- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Sổ Tay Chăn Nuôi Của Boss
- Chương 18
Sổ Tay Chăn Nuôi Của Boss
Chương 18
Kiều Văn Văn nằm ở trên giường, đầu chui vào trong chăn, màn hình điện
thoại di động phát ra ánh sáng, chiếu vào mặt cô, rất giống nữ quỷ.
Cho dù Hà Cầm nhắc cô nhiều lần, Kiều Văn Văn vẫn không bỏ được Lý Gia Viễn, QQ, nhắn tin nói chuyện phiếm thay nhau bùng nổ.
Nhớ tới hôm nay phu nhân Hà Cầm định nghĩa về Lý Gia Viễn, trái tim cô ngứa ngáy, cô muốn gặp Lý Gia Viễn.
Văn Tử thiên tiên: Cậu đoán xem hôm nay mẹ tớ nói cậu cái gì?”
Gánh nặng đường xa: Dì nói cái gì?
Văn Tử thiên tiên: Mẹ tớ nói là tớ nuôi bảo bối trong di động, cũng
không gặp mặt nhau, cả ngày chỉ biết cầm di động, còn trách tớ ~2333.
Thật ra Kiều Văn Văn có tư tâm, muốn dùng phương thức này uyển chuyển
nhắc nhở anh ta. Ngồi máy bay từ thành phố A đến đây rất nhanh, chỉ có
mấy giờ, cô thật sự muốn gặp anh ta, thuận tiện để phu nhân Hà Cầm gặp
mặt một lát, trong lòng cô mong chờ như vậy.
Cô gần như tự thôi miên mình, nếu anh ta đến, cho dù hai bên đều không tỏ tình, như vậy coi như là người yêu.
Đầu bên kia QQ đột nhiên trầm mặc, làm Kiều Văn Văn hơi hoảng hốt.
Gánh nặng đường xa: Dì nói đúng, cậu nên chăm sóc thân thể mình thật
tốt. Nhưng mà lần tới cậu nói cho dì biết, bảo bối cậu nuôi không rời bỏ người, mấy tiếng không nói lời nào lại khó chịu.
Văn Tử thiên tiên: Ha ha ha, cậu lại kiếm cớ, mẹ tớ nghe được nhất định sẽ đánh cậu.
Gánh nặng đường xa: Đánh tớ là chuyện bình thường, dù sao dì vất vả nuôi lớn con gái xinh đẹp như vậy, bây giờ lại đi theo tớ.
Gánh nặng đường xa: Ngoan, nhanh chăm sóc thân thể thật tốt trở về, tớ có bất ngờ tặng cho cậu.
Ngón tay Kiều Văn Văn tung bay, đánh ra một hàng chữ: Nếu như cậu có thể tranh thủ đến thăm tớ, chính là niềm vui lớn nhất.
Cô chau mày, nhìn dòng tin nhắn, lại cảm thấy mình rất tùy hứng cố tình
gây sự. Vừa nhìn Lý Gia Viễn liền biết là tinh anh của công ty, suốt
ngày vội vàng như vậy, chỗ nào mà không cần anh. Cô cười khổ xóa bỏ mấy
dòng viết ra, chỉ để lại một chữ “Được”.
Kiều Văn Văn sợ chữ này quá đơn bạc, vội vàng nói nhiều hơn một câu:
Nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai cậu còn phải đi làm, cố gắng lên (^w^)
Đầu bên kia gửi lại icon chúc ngủ ngon, màn hình di động rơi vào bóng
tối. Kiều Văn cúi người, ôm gối đầu của mình, nhưng mà vết mổ trên bụng
lại đau.
Cô cảm thấy đêm nay hơi lạnh, trong lòng cô trống rỗng. Cho dù mình mất
hứng, nhưng mà lúc đối mặt với Lý Gia Viễn, đầu tiên là nghĩ đến anh ta
có mất hứng hay không, cho nên bất cứ lúc nào đều đáng yêu và làm nũng,
đem thứ tốt đẹp nhất của mình cho anh ta xem, nhưng mà cô hơi thiếu hụt
cảm giác an toàn.
