vậy tu bổ xong. Tiêu Tiểu Bát càng thêm tin chắc điểm này.

Lão cha là vô địch.

Tiêu Tiểu Bát thật không ngờ, sau khi Long thần tu sửa xong khe nứt ở trong Long thần điện, câu đầu tiên lão nói với mọi người chính là: "Bản tọa vô lực bảo hộ các ngươi, là đi hay ở tùy các ngươi".

Trong từ các ngươi này, là bao quát luôn cả Tiêu Tiểu Bát và các huynh đệ khác.

Hầu như tất cả mọi người đều bị cái biến cố này làm cho sợ ngây người, hiện giờ còn không đến một vạn năm đi, làm sao Long thần lại bắt đầu không nhận nợ đuổi người rồi.

Long vực có rất nhiều cao giai thần, những cao giai thần này vốn là do khiêu chiến Long thần thất bại nên bị ép đến đây làm nô bộc. Thế nhưng, trải qua năm dài tháng rộng, những người này đối với Long thần đã vui lòng phục tùng, bọn họ nguyện ý vì Long thần, thậm chí là cả Long vực cống hiến sức lực, bọn họ không muốn rời khỏi, bởi vì ở trong mắt bọn họ, Long vực chính là nhà.

Tiêu Tiểu Bát cũng không muốn ly khai, không chỉ bởi vì đây là nhà của y, trọng yếu hơn là, đây là chỗ duy nhất y có thể lánh nạn. Chu Yểm xuất thế, thiên hạ đại loạn, ngay cả Long vực còn có thể rung chuyển đến mức này, bên ngoài đại lục Hồng Hoang không biết đã biến thành bộ dạng gì rồi.

Vô luận là loại nguyên nhân nào Tiêu Tiểu Bát cũng không muốn ly khai, y ôm chặt Trùng Thiên Pháo trong lòng không khỏi cảm thấy lạnh lẽo, nếu thật phải ly khai Long vực, y còn có thể đi đâu?

Tiêu Tiểu Bát cho rằng những huynh đệ khác của mình cũng nghĩ như vậy, thế nhưng thật không ngờ hiện thực chính là vô cùng tàn khốc.

Kẻ đầu tiên xoay người rời đi chính là tiểu lục Thao Thiết, người vẫn bị Tiêu Tiểu Bát xem như thùng cơm mang theo cái mặt béo tròn, chân nhỏ khụy xuống quỳ trên mặt đất dập đầu một cái trước mặt Long thần, sau đó tiêu sái ly khai. Ly khai rồi cũng không phải trọng điểm, trọng điểm chính là Đào Tiểu Lục trước khi rời đi cư nhiên còn nói: "Mảnh thiên địa Long vực này bản tọa cũng rất thích, lần sau lúc gặp mặt, phụ vương, kẻ đứng đầu Long vực sợ rằng sẽ phải đổi người! "

Nhân hình của Thao Thiết chính là một đứa bé còn thơm mùi sữa, gương mặt tròn tròn, tay chân béo nẫm chẳng khác gì mấy đoạn củ sen, thế nhưng khi hắn dùng chất giọng trẻ con đặc hữu nói ra mấy lời như vậy, hết lần này đến lần khác lại dẫn theo một cỗ xơ xác tiêu điều.

Long thần cười ha ha mang theo một loại khí thế bễ nghễ thiên hạ, phảng phất vạn vật thế gian đều không lọt được vào đôi mắt của lão.

"Tốt, tốt, đây là hảo nhi tử của cô1, cô chờ!" Long thần vung ống tay áo lên, tựa hồ phi thường mong chờ thời khắc cùng đứa con của mình quyết đấu trong tương lai.

Tiêu Tiểu Bát trợn mắt há mồm nhìn Lục ca thùng cơm của mình, không nghĩ đến tên này lại có thể ra đi tiêu sái như vậy. Phải nói lão cha tiện nghi thưởng thức nhất chính là tên thùng cơm này, không nghĩ đến hắn có thể đối với Long vực không hề có chút lưu luyến nào. (Mèo: có chứ anh, không thấy người ta nói sẽ quay lại là, chỗ này có thể xem như là hint phụ tử luyến đấy. Sau khi đưa qua máy phiên dịch của loài mèo, câu đó sẽ là: Thao Thiết: Đợi đến khi ta có đủ năng lực sánh vai với ngươi nhất định sẽ quay về, khi đó ngươi không muốn nhận cũng phải nhận; Mỗ lão cha: Được, ta chờ tiểu thụ của ta trở về.)

Người thứ hai rời đi không ngoài dự liệu của Tiêu Tiểu Bát, là Tứ ca Bệ Ngạn, lão Tứ trước giờ mặt lạnh tâm hàn, cả người tản ra khí thế "Người sống chớ đến gần", Tiêu Tiểu Bát là lười mở miệng nói, còn Tứ ca này là chẳng đáng mở miệng nói, thực lực hùng hậu của hắn, ngay cả Nhai Tý biếи ŧɦái cũng phải kiêng kỵ mấy phần.

Long thần gật đầu, lão biểu hiện đối với đứa con này rất hài lòng.

Bệ Ngạn nhìn chung quanh một vòng, Tiêu Tiểu Bát rụt đầu lại, bị Tứ ca nhìn như thế nhiệt độ xung quanh cũng phải giảm đi ba phần, "Ngày sau hữu duyên gặp lại." Dứt lời liền tiêu thất khỏi Long thần điện.

Kế tiếp chính là đại hội cáo biệt, lão Đại Bị Hý đi, lão Nhị Ly Vẫn cùng lão Tam Bồ Lao cũng đi, kế tiếp là Nhai Tý, khiến Tiêu Tiểu Bát triệt để nghẹn lời chính là, lão Thất Nhai Tý cư nhiên không phải cáo biệt với Long thần mà là hướng y cáo biệt.

Lão Thất Nhai Tý nói: "Con gà rù kia, bổn tọa khuyên ngươi tốt nhất nên tìm một chỗ trốn đi, nếu không lần sau gặp lại chính là ngày chết của ngươi! "

Tiêu Tiểu Bát:... Này có thể tính là huynh đệ bất hòa hay không = =!

