Liên tục chờ xe đến dưới lầu nhà của Boss,
hắn
đều
không
nói
một
câu.
hắn
cứ trầm mặc như vậy lên lầu, khi
đi
vẫn
không
quên từ ghế phụ lấy cặp thú bông heo
nhỏ
đi.
Kiều Văn Văn cuối đầu gẩy gẩy móng tay, cố gắng đem bản thân thu
nhỏ
lại, rất sợ Boss chú ý tới mình, sau đó cho
cô
nhận trừng phạt, nếu thế
thì
cô
đúng là
không
có chỗ mà khóc.
Bất quá Thịnh Cẩn Minh
không
phải là loại người từ bỏ ý đồ, cho dù kiều Văn Văn có đem mình thành rùa đen rút đầu, nhưng như cũ vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị kia, thẳng tắp đâm về phía
cô.
“Trợ lý Kiều,
cô
tốt nhất cố gắng làm việc, nếu
không
có rất nhiều người mong ước vị trí này đấy.”
hắncảnh cáo như vậy liền xoay người
đi.
Trịnh Thạc lái xe đưa Kiều Văn Văn trở về, trước khi
đi
nhìn
cô
ĩu xìu
không
có tinh thần,
không
khỏi lên tiếng an ủi: “không
cần suy nghĩ quá nhiều, Boss
nói
như thế, chính là có ý tứ giữ
cô
lại. Tôi làm việc cùng Boss
đã
nhiều năm,
anh
ấy đối với thư ký hay trợ lý tiết lộ hành tung của mình đều phán án tử,
côvẫn là người đầu tiên được
nhẹ
tay đấy. Phải biểu
hiện
tốt lên.”
Ánh mắt rời khỏi
cô, đánh tay lái quay đuôi xe
một
cách điệu nghệ. Kiều Văn Văn tâm tình
không
khỏi tốt lên
một
chút. Nếu đúng như Trịnh Thạc
nói, Boss đối với
cô
còn nương tay. Ngạc nhiên
thật.
sự
thật
chứng minh
cô
buông lõng còn quá sớm.
Sáng ngày thứ hai,
cô
đến nhà Boss, vừa đẩy cửa vào nhìn thấy đồ ăn
trên
bàn máu toàn thân như dâng trào.
trên
bàn ăn trắng bóng loáng, có màu đỏ chất lỏng viết thành “…”, giống như máu, làm chân
cô
muốn nhũn ra
Tình huống gì đây,
hiện
trường gϊếŧ người sao?
“Boss, Boss” dưới tình thế cấp bách
cô
vội vàng la lên trực tiếp phá
âm
lộ vẻ vô cùng quái dị mà buồn cười.
“Thịnh Cẩn Minh
anh
còn sống
không?” Kiều Văn Văn kêu nữa ngày cũng
không
có người đáp lại,không
còn cách nào
cô
đành tiến về phòng ngủ xem xét. Kết quả còn chưa đến phòng ngủ,
cô
thiếu chút nữa bị hù dọa quỳ xuống.
Heo
nhỏ
Trịnh Thạc mua hôm qua giờ dây bị ngũ mã phanh thây nằm rải rác
trên
mặt đất, cái kia heonhỏ
trên
đầu cài hoa bị chất lỏng màu đỏ vẻ
một
khuôn mặt cười quỷ dị.
“A aaaaaaa”
cô
sắp khóc rồi ai tới cứu
cô
đi.
cô
còn nhớ lời Boss
nói
hôm mua nó, hao
nhỏ
kia là đồng lọa của
cô, là vật thay thế cho
cô. Chẳng lẽ có người muốn
cô
chết sao?
Còn
thật
sự
bị
cô
đoán trúng, cửa phòng ngủ treo
một
tờ giấy,
cô
nhanh chóng lấy xuống.
Nếu đây là thi thể của Kiều Văn Văn, hung thủ lưu lại vết máu
trên
bàn ăn
sẽ
cho
cô
thông tin,
nói
cho tôi hung thủ là ai
cô
có thể tiến vào phòng ngủ J
- .-
anh
minh thần võ nam thần. boss
Kiều Văn Văn vẻ mặt sinh
không
thể
yêu, trong lòng
cô
hiện
ra vô số câu chửi tục. Nếu như công việc này tổng kết kinh nghiệm,
thật
sự
bản lĩnh mắng chửi người phát triển vượt bậc.