**
Hơn một tuần lễ Kiều Văn Văn mới xuất viện, nhưng mà vẫn không thể ngồi máy bay, chỉ có thể ở lại thành phố S nghỉ ngơi.
Thịnh Cẩn Minh muốn giúp hai người tìm khách sạn, nhưng mà bị Hà Cầm từ chối.
Ngày đó giải quyết thủ tục xuất viện, Thịnh Cẩn Minh cũng đến, thừa dịp Hà Cầm ra ngoài nộp phí, Kiều Văn Văn và boss trao đổi.
“Boss, hạng mục khảo sát lúc nào thì kết thúc? Anh phải về thành phố A
sao? Ngại quá, anh trở về tôi không có cách nào đi theo, bỏ bê công việc vài ngày anh không trừ tiền lương của tôi đấy chứ.” Mặc dù Kiều Văn Văn keo kiệt, nhưng mà trừ tiền lương cô vẫn chưa biết rõ ràng.
Tuy viêm ruột thừa tới không đúng lúc, nhưng mà boss khoan hồng độ lượng thật sự trả chi phí cho cô, hơn nữa viện phí cũng nguyện ý giao, Kiều
Văn Văn cảm giác mình được lợi. Nếu như viêm ruột thừa đến muộn một
chút, vậy thì cô phải tự bỏ tiền mình ra.
Thịnh Cẩn Minh ngẩng đầu nhìn cô một cái, ánh mắt lóe sáng, “Đợi dàn xếp cho cô xong, tôi trở về.”
Kỳ thật mấy ngày trước anh nên về công ty, nhưng mà kéo dài đến tận bây
giờ, có Hà Cầm ở đây, anh ngại ngùng nhìn Kiều Văn Văn. Chao ôi, đầu năm nay có ông chủ yên lặng dâng hiến và săn sóc công nhân viên, thật sự đã tuyệt chủng.
“Dừng xe ở phía trước, là cô của Văn Văn, nghe nói Văn Văn xuất viện
nghỉ ngơi, liền bảo chúng tôi đến đấy ở. Thịnh tiên sinh, đi lên ngồi
một lát nhé?” Hà Cầm nhiệt tình mời mọc.
Thịnh Cẩn Minh khẽ lắc đầu, anh nhìn thấy bên ngoài cửa xe có một người
phụ nữ trung niên đang đứng ở bên ngoài sân, ăn mặc rất đoan chính, mặt
mũi đều mang theo ý cười, xem ra rất nhã nhặn.
“Đến nhà cô ạ?” Trái lại Kiều Văn Văn hỏi nhiều một câu, trên mặt lóe qua vài phần kinh ngạc.
“Được rồi, Thịnh tiên sinh cậu cứ đi trước đi, hành lý chúng tôi có thể
tự mình mang được.” Hà Cầm không trả lời cô, mà phất tay với Thịnh Cẩn
Minh ở bên trong xe.
Trước khi Kiều Văn Văn xuống xe không quên nhắc nhở anh: “Boss, anh đừng quên chuyện anh nói muốn đền bù tổn thất tai nạn lao động lần này của
tôi, anh vô duyên vô cớ bắt tôi ngồi tháp rơi tự do, nếu như không an ủi tâm hồn tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh.”
Đối mặt với ánh mắt bình tĩnh không một gợn sóng của Thịnh Cẩn Minh, cô
cảm giác uy hϊếp của mình không tính là cái gì, lại hung dữ thêm vào một câu: “Cho dù tôi bỏ qua cho anh, nhưng đoạn ruột thừa bị cắt kia vô
tội, nó sẽ nhảy ra từ dung dịch formalin, lấy mạng anh.”
Thịnh Cẩn Minh không trả lời cô, chỉ cười lạnh hai tiếng. May mắn Hà Cầm nghe cô nói hươu nói vượn thái quá, kịp thời lôi cô xuống, nếu không có khả năng boss thật sự mang cô quay về bệnh viện, đem đoạn ruột thừa bác sĩ lấy ra nhét vào bụng cô lần nữa.