Lão Ngũ Toan Nghê vốn có quan hệ tốt nhất với Tiêu Tiểu Bát cũng muốn ly khai, thấy Ngũ ca phải đi, mũi Tiêu Tiểu Bát có chút lên men, Toan Nghê lưu lại cho Tiêu Tiểu Bát một chuỗi phật châu, còn tự mình mang lên cổ tay trái cho y, "Ngũ ca không có gì tặng đệ, đây là pháp khí Ngũ ca luyện ra lúc rãnh rỗi, thời điểm nguy hiểm nói không chừng có thể bảo vệ đệ. Đệ nhớ rõ phải đeo vào, tuyệt đối đừng tháo xuống, vạn sự phải cẩn thận, bên ngoài không so được với Long vực. Ngũ ca muốn đi về phía tây xem, có người nói Văn Thù Bồ Tát là ở nơi ấy..."

Tiêu Tiểu Bát có điểm nghẹn ngào, "Ngũ ca, người thật sự muốn đi làm hòa thượng sao... đầu trọc không đẹp đâu..."

Ước chừng là bị tình tự của Tiêu Tiểu Bát lây nhiễm, Trùng Thiên Pháo trong tay y cũng khóc đến nước mắt nước mũi tung bay. Lão Ngũ Toan Nghê thật ra là ạnh nhạt, nếu không để ý đến viền mắt của hắn đã đỏ cả lên.

Long thần hung hăng nhìn chuỗi phật châu trên cổ tay Tiêu Tiểu Bát, Tiêu Tiểu Bát cảnh giác giấu tay ra sau lưng:

Tuyệt, tuyệt đối không... không giao ra!

Long thần tức giận đến thổ huyết, ai hiếm lạ mấy hạt phật châu nát này!

Long thần phiền muộn,

lão ngũ a, ngươi đúng là đứa con bất hiếu, ngươi nhớ chuẩn bị gì đó cho Tiêu Tiểu Bát lại không nhớ phải chuẩn bị cho lão tử, thực sự là bạch nhãn lang mà!

Đáng tiếc nội tâm rít gào của Long thần lão Ngũ Toan Nghê không nghe được, hắn nghĩ dặn dò đã không sai biệt lắm liền sờ đầu Tiêu Tiểu Bát, khoan thai bước đi, thần thái kia, khí chất kia toát ra thiền ý không thể nói rõ, rất có tư thế trời rộng mặc ta bay lượn!

Cao giai thần hầu hạ khắp Long vực quyết định lưu lại thuần phục Long thần, rất có quyết tâm "Long thần đi nơi nào chúng ta liền đi nơi đó, Long thần không cần chúng ta chúng ta liền đi chết", nhìn thấy bộ dạng này, lão cha Long thần thựa hồ cũng là ngầm cho phép.

Tiêu Tiểu Bát ôm Trùng Thiên Pháo, trong lòng có chút cầu may nghĩ, như vậy liệu có đại biểu cho, mình cũng có thể lưu lại?

Ấy, không biết lão cha tiện nghi có cần thêm trù sư không, y phát thệ, mình tuyệt đối nấu ăn ngon hơn cái gã Đông Sơn thần kia!

Chân chính thương tâm đại khái chỉ có một mình Cửu đệ Tỳ Hưu, Bì Tiểu Cửu đồng học ôm chặt lấy chân của Long thần khóc đến nước mắt nước mũi tung bay, khiến Tiêu Tiểu Bát có lỗi giác giống như Long thần đã vì sự an bình của đại lục Hồng Hoang mà tử trận. Trong lúc y đang nghĩ, có phải mình cũng nên bắt chước Bì Tiểu Cửu cùng nhau quỳ xuống ôm chân Long thần mà khóc, Long thần rốt cuộc lên tiếng: "Đều cút cho lão tử!"

Chậm đã, lão nói "Đều"!

Tiêu Tiểu Bát còn chưa kịp suy nghĩ xem cái chữ kia có hàm ý gì, Long thần đã không hề lưu tình một cước đá bay Tỳ Hưu, góc độ Long thần đá đi phi thường quỷ dị, thân thể của Bì Tiểu Cửu không chỉ đơn độc bị đá bay, mà còn khiến cho Tiêu Tiểu Bát đang đứng bên cạnh xem náo nhiệt cũng bị liên lụy. Hai người giống như bị dính vào nhau, cùng bị Long thần đá ra khỏi Long vực.

Một cước này chính là mấy vạn dặm, trực tiếp bay thẳng ra Long vực!

Tiêu Tiểu Bát lệ rơi đầy mặt nhìn cái ót của Tỳ Hưu, Mợ nó, lão tử bị ngươi liên lụy đến thảm!

Quan hệ của tiểu Cửu Tỳ Hưu và Tiêu Tiểu Bát vẫn luôn rất vi diệu, Tỳ Hưu đã từng phi thường đáng ghét người Bát ca này, nghĩ y bất quà là một kẻ nhu nhược vô năng, còn thường cùng Lục ca Thao Thiết khi dễ Bát ca, trong lúc Thất ca Nhai Tý mở lời châm chọc Bát ca thì còn cười to cổ vũ.

Tất cả đều cải biến chỉ trong một lần Tỳ Hưu tức giận nuốt sống Bát ca nhà mình. Cái loại cảm giác ruột quấn thành một đoàn, trải nghiệm thân thể sắp phải nổ tung kia, Tỳ Hưu biểu thị, cậu thật sự không bao giờ muốn thử thêm lần nữa, cậu chưa từng đau đến như vậy, cũng chưa từng sợ đến mất mặt như vậy.

Hết thảy những thứ đó đều là do Bát ca hắn vẫn cho là nhu nhược vô năng ban cho. Đại lục Hồng Hoang vẫn luôn tôn thờ kẻ mạnh, Tỳ Hưu cũng có suy nghĩ như vậy.

Bắt đầu từ hôm đó, Tỳ Hưu liền không thể đem Tiêu Tiểu Bát coi như một kẻ yếu, ngược lại, ở trong lòng cậu Bát ca là một người rất mạnh, phi thường mạnh mẽ.