“Thịnh Cẩn Minh, hung thủ chính là
anh, mau lập tức ra đây!
không
được chậm trễ.”
cô
tức đến nỗi Boss đều
không
kêu trực tiếp gọi tên.
Trong lòng ngực cất giấu
một
mồi lửa, muốn đem người dần ông tên Thịnh Cẩn Minh cháy chết, cháy chết
Cửa mở ra, đại boss
một
thân tây trang, cà vạt sáng lạn, liếc xéo
cô
một
cái.
“Tôi dùng đầu ngón chân cũng có thể biết hung thủ là
anh. Boss có thể hay
không
về sau đừng làm như vậy, may mắn trái tim tôi khoẻ mạnh, năng lực thừa nhận cũng tốt, nếu
không
tôi trực tiếp nằm bẹp ở nhà
anh.” Kiều Văn Văn có cơ hội liền lải nhải lên án.
Chủ yếu là Thịnh Cẩn Minh làm trò này thực mẹ nó quá mức kinh hãi thế tục,
cô
vốn
không
nghĩ tới boss mình thế nhưng lại có thể làm vậy với
cô. Orz
anh
chàng chau mày, đối với
cô
gái
đang
lải nhải mắt điếc tai ngơ, cuối đầu nhìn ngón chân của trợ lýnhỏ, thấp giọng
nói: “Đầu ngón chân của
cô
so với bản thân
cô
đáng
yêu
hơn nhiều.”
Những lời muốn
nói
của Kiều văn Văn trực tiếp nghẹn ở cuống họng,
một
chữ đều
không
nói
được,
cônên
nói
cảm ơn sao?
Thịnh Cẩn Minh ngồi trước bàn ăn điểm tâm, đáng thương cho trợ lý Kiều phải mệt nhọc giúp
anh
thu dọn tàn cuộc.
Đợi đến khi nhìn kỹ mới phát
hiện
mấy chất lỏng màu đỏ đó là sốt cà chua, còn có thể ngửi được vị chua, chẳng qua lúc đó
cô
quá mức căng thẳng hoàn toàn
không
dám quan sát chứ đừng
nói
là nhận ra nó có phải là máu
thật
không
TT
“Boss
anh
nghĩ cái gì mà lại bày trò này, dọn dẹp
thật
phiền toái.” Kiều văn Văn khẩn trương cao độ sau đó bình tĩnh lại, cả người có chút
không
khống chế được muốn
nói
chuyện với
anh.
“Ngày hôm qua
cô
cùng Trịnh Thạc tham khảo gϊếŧ người trong mật thất, tôi nghĩ rằng
cô
có hứng thú, liền làm
một
cái.
không
nghĩ
cô
lại thích như thế, tiếng thét so với tiếng máy bay ném bom báo thức của tôi còn vang dội hơn.”
Kiều Văn Văn trầm mặc, bọn họ hôm qua tưởng tượng người chết thành Thịnh Cẩn Minh, vì cái gì
hiệntại thành heo
nhỏ
tên Kiều Văn Văn chứ….
“ các kia
cô
dọn dẹp xong đừng ném đem về nghiên cứu
thật
tốt
đi,
nói
không
chừng có thể gợi ý cho
côchút gì đó.” Thịnh Cẩn minh chỉ phần còn lại của thú bông bị cụt tay chân
không
nhanh
không
chậm
nói.
Tay Kiều Văn Văn run lên, liền đem mông heo
nhỏ
ném
đi. Những vật này
rõ
ràng là do vải vóc và bông tạo thành, nhưng giờ
cô
cầm
trên
tay lại cảm thấy tay sắp bỏng đến nơi.
“Boss, hôm qua
thật
sự
xin lỗi
anh, tôi về sau
sẽ
không
tái phạm nữa, càng
sẽ
không
khiến người khác đến quấy rối
anh. Nếu như có thể giúp
anh
cản trở, tôi
sẽ
tận lực làm.
anh
muốn trừ tiền lương hay tiền thưởng đều được.”cô
cuối đầu đem những thứ kia ném vào thùng rác,
nhẹ
giọng
nói
xin lỗi
Vốn chuẩn bị ăn uống no đủ
sẽ
tiếp tục đâm
cô
vài câu, giờ phút này lại im lặng.