Cô Kiều thấy hai mẹ con cô, lập tức đi tới, “Chị dâu, Văn Văn, hai người đến rồi. Phòng em đã dọn dẹp xong, còn đang hầm cách thủy canh, hôm nay cô làm đồ ăn ngon cho cháu.”
Sau khi đợi xe rời đi, nụ cười trên mặt Hà Cầm mới thu liễm một chút, bà nhấc đồ, Kiều Văn Văn bị cô Kiều đỡ vào trong sân.
“Cô nhỏ, làm phiền cô rồi, không cần phải nói người khác cháu ở đây đâu
ạ.” Kiều Văn Văn đoán Hà Cầm mất hứng, chỉ có khoác tay cô Kiều, nhẹ
giọng dặn dò.
Người khác mà cô nói là ai, trong lòng ba người đều biết rõ.
Năm đó Hà Cầm ly hôn, cũng bởi vì bà nội Kiều và cha Kiều Văn Văn Kiều
Binh chướng mắt Hà Cầm sinh con gái, nhất định bắt bà phải sinh con trai mới xem như hoàn thành nhiệm vụ nối dõi tông đường, Hà Cầm không đồng
ý.
Quan hệ vợ chồng, mẹ chồng nàng dâu rạn nứt, cãi lộn không thể tránh
được. Về sau không biết tại sao, bà nội Kiều và Kiều Binh đột nhiên chấm dứt chiến tranh, Hà Cầm cho rằng bọn họ nghĩ thông rồi, liền mang Kiều
Văn Văn sinh hoạt bình thường, lo liệu cả nhà.
Nào biết không quá nửa năm, Kiều Binh cầm lấy giấy thỏa thuận ly hôn,
nói cho Hà Cầm, bà không muốn sinh con trai cho ông ta, sẽ có người khác sinh cho ông ta. Hà Cầm ký giấy thỏa thuận ly hôn, cầm ghế đập vào hông ông ta, mang Kiều Văn Văn rời nhà họ Kiều.
Từ đó cả đời không qua lại với nhau, chỉ có cô Kiều Văn Văn và Hà Cầm
năm đó có quan hệ tốt, hợp nhau, về sau Kiều Binh làm ra chuyện người ta ghê tởm, cô Kiều và anh cả cãi nhau một trận, cũng ít trở về.
Đã rất lâu Kiều Văn Văn không đến nhà cô, vừa vào liền bị đỡ nằm xuống
giường, một việc nhỏ cũng không cho làm, ngày ngày ngồi ăn rồi chờ chết.
Cô Kiều dịu dàng hơn, đối đãi với Kiều Văn Văn cũng tốt, lên web tìm
phương pháp bồi bổ sau khi phẫu thuật, thường xuyên làm Kiều Văn Văn lầm mình tới làm chị lớn.
“Chị, cho chị xem bảo bối mà em kiếm được, đừng để mẹ em thấy.” Em họ La Vân Kỳ ngồi đầu giường cô, dè dặt lấy từ trong l*иg ngực ra.
La Vân Kỳ nhỏ hơn cô sáu tuổi, là thanh niên nhiệt huyết, sắp thi vào
trường cao đẳng, không thích học lắm, thích thu thập nhân vật anime. Cô
Kiều và dượng căm thù chuyện này đến tận xương tủy, thường xuyên thấy
những nhân vật này sẽ thu hoặc xử lý sạch, cũng chỉ có Kiều Văn Văn có
thể hiểu được vì sao cậu lại yêu thích.
Kiều Văn Văn vừa nhìn, trong tay cậu là hai nữ chủ trong Vua Hải Tặc,
đều là ngực to mông nở, ăn mặc thiếu vải. Chậc chậc, nhìn vào cảm thấy
hăng hái.
“Ngoan, là muốn chị cầm giúp em đúng không, đi rót cho chị cốc nước. Để ở chỗ chị, đợi em học nội trú đại học, sẽ trả lại cho em.” Cô đưa tay vỗ
đầu La Vân Kỳ.