Sự ngốc nghếch của Tiêu Tiểu Bát trong mắt Tỳ Hưu chính là phương thức che giấu thực lực, sự nhu nhược của Tiêu Tiểu Bát trong mắt Tỳ Hưu chính là một kiểu ẩn nhẫn. Tỳ Hưu càng ngày càng cảm thấy, Bát ca của cậu mới chân chính là cường giả, so với Lục ca hung hãn, Thất ca âm trầm đều lợi hại hơn rất nhiều.

Cường đại không chỉ là vũ lực, còn chính là nội tâm!

Tỳ Hưu cho rằng, Tiêu Tiểu Bát giống như độc xà thích ẩn nấp ở nơi bí mật nhất tùy thời di động, sẽ trong lúc đối phương không đề phòng nhất mà xuất hiện cắn ngươi một ngụm!

Bát ca như vậy thật sự là đáng sợ, Tỳ Hưu đã vô số lần mơ thấy Tiêu Tiểu Bát nở nụ cười thâm độc với mình, sau đó dùng một vật thể bén nhọn cắm vào dưới đuôi cậu, chọc ra cho cậu một cái thí mắt!

Ô ô ô, không nên a, Bát ca, ta không bao giờ... khi dễ ngươi nữa...

Tỳ Hưu vẫn không đợi được Tiêu Tiểu Bát đến thu thập mình, chính cậu đã dọa mình đến ngất.

( Tiêu Tiểu Bát: Ngươi thật sự đã nghĩ quá nhiều rồi!)

Cho nên nói, bổ não thật sự là không tốt...

Tỳ Hưu não bổ trong lúc hai người rốt cuộc cũng chạm đất liền lao đến trước mặt Tiêu Tiểu Bát, một bả nước mắt một bả nước mũi, giống như đem hết những thứ lúc nãy chưa kịp phát tiết ở chỗ Long thần toàn bộ bôi hết lên y phục của Tiêu Tiểu Bát, ôm lấy cái chân mảnh khảnh của y gào khóc.

"Bát ca, ô ô ô, Bát ca, ngươi đừng đâm cho ta một cái thí mắt, ta thực sự cái gì cũng nghe theo ngươi, ô ô ô..."

Tiêu Tiểu Bát nhìn đệ đệ uy vũ hùng tráng, cao ít nhất hơn một mét tám lăm của mình, lộ ra biểu tình "囧".

Nhất định là phương thức rời khỏi Long vực của mình không đúng, ai có thể nói cho y biết, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra không?!

Bị thần uy mãnh liệt của Tỳ Hưu làm cho sợ đến run lẩy bẩy, Trùng Thiên Pháo lộ ra cái đầu nhỏ khóc không ra nước mắt không ngừng biểu thị: Chủ nhân, người thực sự quá lợi hại /(ㄒoㄒ)/~~

——————————–

1/ Cô: Là cô trong cô gia quả nhân, không phải cô trong tam cô lục bà.

Nếu là trước hôm nay, có người nói với Tiêu Tiểu Bát trong tương lai đệ đệ Tỳ Hưu của ngươi sẽ có ngày ôm chân ngươi khóc đến hoa rơi nước chảy. Tiêu Tiểu Bát nhất định sẽ nói với hắn, ngươi nằm mơ

Thế nhưng lúc này lại là cái cảnh tượng gì? Tiêu Tiểu Bát nhìn Tỳ Hưu vẫn còn đang không ngừng khóc, nhịn không được đỡ người dậy, "Ngươi..."

"Ô ô ô... Bát ca..." Tỳ Hưu còn đang gào khan.

Tiêu Tiểu Bát quyết đoán bắt chước Long thần, một cước đá bay Tỳ Hưu.

Ngạch, đau quá, Tiêu Tiểu Bát biểu tình thống khổ, thực sự đau quá... Cái chân nhu nhược của y, giống như là gãy xương mất rồi.

Rốt cục Tiêu Tiểu Bát không thể nhịn được nữa, "Tiểu tử thối nhanh đứng lên cho lão tử!"

"Nga." Tỳ Hưu hút hút nước mũi, đáng thương lên tiếng, thoạt nhìn giống như cô vợ nhỏ bị khi dễ.

Trùng Thiên Pháo đang run lẩy bẩy trong lòng Tiêu Tiểu Bát nhìn cao giai thần đang khóc thảm thiết trước mặt, sự kính phục đối với chủ nhân nhà mình không khỏi bay lên một độ cao hoàn toàn mới.

Quả nhiên là chủ nhân, ngay cả thú bốn chân cũng phải khuất phục dưới chân người. Nhưng tùy tùng người thích, nhất nhất định là ta!

Trùng Thiên Pháo không nhịn được lay động râu, làm ra dáng dấp dương dương đắc ý.

Nó đã có thể nhìn thấy tương lai nhuyễn thể thú có thể xưng bá đại lục Hồng Hoang! Nó thế nhưng là một con ốc sên dã tâm bừng bừng!!

(Tiêu Tiểu Bát: = =!)

Tiêu Tiểu Bát thật ra chưa bao giờ biết, cửu đệ của y lại chính là một tên đa sầu đa cảm như vậy.

Tiêu Tiểu Bát nhìn ngọn núi xa lạ, trên thực tế y cũng phi thường muốn khóc, bởi vì y hoàn toàn không biết chỗ này là nơi nào. Đây là lần đầu tiên y rời khỏi Long vực, ngay cả cửa vào Long vực trông như thế nào y vẫn chưa nhìn thấy đã bị vứt ra. Tiêu Tiểu Bát thật sự muốn khóc.

Liên tưởng đến thực lực tệ hại của bản thân, lại nhìn Tỳ Hưu đang ủy ủy khuất khuất bên cạnh, Tiêu Tiểu Bát làm ra một quyết định, vô luận như thế nào cũng phải đem Cửu đệ lưu lại bên mình. Người khác có thể không biết, Tiêu Tiểu Bát làm sao không biết, thực lực Cửu đệ của y tuy không phải là mạnh nhất trong mấy huynh đệ, thế nhưng cũng là một trong những người dẫn đầu, lúc này chỉ cần bọn họ liên kết, vô luận như thế nào y cũng không thể trở thành thức ăn của người khác.