“Cản trở đúng
không? Hừ! vừa vặn có cơ hội cho
cô
lập công chuộc tội.”
hắn
để đũa xuống, quay đầu vô cung nghiêm túc nhìn chăm chú vào
cô.
Kiều Văn Văn lúc này dâng lên dự cảm xấu,
nói
chuyện đều
không
lưu loát: “cơ, cơ hội gì?”
“Ba của tôi bắt tôi
đi
xem mắt, lại có rất nhiều
cô
gái
quấn lấy tôi, cho nên
cô
sẽ
giả làm bạn
gái
của tôi.”
Kiều Văn Văn lắc đầu như trống bổi: “không
được, tôi còn muốn tìm bạn trai
nói
chuyện
yêu
đương. Làm như thế
sẽ
làm trễ nãi thanh xuân của tôi đó.”
Thịnh Cẩn Minh bị
cô
làm tức muốn trào máu,
anh
đã
chủ động
nói
ra
không
biết bao nhiêu
cô
gáinguyện ý,
cô
ta vậy mà sợ trễ nãi thời gian. Cũng
không
biết ai làm trễ ai!
“
không
ảnh hưởng đến
cô,
cô
suy nghĩ
đi
làm bạn
gái
trên
danh nghĩa của tôi, xứng
không? Người ta mặc đẹp ăn ngoan,
cô
thì
cầm cái bánh rán gặm rồi cho tôi! tôi
nói
ví dụ, chính là tôi
nói
với người khác là tôi
đã
có người
yêu,
cô
bình thường hỏi dồn tôi cũng
sẽ
giữ bí mật, khi nào
không
ổn
thì
mới gọi điện hay nhắn tin cho
cô,làm cho
một
số người biết đến
cô, hơn nữa là nữ là được.
anh
thật
là hung dữ nha, muốn đem cái chén
trên
bàn ném vào mặt
cô, chủ yếu năng lực ứng biến của Kiều Văn Văn
thật
không
tệ, cộng thêm
anh
có chút
nhỏ
mọn nhưng
không
phải người lỗ mãng.
sẽkhông
vì nhớ thương Kiều Văn Văn liền trực tiếp theo đuổi, lỡ như sau này
không
thích nữa vứt bỏkhông
được
thì
biết làm sao bây giờ? Cho nên có thể mượn cơ hội này để tập trước.
Thời gian qua
anh
đánh trận nhưng chẳng chuẩn bị thế trận.
Kiều Văn Văn nghiêng đầu nghĩ, cuối cùng cảm thấy cũng
không
có gì
không
tốt. cùng lắm là chỉ nhắn mấy tin nhắn
yêu
đương.
hiện
tại xã hội này hô "anh
yêu" "em
yêu" đều loạn cả lên rồi.
“Còn chuyện của Lục Lộ
cô
tính sao? Nếu như
cô
không
muốn làm cũng được thôi, đem
cô
ta
đi
chỗ khác đừng có lắc lư trước mặt tôi.”
Kiều Văn Văn lập tức đáp ứng: “ Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ Boss giao phó,
ẩn
hình”
*
Kể từ lúc đồng ý giả làm bạn
gái
với boss, Kiều Văn Văn phát
hiện
boss ngày càng thân sĩ nha, hơn nữa có thể bất ngờ chống lại ánh mắt của boss.
Mỗi lần ngồi xe Trịnh Thạc, boss
không
còn chiếm vị trí phó lái nữa, bây giờ
thì
ngược lại liên tục cùng mình ngồi ở ghế sau. Có đôi khi cùng
cô
tham khảo trò chơi
trên
điện thoại, hay xem phim hoạt hình, đôi khi còn hỏi vu vơ vài câu ma pháp thần chú…
cô
quả
thật
không
phản bác lại được.
Càng quan sát kĩ
thì
mới phát
hiện
boss năm nay
không
phải ba mươi tuổi mà là ba tuổi -.-
“ Boss,Tiêu Tiêu Nhạc dừng ở cửa 264, có muốn hay
không
tôi giúp
một
tay?” Trịnh Thạc đợi đèn đỏ cảm thấy nhàm chán, từ trong kính chiếu hậu nhìn hai người ngồi phía sau tụ lại
một
chỗ
nói
chuyện, liền hỏi
một
câu.