Bên ngoài một trận ồn ào, may mà nhà cô Kiều cách âm tốt, Kiều Văn Văn
cũng không có phản ứng. Nhưng mà đột nhiên cửa phòng cô bị đẩy ra, một
đứa bé mập tiến vào, ánh mắt không khách khí chút nào quan sát cô.
“Mẹ, mẹ mau đến xem! Qủa nhiên cô để khuê nữ đòi nợ của ba con ở chỗ
này! Cô ta còn cầm lấy mô hình con gái của anh họ, ai da, mô hình cô gái kia chỉ mặc áo ngực và qυầи ɭóŧ!”
Đứa bé mập đột nhiên la to, hai ba bước chạy đến, muốn đoạt lấy mô hình.
Ánh mắt Kiều Văn Văn thay đổi, lanh tay lẹ mắt cất đi. Ngay sau đó nghe
được âm thanh hùng hùng hổ dưới lầu, không cần đoán cô cũng biết đứa bé
mập mạp này là ai, là con trai mới của ba cô. Vừa nhìn liền biết không
có gia giáo, lời nói vô liêm sỉ gì đó cũng dám nói bậy.
Nghe nói lúc trước sau khi Kiều Binh kết hôn lần hai, người phụ nữ yêu
cầu làm hôn lễ, vốn là diễu võ dương oai, không nghĩ tới đến bệnh viện
kiểm tra là con gái, liền phá thai. Liên tiếp hoài thai nhiều lần rồi
bỏ, vất vả lắm mới được con trai bảo bối, đây là lần đầu tiên Kiều Văn
Văn gặp. Loại người ngu ngốc rất phù hợp với sự mong đợi của ba cô.
“Văn Văn.” Giọng Hà Cầm hơi lo lắng truyền đến, nhưng mà không thể đi lên, tất nhiên là bị ai đó ngăn cản.
“Đưa đây cho tôi, xú nữ nhân.” Giọng nói của đứa bé mập không chút khách khí, thậm chí tiến lại gần dường như muốn đánh cô.
Kiều Văn Văn nhướng mày, trong lòng bắt đầu mắng, chao ôi f*ck, con bê
nhỏ bé miệng ngoan độc, dám nói như vậy với cô. Cô muốn dạy dỗ nó cách
làm người ra sao.
“Gϊếŧ người, mẹ, mẹ mau báo cảnh sát, đứa bé này muốn gϊếŧ con! Nó đánh
con, miệng vết thương của con nứt ra, rong huyết! Đau chết con mất…”
Tiếng cãi vã ở tầng dưới yên tĩnh một lát, tiếng bước chân vội vàng.
Đứa bé kia chưa gặp qua người nào không biết xấu hổ còn chơi đểu như
vậy, đứng ngẩn người tại chỗ, không biết phải làm gì cho đúng.
Hà Cầm vừa nghe tiếng khóc của khuê nữ nhà mình, trái tim như bị bóp
chặt, vội vàng xông lên. Nào nghĩ đến Tống Liên ngăn cản không cho bà
đi, giờ phút này chạy còn nhanh hơn so với ai khác.
“Bảo nhi của mẹ, tiểu tổ tông, con đến gần con bé đó làm gì? Không phải
mẹ đã nói rồi sao, trên người con bé đó có bệnh, đến gần quá sau này con không sinh được con trai, chỉ có thể sinh toàn con gái.” Tống Liên ôm
lấy đứa bé mập, còn thuận tay nhéo mặt mũi nó, mở miệng gọi một tiếng
tâm can bảo bối.
Đương nhiên càng làm cho người ta kinh ngạc là bà ta công kích Kiều Văn Văn.
Ngu dốt đến trình độ này, làm cô tức giận hận không thể tự mình xé miệng vết thương, phun máu lên mặt bà ta.
Hà Cầm đi theo phía sau, nghe được câu này, cũng tức không chịu được.
Trong khoảng thời gian ngắn bầu không khí rất ngột ngạt, Kiều Văn Văn
nhớ tới ban đầu hai mẹ con cô ở nhà họ Kiều chịu đựng bị bắt nạt, mặc dù cô còn nhỏ tuổi, nhưng mà những ký ức mơ hồ kia, dường như lần nữa trở
lại trong đầu cô, làm miệng vết thương đau lên.