Tiêu Tiểu Bát tuy rằng cũng đề phòng Tỳ Hưu, thế nhưng dù sao cũng là huynh đệ của mình, nếu Tỳ Hưu không thể tinh tưởng thì người khác càng không thể tin.

Quan trọng hơn là, nếu chỉ có một mình, lượng trọc khí của Tiêu Tiểu Bát chỉ cần một ngày đêm là dùng hết, y phải có nguồn cung cấp trọc khí dự trữ đi!

Suy nghĩ một chút, Tiêu Tiểu Bát liền ôm Trùng Thiên Pháo, nói với ty vẫn đang lộ vẻ nước mắt lung tròng: "Chúng ta nên cẩn thận một chút, không biết ở đây là địa phương nào. Ngươi theo ta, chúng ta tìm xem trên núi này có cái gì ăn được hay không!"

Nghe đến đồ ăn, ánh mắt của Tỳ Hưu liền sáng lên, lúc trời còn chưa sáng cậu đã bị động đất đánh thức, giằng co suốt thời gian dài như vậy thực sự là thứ gì cũng không có ăn, hiện tại đã vô cùng đói bụng, bất quá lúc nãy vô cùng kích động nên cậu đem cơn đói quên đi mất.

Tỳ Hưu liền trực tiếp nhận Bát ca làm đầu tàu, không phải chỉ vì Tiêu Tiểu Bát trong lòng của cậu đã hắc hóa, quan trọng hơn là Bành tổ phu tử và những cao giai thần trong Long vực tùy thời tùy lúc đều nói cho bọn họ biết bên ngoài đại lục Hồng Hoang vô cùng đáng sợ. Tỳ Hưu biết, thực lực của cậu không bằng Lục ca Thao Thiết, cũng không so được với Thất ca Nhai Tý, đi theo Bát ca Tiêu Đồ nội tâm tinh tế cơ hội sinh tồn sẽ nhiều hơn.

Nói cho cùng, Tỳ Hưu cũng là suy nghĩ vì chính mình mà thôi.

Thực vật trên ngọn núi này phi thường sum xuê, chúng loại động vật cũng nhiều, Tiêu Tiểu Bát và Tỳ Hưu có thể cảm nhận được sự tồn tại của sinh mạng thể, thế nhưng kỳ quái là, suốt đường đi bọn họ không gặp một con vật sống nào.

Tiêu Tiểu Bát nghĩ một chút liền hiểu, bọn họ là cao giai thần, tiểu Cửu Tỳ Hưu lại không biết cách thu liễm thần uy của mình, như vậy liền trực tiếp chấn nhϊếp bọn độn vật trên núi, dù sao bọn chúng cũng đâu muốn tìm đường chết.

Ai, lẽ nào sẽ đói bụng? Làm sao có thể?

Trong mấy huynh đệ, học hành và bài vở kém nhất chính là Tỳ Hưu và Thao Thiết, trông cậy vào hai người này thì đúng là không được, Tiêu Tiểu Bát quyết định căn cứ những vì Bành tổ phu tử đã dạy để tìm hiểu xem ở đây là đâu. Mỗi địa phương trên đại lục Hồng Hoang đều có tiêu chí đặc biệt, tỷ như ngọc thạch, tỷ như thực vật, tỷ như động vật đặc hữu.

Tiêu Tiểu Bát nói với Tỳ Hưu: "Ngươi ở đây chờ ta, ta đi một lát sẽ trở lại!"

Tiêu Tiểu Bát vừa nói xong, Tỳ Hưu liền lập tức rơi lệ, cậu kéo kéo tay áo của Tiêu Tiểu Bát. "Bát ca, người muốn bỏ rơi ta sao..."

Tiêu Tiểu Bát rốt cục không thể nhịn được nữa gào to với Tỳ Hưu: "Cút!"

Tỳ Hưu liền thành thật...

Tìm kiếm không ít thời gian, Tiêu Tiểu Bát rốt cuộc cũng nhìn ra manh mối, ngọn núi này nhìn từ xa lóng lánh trong suốt, thế nhưng cũng không phải tuyết sơn, Tiêu Tiểu Bát mò mẫm một hồi mới phát hiện ra ở nơi này có không ít lục sắc ngọc thạch. Tiêu Tiểu Bát cũng không biết những ngọc thạch này gọi là gì, chỉ có thể dùng chú ngữ làm nổ mấy tảng đá lớn, đem một ít ngọc thạch cho vào mặt dây chuyền của mình. Lục sắc ngọc thạch Tiêu Tiểu Bát thất cũng không ít, trong Long vực khắp nơi đều là kim khí và bảo thạch, y cũng không chắc được loại ngọc thạch này có đáng tiền hay không.

Tiêu Tiểu Bát thu liễm thần thức, động vật trên núi liền không biết y là cao giai thần, chỉ cần không phải đối mặt với cao giai thần bọn chúng coi như cũng rất tự tại. Tiêu Tiểu Bát nhìn thấy không ít loài chim thong thường, quạ đen, chim yến, còn có một vài thực vật thường thấy.

Đây rốt cuộc là đâu, Tiêu Tiểu Bát có chút đau đầu, Trùng Thiên Pháo trong lòng y vươn cái đầu nhỏ ra mờ mịt nhìn khung cảnh xung quanh. Trên thực tế, nó không cảm thấy cảnh trí nơi này và Long vực có gì khác nhau.

Đúng lúc đó, bầu trời đột nhiên xuất hiện một con chim lông cánh ngũ sắc, không phải Loan điểu, lông vũ của nó không đẹp bằng Loan điều, cũng không lớn như vậy, thân hình thật ra có chút giống quạ đen. Khi nhìn thấy nó, Tiêu Tiểu Bát cơ bản có thể cảm giác được sợ hãi và chán ghét.