Nơi nào nghĩ đến Thịnh Cẩn Minh
đang
cùng Kiều Văn Văn xem hot search
trên
blog, bị
anh
phá ngang liền thấy khó chịu, ngẩng đầu lên trừng
anh
một
cái, “ Tiêu Tiêu Nhạc tôi
không
chơi, cậu nên lo lái xe
đi, đừng tham gia náo nhiệt.”
Boss quăng câu
nói
xong lại
không
coi ai ra gì cuối đầu tiếp tục xem blog. Từ đầu đến cuối Kiều Văn Văn
không
hề nâng đầu lên, giống như trong điện thoại có bảo bối hấp dẫn
cô.
Trịnh Thạc nhìn đèn đỏ còn tới 58 giây nữa, thở dài
một
hơi, nhân sinh tịch mịch như tuyết!
anh
cũng là xương cốt bỉ ổi, lúc trước boss tùy tiện chỉ điểm
anh
lái xe,
anh
bực bội ghét bỏ, bây giờ người ta ngoan ngoãn ngồi
anh
lại thấy
không
quen,
không
thú vị.
Đợi đến công ty, Kiều văn Văn liền bị gọi đến phòng kính “ trước đêm thất tịch tôi có đưa Trịnh Thạc bó hồng, liền đưa
cô
một
cành có chút
không
công bằng, con gấu này
cô
cầm lấy
đi.” Thịnh cẩn minh từtrên
ghế salon lấy ra hai con gấu bông, trước đó là hot selling trong lễ tình nhân cùng với chocolate với gấu bông hoa hồng.
Kiều Văn Văn khẽ sững sờ
một
lúc, sắc mặt trở nên hồng hồng, trong mắt lóe lên tia vui sướиɠ.
Trước đó
cô
đăng
trên
blog, vào đêm thất tịch có thể được tặng
một
đóa hoa hồng, hay gấu bông
cô
sẽôm mộng đẹp mà
đi
ngủ.
không
nghĩ
cô
thuận tay post
trên
blog như vậy, boss vậy mà lại chuẩn bị, trong khi boss
không
có quan hệ gì với
cô.
“ cảm ơn, tôi rất thích”
cô
chạy chậm tới ôm gấu bông vào trong lòng, tựa hồ sợ
hắn
đổi ý.
Lông nhung mềm mại, ôm vào lòng rất thoải mái nghĩ nhắm mắt ngủ.
Thịnh Cẩn Minh nhìn vẻ mặt cao hứng vui sướиɠ của
cô
trong lòng
anh
hơi sửng sờ.
cô
hôm nay đeo đồ trang sức trang nhã,
trên
mặt lại là
một
mảnh đỏ ửng,
không
biết là do đánh má hồng hay do tâm tình kích động.
rõ
ràng
đã
là người hai mươi mấy tuổi rồi, vậy mà đối với gấu bông đềuyêu
thích
không
buông tay, thậm chí
cô
còn cầm lấy hộp chocolate hình trái tim lắc lắc tựa hồ nghe được tiếng va chạm bên trong rất vui tai.
Ma xui quỷ khiến
anh
nói
với
cô: “ để tôi giúp
cô
chụp
một
tấm”
Vừa dứt lời hai người đều có chút
không
thể tin được. Thịnh Cẩn Minh
không
phải là người thích chụp hình tự sướиɠ, lại càng
không
thích chụp hình giùm người khác.
không
nghĩ tới
anh
lại chủ động nhắc tới.
Kiều Văn Văn đương nhiên là có tiện nghi
không
chiếm là tên khốn khϊếp, lập tức chuẩn bị duỗi tay móc điện thoại, chỉ là Thịnh Cẩn Minh
đã
lấy điện thoại của
hắn
điều chỉnh góc độ.
“ răng rắc”
một
tiếng, trong hình Kiều Văn Văn nở nụ cười xinh đẹp biết bao, da trắng tướng mạo xinh xắn. trong ngực của
cô
còn cầm mấy món đồ chơi, nhìn
cô
như học sinh cấp 3 vậy.
“ chít chít chít” là
âm
thanh của phần mềm chỉnh sửa ảnh truyền đến, Kiều Văn Văn
không
khỏi bật cười.
không
nghĩ tới boss vậy mà lại dùng phần mềm làm đẹp để chụp ảnh.
Thịnh Cẩn Minh nhìn khuôn mặt tươi cười của
cô
trong lúc đó có chút ngẩn ngơ.