“Ai cho các người vào? Tôi đã nói rồi, sau này mập mạp chết bầm không
được phép đến nhà tôi! Lần trước làm hư mô hình của tôi, các người có
bồi thường tiền không?” Không đợi hai mẹ con tức giận, La Vân Kỳ chạy
tới, kéo cổ áo đứa bé mập muốn ném nó ra ngoài.
Tống Liên bảo vệ con trai, lạnh nhạt mở miệng: “Vân Kỳ à, cháu cũng
không nên hồ đồ. Bây giờ chúng ta mới là người thân của cháu, hai người
kia không có bất kỳ quan hệ gì! Các cháu đều là những đứa bé nam quý
giá, không thể dùng tiền để bồi thường, miễn làm hạ thấp - -”
Những lời này của bà ta rất có thứ tự, hiển nhiên treo bên môi từ lâu.
Nhưng mà bà ta còn chưa nói hết, La Vân Kỳ dùng sức đẩy bà ta, bỗng chốc Tống Liên té ngồi trên mặt đất.
“Không cho bà nói chị tôi như vậy, ngày ngày bà đều nói người khác bồi thường tiền, tiền bà bồi thường người khác đâu!”
“Sao mệnh tôi lại khổ như vậy, liều chết sinh con cho nhà họ Kiều, kết
quả còn bị vãn bối đánh, có người quản hay không…” Tống Liên dứt khoát
không đứng dậy, vừa khóc vừa nháo, là việc mà bà ta am hiểu nhất.
Bộ dáng vốn sạch sẽ, bị nước mắt rửa trôi dấu vết trang điểm. Nếu như
không không phải đứa bé mập được bà ta ôm trong ngực, có lẽ bà ta sẽ nằm lăn lộn trên mặt đất.
“Mẹ, con phải về nhà, bảo ba và bà nội đánh chết bọn họ…”
La Vân Kỳ vốn thấy Tống Liên khóc thì hơi lúng túng, nhưng nhìn thấy đứa bé mập cũng thêm vào, tức giận trong lòng dâng lên, “Mày đến nhà tao
khóc cái gì, lúc trước lấy hết đồ trong ngăn tủ của tao, một cái cũng
không để lại cho tao, cuối cùng lại không chơi, toàn bộ đều ngũ mã phân
thây. Mày còn nhỏ như vậy sao tâm tư lại độc ác như thế!”
Cậu đã là học sinh cấp ba, cũng biết chuyện nhà bác. So với Tống Liên
làm hư đứa bé mập này, cậu thích bác dâu cả và chị họ nói chuyện với cậu hơn. Tống Liên ầm ĩ tới cửa, cậu cũng biết chị họ và Hà Cầm khó xử, lúc này tinh thần nam tử hán của cậu trỗi dậy.
Đứa bé mập bị cậu mắng sững sờ, tròng mắt di chuyển, bỗng nhiên đưa ngón tay chỉ Kiều Văn Văn nằm trên giường, cáo trạng với Tống Liên, “Mẹ, anh họ che chở cô ta, chắc chắn là cô ta bồi ngủ anh họ, giống mẹ ngủ với
ba, mẹ có thể lấy tiền cho nhà bà ngoại - -”
Lời của cậu còn chưa dứt, Tống Liên kinh hãi toàn thân chảy ra mồ hôi lạnh, che miệng cậu, sắc mặt tái nhợt.
Căn phòng rơi vào yên tĩnh đến mức chết lặng, khó xử, nhục nhã, và lúng túng.
La Vân Kỳ là tiểu tử choai choai, cậu hoàn toàn bị chọc giận. Huyết khí
cậu sôi trào, đại đa số bé trai đều xem phim tình cảm hành động, nhưng
đó là xao động của thanh xuân, đem loại chuyện này nói cùng với chị họ,
làm cậu có cảm giác kỳ lạ và chán ghét.
“Con mẹ nó miệng mày sạch sẽ một chút!” Cậu xông lên, kéo đứa bé mập mạp, vung quả đấm chào hỏi.