Trùng Thiên Pháo trong lòng Tiêu Tiểu Bát lại sợ run, trên thực tế phi cầm chính là thiên địch của nhuyễn thể thú, cao giai thần như Phượng Thần và Loan điểu không tính, bởi vì thiện thần như bọn họ là không ăn thịt, Tiêu Tiểu Bát liền không cảm giác được uy hϊếp. Thế nhưng phi cầm thông thường lại không giống, bản năng của Tiêu Tiểu Bát sẽ hoảng sợ, bất quá con chim nhỏ này so với Tiêu Tiểu Bát thì thua kém nhiều lắm, chỉ có thể khiến y sinh ra cảm giác không vui.

Tiêu Tiểu Bát không phải loại người lương thiện giống Ngũ ca Toan Nghê, y sẽ ăn thịt, lúc nhìn thấy con chim này Tiêu Tiểu Bát liền biết đây là nơi nào.

Tiêu Tiểu Bát tiện tay nhặt lấy một viên đá dưới chân ném về phía ngũ sắc điểu, đầu chim vừa vặn bị viên đá kia đánh trúng, trực tiếp từ bầu trời rơi xuống.

Tiêu Tiểu Bát nhìn con chim hình thể lớn bằng quạ đen, trực tiếp thu vào, chuần bị một lát sẽ ăn.

Đã biết đây là nơi nào, Tiêu Tiểu Bát liền theo đường cũ trở về, dọc đường Tiêu Tiểu Bát còn đánh lén rất nhiều động vật, những sinh vật xui xẻo này không có ngoại lệ, đều là loài có cánh!

Đối với thiên địch Tiêu Tiểu Bát vẫn chưa bao giờ nhân từ nương tay, trong nhà còn có một tên dạ dày vương muốn ăn cơm đang đợi kia!

Trở về chỗ cũ, Tiêu Tiểu Bát liếc mắt liền thấy được Tỳ Hưu, thiếu niên tuấn lãng cao lớn đang lười biếng nằm dưới tàng cây phơi nắng, ngón tay thon dài từng chút vuốt ve đầu ngón chân...

(#‵′) Đệt! Đang giữa ban ngày, người này lại khượi móng chân!

Gã tuyệt đối không phải đệ đệ của ta!!!

Tiêu Tiểu Bát trong ngực rít gào! Ấn tượng duy nhất về Tỳ Hưu là cao to uy vũ trong lòng Tiêu Tiểu Bát cũng sụp đổ!

Giờ khắc này, Tiêu Tiểu Bát thật muốn vọt tới Long vực, đem Long thần nhéo lỗ tai dẫn đến nơi này, sau đó đối lão rít gào:

Mở to mắt chó của lão, nhìn cho rõ, đây là tiểu nhi tử lão vẫn trước sau sủng ái!

Quá mất mặt!

Thấy Tiêu Tiểu Bát đến, Tỳ Hưu liền từ dưới đất bò dậy, dùng cả tay lẫn chân chạy đến trước mặt Tiêu Tiểu Bát, trưng ra bộ dạng tươi cười ngốc nghếch, "Bát ca, ngươi đã về rồi!"

Tiêu Tiểu Bát ngẩng mặt nhìn trời trợn trắng, người này nếu không phải không làm ra hành động liếʍ liếʍ quần y, y liền chắc chắn cậu không phải Tỳ Hưu, đây rõ ràng là một con Samoyed1

Vì vậy Tiêu Tiểu Bát vươn tay, bình tĩnh xoa xoa con Samoyed chủng loài mới cao hơn mình cả hai cái đầu!

May là, không cần dọn chuồng...

"Ta nhìn thấy Kỳ Dư, nơi này là Đái sơn... Đã mang về rất nhiều đồ ăn, người thích ăn kiểu nào, hấp, kho tàu, chiên giòn... A, hay là cứ nướng là được.."

Tiêu Tiểu Bát nói rất nhiều, thế nhưng Tỳ Hưu chỉ nghe được một chữ "Ăn" liền mở to đôi mắt, chỉ còn kém nhào qua liếʍ mặt của Tiêu Tiểu Bát kêu to muôn năm!

Tiêu Tiểu Bát bình tĩnh xoa xoa đầu của Tỳ Hưu, một bên xoa một bên còn nghĩ, nếu như cái đầu của đệ đệ nhỏ hơn một chút liền vừa vặn!

+++++++++++++++++++++++++

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Kỳ dư: Dư điểu, phát âm qi" yu, hai chữ này thật quá phức tạp, người đánh máy gà mờ như ta đánh không được, người chuyên đánh chữ cũng đánh không ra!

Còn có một loài chim giống qua đen năm màu nữa nhưng không xuất hiện trong gọi là Quỳ Tu (Mèo: thật ra trong tiếng TQ là đồng âm), là hai loài khác nhau. Quỳ Tu có ba đầu, chẳng khác gì gà biến dị, ăn không có gì đặc biệt!

Kỳ dư, cũng chính là loài đã xuất hiện, sinh trưởng tại Đái sơn trong truyền thuyết, ăn vào trị được nhọt độc, cũng chính là ung thư!

—————————-

1/ Samoyed: Là cục bông này nè

Tiêu Tiểu Bát búng tay một cái, những phi cầm bị y bắt được đặt vào vòng cổ đều xuất hiện trước mặt, chất cao thành một tòa núi nhỏ.

Lượng thức ăn của mãnh thú luôn rất kinh người, tỷ như Thao Thiết, tỷ như Tỳ Hưu trước mắt.

Bì Tiểu Cửu ăn uống cũng không chú ý quá nhiều như Thao Thiết, chỉ cần nhìn thấy có ăn liền bất kể là thứ gì đều lao lên cắn một miếng.

Tiêu Tiểu Bát nhịn không được đưa tay vỗ bay Tỳ Hưu, "Chậm một chút ngươi sẽ chết sao!"

Tỳ Hưu vẻ mặt vô tội, còn không biết vì sao Bát ca đánh mình, "Đều phải ăn, ăn thế nào lại chẳng được!"

Tiêu Tiểu Bát vỡ nát trong gió, gia hỏa trước mắt đã thiếu văn minh đến thế sao, chưa nấu chín cũng có thể ăn.

Tiêu Tiểu Bát không thể chịu đựng nhìn đệ đệ ăn sống một con chim còn chưa nhổ lông như vậy, y cau mày, "Đến đây, chúng ta đem mấy con chim này đi nhổ lông!"