“Bốp - -” một tiếng, đứa bé mập bị đánh đến mơ hồ. Nó mới học tiểu học,
ngoại trừ Tống Liên có thể sinh đứa bé, tính cách thô bỉ, rất nhiều
chuyện không kiêng kỵ nó. Nó nghĩ rằng con trai và con gái ngủ cùng
nhau, con gái yêu cầu gì cũng sẽ được thỏa mãn, ba mẹ nó chính là như
vậy, có đôi khi Tống Liên còn khoe khoang trước mặt nó.
“Gϊếŧ người, gϊếŧ người! Vân Kỳ, nó là em họ mày, là em họ của mày đó!”
Lúc này Tống Liên mới phản ứng, lập tức muốn kéo cậu, nhưng mà bà ta sao là đối thủ của cậu, bị đẩy ngã xuống đất.
“Vân Kỳ!” Liên tục không tới lượt phát huy Hà Cầm ngăn cản cậu.
“Mợ.” La Vân Kỳ đỏ vành mắt, cậu không dám quay đầu nhìn, cậu cảm thấy rất xấu hổ.
Kiều Văn Văn nằm nghiêng ở trên giường, ánh mắt âm trầm nhìn hai mẹ con
Tống Liên, nếu như bây giờ cô không bị thương, cô nhất định đứng dậy,
đánh cho hai mẹ con này bị thương.
“Đứa bé mập, tôi nghĩ cháu biết tôi là ai. Vô luận cháu lớn lên hình
dáng ra sao, đều không liên quan đến tôi. Cho dù nát thành mảnh vụn, tôi sẽ không nhìn trúng. Nhưng mà vừa rồi cháu nhục mạ con gái của tôi và
cháu ngoại trai, tôi làm trưởng bối của bọn chúng, không thể không ra
mặt thay bọn chúng. Cháu có mẹ sinh không có mẹ dạy, hôm nay tôi sẽ cho
cháu biết cái gì không thể nói bậy.” Hà Cầm túm đứa bé mập đến trước
mặt.
Đứa bé mập gào khóc, giống như bị khí thế của Hà Cầm hù dọa, thật sự
không dám lên tiếng. Nhưng mà không đợi nó mở miệng, bàn tay lại chào
hỏi mặt nó, tiếng “Bốp” vang lên.
“Hà Cầm, kỹ nữ thối này, có gì thì nhằm vào tao đây, dựa vào cái gì động vào con tao. Mày là người bỉ ổi có bụng nhưng không sinh ra con trai -
-” Lúc La Vân Kỳ đánh Tống Liên không dám làm gì, nhưng Hà Cầm đánh con
trai bà ta, bà ta lại bắt đầu nói lời ác độc, bò dậy từ trên mặt đất,
bỗng chốc lao đến.
Cha bà ta là dân cờ bạc, thua nhiều tiền không đánh thì mắng bà ta,
những lời nói thô tục đều đủ chủng loại. Cho nên Tống Liên giỏi mắng
chửi người nhất, lặp lại những lời nói thô tục, quả thực rất khó nghe.
*
Cô Kiều vội vã trở về, cho đến khi tiến vào cửa nhà vẻ mặt vẫn khó có
thể tin. Bà bị cảnh sát gọi trở về, nói trong nhà bà xảy ra ẩu đả đánh
nhau, muốn bà trở về nhà xử lý.
Lúc bà vào, trên ghế sô pha chỉ còn lại hai nữ cảnh sát, chị dâu hiện
tại và chị dâu trước. Hai người đã rửa mặt, Hà Cầm nhìn còn tốt, trái
lại trên mặt Tống Liên có dấu tay, xem ra bị thua thiệt.
“Đồng chí cảnh sát, cô xem người phụ nữ bỉ ổi này đánh tôi độc ác như
vậy, tội cố ý đả thương người không thể thoát được…” Tống Liên cắn răng
nói ra, mặt mũi đều tràn đầy bất mãn.