Tỳ Hưu vẻ mặt nghi hoặc: "Ca, vì sao phải nhổ lông, trực tiếp ăn không phải dễ dàng hơn sao?"

Tiêu Tiểu Bát lại duỗi tay đánh bay Tỳ Hưu, "Bảo ngươi nhổ lông thì cứ nhổ, vì sao lại nói nhảm nhiều như vậy!"

Tiêu Tiểu Bát buông Trùng Thiên Pháo trong ngực xuống, Trùng Thiên Pháo nhãn thần lóe sang nhìn Tiêu Tiểu Bát,

Chủ nhân quá lợi hại.

Lúc này Tỳ Hưu mới chú ý đến sinh vật vẫn bị bỏ quên kia, chỉ vào Trùng Thiên Pháo hỏi: "Ca, đây là cái đồ chơi gì? Bẩn thỉu xấu xí muốn chết!"

Long vực đại khái là chỉ có một mình Trùng Thiên Pháo là ốc sên, ốc sên không phải thức ăn cao quý cũng không có giá trị dược liệu, những thức ăn không có tác dụng đặc thù tuyệt đối sẽ không được dọn lên cho Long tử, Tỳ Hưu không biết ốc sên cũng rất bình thường.

Tuy rằng chỉ mới có nửa ngày, Tiêu Tiểu Bát đã hình thành thói quen làm anh cả, "Đây là tọa kỵ của ta, Trùng Thiên Pháo..."

Tọa kỵ? Tỳ Hưu buồn cười nhìn con vật thoạt nhìn ngốc ngốc trên tay Bát ca, thứ đồ chơi này đã khai linh trí rồi sao? Tỳ Hưu có chút hoài nghi.

Cảm giác được đệ đệ của chủ nhân không tán thành mình, Trùng Thiên Pháo căm tức, đáng tiếc nó chỉ lớn bằng một nắm tay, vẻ mặt căm tức kia Tỳ Hưu căn bản nhìn không ra. Trùng Thiên Pháo trong lòng phát thệ,

Ta sớm muộn cũng sẽ khiến ngươi phải nhìn bằng cặp mắt khác, ta chính là tọa kỵ tốt nhất đại lục Hồng Hoang!

Tỳ Hưu và Tiêu Tiểu Bát vội vàng đem đống phi cầm nhiều như núi kia đi nhổ lông, cuối cùng Tiêu Tiểu Bát không thể chịu nổi quyết định dùng chú ngữ làm việc, trong đầu vừa nghĩ đến muốn nhổ hết đám lông kia, chú ngữ liền xuất hiện trong đầu. Tiêu Tiểu Bát trầm mặc niệm chú ngữ, đột nhiên vài tiếng chim kêu thét thảng thốt vang lên làm Tỳ Hưu giật bắn, chỉ trong nháy mắt, tất cả lông chim đều bị cạo sạch.

Tiêu Tiểu Bát vì sự thông minh nhanh trí của mình ma vỗ tay, y quả nhiên là cao giai thần thông minh nhất mà.

Tiêu Tiểu Bát lại sai khiến Tỳ Hưu làm cái giá nướng, đáng thương cho Bì Tiểu Cửu ở trong Long vực khắp nơi tác uy tác phúc, ở bên ngoài lại bị huynh trưởng Tiêu Tiểu Bát xem như gã sai vặt.

Sau khi làm xong cái giá liền bắt đầu nướng chim, thiên địch của nhuyễn thể thú là phi cầm, Tiêu Tiểu Bát trong lúc xử lý thiên địch thì không chút nương tay, âm hiểm mỉm cười đặt mấy tên cánh dài này lên giá, khóe miệng đuôi mày đều hiện lên dáng tươi cười khoái trá.

Tỳ Hưu rùng mình một cái, cậu cũng biết thiên địch của huynh trưởng là loài có cánh, may là tuy rằng cậu cũng có cánh, bất quá nguyên hình vẫn thiên về thú bốn chân. Nhìn huynh trưởng bình thường vẫn tỏ ra yếu nhược lại dùng biểu tình hung tợn đi nướng đám chim đáng thương này, Tỳ Hưu nghĩ mình bình thường không ăn nhuyễn thể thú là lựa chọn sang suốt cỡ nào, trước đây không ăn, sau này cũng nhất quyết không có ý định ăn. Cậu không muốn chỉ vì cái này mà bị Bát ca ghi hận.

Tiêu Tiểu Bát và Trùng Thiên Pháo khoái trá nhìn thân hình đám gia hỏa bình thường ỷ vào cánh dài và mỏ nhọn không ngừng tác oai tác phúc trước nhuyễn thể thú từng chút bị nướng chính, tỏa hương bốn phía. Tỳ Hưu bắt đầu nuốt nước bọt, thức ăn trong Long vực chính là nửa đời không thay đổi, đám cao giai thần chỉ đem đồ ăn nấu lên tượng trưng một chút, nơi nào sẽ thực sự phí thời gian làm ra món ăn có đủ mùi vị, Tỳ Hưu chưa từng ngưởi qua mùi vị thơm phức như vậy.

Hình như thực sự ăn rất ngon...

Tỳ Hưu nhịn không được vươn tay muốn lấy một con, bị một móng vuốt của Tiêu Tiểu Bát cào trở về.

"Còn chưa chín, gấp cái gì!"

Tỳ Hưu giống như hài tử làm chuyện xấu bị gia trưởng bắt gặp, ngượng ngùng rút móng vuốt về, mắt nhìn chằm chằm giá thịt nướng bắt đầu chảy nước miếng.

"Bát ca, khi nào thì xong!"

Mắt trợn trắng: "Lúc nào chín rồi liền nói cho ngươi biết!"

Tiêu Tiểu Bát rốt cục cũng có điểm khí thế của huynh trưởng.

Nướng xong, ba người bọn họ ăn đến phi thường khoái trá, hai chủ tớ Tiêu Tiểu Bát và Trùng Thiên Pháo ăn rất ít, đại bộ phận đều là Tỳ Hưu ăn, thế nhưng dù cậu ăn nhiều đến thế nào vẫn cảm thấy thiếu. Đồ ăn ngon như vậy ăn thế nào cũng không đủ.

Trên thực tế Tỳ Hưu bất quá chính là ánh mắt quá nhỏ, người này từ nhỏ đến lớn đều muốn ăn nhiều hơn người khác, cùng dạng thức ăn cũng nhất định phải ăn được gấp đôi so với người khác, nếu không liền cảm thấy mình bị thiệt thòi. Tiêu Tiểu Bát vẫn cho rằng Tỳ Hưu nhất định rất thích hợp đi ăn buffet của hiện đại, trăm phần trăm sẽ ăn đến chủ quán lệ rơi đầy mặt kéo vào sổ đen.

Bệnh tham lam của Tỳ Hưu thật sự là không có thuốc chữa, Tiêu Tiểu Bát đánh một cái liếc mắt, "Tiểu tử ngươi nhất định phải ăn đến nôn ra mới thôi sao?"

Tỳ Hưu ha hả cười, sau đó liền phun ra một khúc xương cứng.

Lúc này Tiêu Tiểu Bát mới hoảng hốt nhớ tới, người này ban nãy khều ngón chân còn chưa rửa tay đã đυ.ng vào thức ăn...

Ác, đồ ăn trong bụng đều cuồn cuộn muốn trào ra, tiểu tử này thật là bẩn thỉu!

Ăn cơm xong, hai người lại bắt đầu di chuyển, quan trọng là phải tìm ra một hang động để ở tạm, nơi này là Đái sơn, tiền không thôn, hậu không điếm. Hơn nữa theo sắc trời đang tối lại, Tiêu Tiểu Bát cảm thấy trọc khí trong cơ thể mình tựa hồ cũng thiếu hụt đi nhiều, pháp lực của y đã bắt đầu giảm xuống!

Làm sao lại như thế, còn không gặp phải địch nhân đâu.

Tiêu Tiểu Bát nhìn cái kho dự trữ đang di chuyển bên cạnh, Tỳ Hưu. Nắm chặt tay,

Nhất định phải lừa tiểu tử này đi tu luyện!

Tiêu Tiểu Bát nói với Tỳ Hưu: "Một lát ngươi nhất định phải tu luyện!"

Tỳ Hưu trợn to mắt, "Bát ca, ta vì sao lại phải tu luyện!"

Bởi vì ngươi là nguồn cung cấp thí nguyên cho ta!

Tiêu Tiểu Bát dĩ nhiên sẽ không nói thật, y đảo đảo nhãn châu nói: "Bởi vì ngươi phải bảo hộ ta! Ta rất yếu đuối! Thân là đệ đệ nhất định phải bảo hộ ca ca yếu ớt!"

Tỳ Hưu có chút nghi hoặc, Bát ca tựa hồ cũng không có yếu như vậy, đâu cần cậu phải bảo hộ. Tiêu Tiểu Bát cũng cảm thấy chỉ dựa vào lý do này không thể đánh động Tỳ Hưu, vì vậy cần tiếp tục lừa gạt: "Cửu đệ, ngươi suy nghĩ một chút, ngươi tu luyện trở nên cường đại rồi, sau này gặp được các cao giai thần khác liền đem bọn họ đánh ngã, thanh danh lan xa. Có một ngày nhất định cũng trở thành một người vĩ đại như phụ vương, chẳng lẽ ngươi không muốn? Bát ca vẫn hy vọng thấy ngươi trở thành một cao giai thần phi thường lợi hại, như vậy Bát ca cũng sẽ vui vẻ, phụ vương lại càng hài lòng đi..."

Tiêu Tiểu Bát nỗ lực đem mình trở thành tri tâm đại ca, trên thực tế bộ dạng nhu nhu nhược nhược của y càng giống tri tâm đại tỷ!

Bản chất của Tỳ Hưu vẫn còn rất trẻ con, bị mấy thuyết pháp "Cao giai thần phi thường lợi hại " và "Phụ vương lại càng hài lòng" kí©h thí©ɧ đến, lập tức liền cao hứng!

Nắm tay hạ quyết tâm, cậu nhất định phải trở thành cao giai thần lợi hại nhất trên đại lục Hồng Hoang, trở thành niềm kiêu ngạo của phụ vương.

"Bát ca, chúng ta tìm sơn động tu luyện!"

Tiêu Tiểu Bát ôm Trùng Thiên Pháo, tuy rằng tác dụng của Trùng Thiên Pháo y đã nói cho Tỳ Hưu, bất quá y vẫn không hy vọng Tỳ Hưu biết được tốc độ chân chính của Trùng Thiên Pháo. Tỳ Hưu có thể bay, vì vậy cậu huy động hai cánh chủ động mời Tiêu Tiểu Bát leo lên lưng mình, Tiêu Tiểu Bát thấy có lao động miễn phí liền vui vẻ đáp ứng, còn Trùng Thiên Pháo rất không có tiền đồ mà trực tiếp hôn mê.

Ngồi ở trên lung cao giai thần, đây là việc cả đời nó cũng không dám nghĩ đến.

Nguyên hình của Tỳ Hưu rất lớn, hai cánh huy động ở trên trời giống như một tòa núi nhỏ trôi nổi. Tiêu Tiểu Bát ngồi trên lung Tỳ Hưu cảm giác vô cùng cao hứng, Trùng Thiên Pháo trên đường đi có tỉnh lại một lần, thế nhưng bởi vì thật sự quá cao nên nó lại lần nữa ngất đi. Tiêu Tiểu Bát im lặng nhìn trời, kẻ này thực không có tiền đồ.

Tỳ Hưu mang theo Tiêu Tiểu Bát một đường tìm kiếm, sau khi đến một đỉnh núi tương đối yên tĩnh liền dừng lại, ngọn núi này cũng không lớn, còn có một sơn động rộng rãi. Tiêu Tiểu Bát cũng không biết đây là nơi nào, Tỳ Hưu đã bay rất xa, nơi này khẳng định không còn liên quan đến Đái sơn.

Tỳ Hưu cảm thấy Bát ca của mình nói chuyện vô cùng có đạo lý, cần phải tu luyện, vừa ăn no chính là thời điểm tu luyện tốt nhất. Tỳ Hưu vừa đến bên ngoài động liền biến trở về hình người, sau khi hai người vào sơn động, Tiêu Tiểu Bát dùng thần thức vẽ ra kết giới, mỗi Long tử đều có lĩnh vực am hiểu riêng, lĩnh vực Tiêu Tiểu Bát am hiểu nhất chính là kết giới, kết giới mà y vẽ ra, cho dù là Long thần cũng phải mất một phen công phu mới có thể bước vào.

Thế nhưng để thi triển loại pháp thuật này rất tốn tâm sức, Tiêu Tiểu Bát vừa thiết lập xong kết giới đã kịch liệt thở dốc. Y dường như sắp không duy trì được hình người rồi.

Nếu lúc này Tỳ Hưu không có mặt, Tiêu Tiểu Bát nhất định lập tức hiện ra nguyên hình thu lưu thực lực, thế nhưng nếu như Tỳ Hưu biết y ngay cả nguyên hình cũng không giữ được mà nổi lên tâm tư khác, như vậy phải làm thế nào đây. Tiêu Tiểu Bát chỉ có thể cắn răng, cứng rắn chống.

Tỳ Hưu cau mày, cậu cảm thấy sắc mặt của Bát ca không đúng lắm, cậu là người tâm tư đơn thuần nhất trong mấy huynh đệ, không chỉ vì niên kỷ còn nhỏ mà còn bởi vì Long thần đối với cậu vô cùng sủng ái. Tỳ Hưu chưa từng trải qua trắc trở, luôn nghĩ mình là trung tâm vạn vật, cho dù có một chút tiểu thông minh cũng không phát hiện ra hiện giờ Tiêu Tiểu Bát chỉ là cái vỏ rỗng.

"Bát ca, ngươi không sao chứ, chẳng lẽ là ăn phải cái gì rồi!" Tỳ Hưu nheo nheo mắt hỏi.

Tiêu Tiểu Bát nỗ lực ra vẻ như một người anh cả, "Ngươi cứ nhanh chóng tu luyện đi, không cần lo việc của ta!"

"Thực sự không có chuyện gì sao?" Tỳ Hưu còn rất hảo tâm hỏi thêm một lần.

Ngọa tào, ngươi cứ đi tu luyện nhanh lên, chờ ngươi tống ra trọc khí thì lão tử tốt rồi!

Tiêu Tiểu Bát cau mày, hung tợn nói: "Tu luyện!"

"Nga!" Tỳ Hưu lúc này mới thành thật.

Tiêu Tiểu Bát:

Hài tử thiếu đánh.

Tỳ Hưu vẽ ra kết giới của bản thân, ngồi xuống tĩnh tọa, Tiêu Tiểu Bát đã sớm đi qua một ngách khác trong hang, hai người cứ thế cách nhau một vách đá.

Tỳ Hưu nghĩ Bát ca đối với mình thật tốt, bởi vì đại đa số cao giai thần tu luyện đều không thích để người ngoài nhìn, lúc tu luyện cần nín thở ngưng thần, rất dễ bị người khác đánh lén. Cậu cũng không thích trong lúc tu luyện có người theo dõi, cho dù người kia có là Bát ca.

Cậu không biết rằng, Tiêu Tiểu Bát mới là cái người sợ kẻ khác nhìn thấy mình tu luyện. Lúc này, y đã vô pháp chống đỡ hình người, biến về nguyên hình. Tiêu Tiểu Bát cảm giác được Tỳ Hưu đang tu luyện, liền dùng râu chạm vào tường hấp thu trọc khí của Tỳ Hưu.

Tiêu Tiểu Bát một bên hấp thu trọc khí, một bên còn muốn mắng người,

Lão tử thu rắm cũng phải lén lén lút lút.

Trùng Thiên Pháo từng thấy chủ nhân làm ra hành động này nhiều lần, tuy nó cũng không biết chủ nhan rốt cuộc đang làm gì, thế nhưng cũng có thể hiểu được y đang ở trong thời kỳ phi thường.

Trùng Thiên Pháo liền bò đến chặn trước người Tiêu Tiểu Bát, giống như đang thay y hộ pháp.

Thời gian Tỳ Hưu tu luyện cũng không lâu lắm, ở đay cũng không phải Long vực, linh lực không thể dồi dào bằng.

Tiêu Tiểu Bát hấp thụ một hồi, đến khi trọc khí trong cơ thể Tiêu Tiểu Bát đạt đến giá trị cần thiết liền không hấp thu thêm, y đem trọc khí của Tỳ Hưu thu thập lại, đề phòng bất cứ tình huống nào.

Tỳ Hưu thần thanh khí sảng ra khỏi sơn động, liền thấy được Bát ca cũng đang thần thanh khí sảng, không biết vì sao Tỳ Hưu mơ hồ nghĩ, tu vi của Bát ca tựa hồ trở nên tinh thuần một ít.

Đầu năm nay không có lịch, Tiêu Tiểu Bát cũng không biết hai người đã ở trong sơn động tu luyện bao lâu. Tiêu Tiểu Bát thật ra vẫn tốt, thế nhưng Tỳ Hưu lại đói bụng, Tiêu Tiểu Bát muốn tìm một chỗ để tắm, Tỳ Hưu lại muốn đi ra ngoài tìm thức ăn.

Hai người trước tiên đi tìm nguồn nước, quanh co một hồi mới tìm được con song nhỏ, Tỳ Hưu ghét bỏ đám cá trong sông này quá nhỏ, nhất quyết muốn đi tìm thú bốn chân để ăn. Tiêu Tiểu Bát cũng không quản câu, cũng tùy tiện để Tỳ Hưu đi tìm thức ăn, y chỉ cần làm cơm mà thôi.

Hai người chia tay tại bờ sông, Tỳ Hưu vui vui vẻ vẻ đi tìm thức ăn, Tiêu Tiểu Bát lại vui vui vẻ vẻ bước xuống sông cùng Trùng Thiên Pháo tắm rửa. Làm nhuyễn thể thú, một ngày không thể tắm liền một ngày khó chịu!

Tiêu Tiểu Bát thật không ngờ, trong khi y tắm, nguy hiểm lặng lẽ tiến đến gần.