Hà Cầm lạnh lùng liếc bà ta một cái, cười nói: “Đồng chí cảnh sát, tôi
không thừa nhận, bà ta muốn đánh con gái tôi.Vết mổ của con gái tôi còn
chưa lành, bà ta vốn là tiểu tam, còn muốn hại chết con gái của tôi, rắp tâm bất lương, xã hội này làm sao vậy? Làm tiểu tam còn đòi lý sự, trên mạng có một đống video vợ chính bắt gian đánh tiểu tam, còn được người
ta khen ngợi. Năm đó tôi tốt tính còn không đánh, bây giờ còn dám động
vào con gái tôi, con mẹ nó tôi còn chưa đánh chết bà ta, bà ta còn tưởng tôi là bùn nhão!”
“Hai vị, không nên kích động.” Nữ cảnh sát làm việc rất khó khăn, các cô sợ nhất là gặp chuyện gia đình như này.
“Kiều phu nhân, tốt nhất là bà nên trấn an hai vị này, không nên quấy rầy hàng xóm, nếu không sẽ mang tất cả về cục cảnh sát.”
Thấy cô Kiều trở về, quả thật các cô giống như nhìn thấy cứu tinh, nói một lần liền rời đi.
Cũng không biết người nào lắm chuyện báo cảnh sát, cảnh sát đến, hai
người đánh mệt mỏi, ở chỗ này mắng nhau. Người mắng chửi còn rất nhiều,
rất nhiều, cũng không đáng để các cô bắt trở về.
“Biến, nhất định phải làm cho hai người này cút! Em chồng, chị nói cho
em biết, hay là chị gọi mẹ và Kiều Binh đến nhìn xem, em đối với chị dâu trước nhớ mãi không quên nhé!”
Cảnh sát vừa đi, Tống Liên từ trên ghế salon đứng dậy, chỉ Hà Cầm điên cuồng hét.
Hà Cầm không nói lời nào, cười mà như không cười nhìn chằm chằm bà ta, giống như nhìn tôm tép.
Dưới lầu truyền đến giọng nói của người bệnh tâm thần, lầu trên lại yên
tĩnh. Đứa bé mập rụt cổ ở trong phòng, không dám phát ra âm thanh nào,
lúc xe cảnh sát vừa đến, thiếu chút nữa dọa nó đái ra quần.
Lúc nó còn nhỏ, bà nội và mẹ dọa nó, “Nếu không nghe lời, bảo cảnh sát
bắt nó đi.” Nó cảm thấy hình như hôm nay nó nói sai, rất có thể cảnh sát tới bắt nó, còn phải còng tay. Cho nên thà rằng ở trên lầu cùng anh họ
và người bắt nạt nó, cũng không muốn xuống lầu.
Nghĩ tới đây, nó thật sự bi ai trong lòng, bắt đầu khóc thảm thiết không tiếng động.
Kiều Văn Văn và La Vân Kỳ không để ý đến nói, lúc này đang cầm lấy bài chơi.
“Anh họ, em muốn đi tiểu.” Đứa bé mập khóc một lát, thút thít biểu đạt thỉnh cầu của mình, nó thật sự nhịn không được.
Đừng thấy nó lên tiểu học, nhưng mà đi vệ sinh cũng phải có người dẫn đi, nếu không nó sẽ sợ.
La Vân Kỳ thua nhiều lần nhíu mày, không để ý đến nó. Việc này lại không liên quan đến Kiều Văn Văn, trái tim Tống Liên này cũng rất cứng, đứa
bé vừa mới nói những loại lời đó, bị La Vân Kỳ đấm cho, bây giờ bà ta
còn dám để thằng nhãi con này một mình ở lại, không sợ cô đánh nó đến
cha mẹ nó cũng không nhận ra à.
“Anh họ, vậy em tiểu ở đây nhé.”
La Vân Kỳ cau chặt lông mày, “Không được phép tiểu, nín. Bây giờ mày bắt đầu rơi nước mắt, nước trong thân thể sẽ chảy ra không muốn tiểu nữa.”
Trầm mặc một lát, đứa bé che đũng quần, “Anh họ, em không nín được, em thật sự sẽ tè ra quần mất.”
“Tự mình đi, không có người đi theo. Nếu mày dám tiểu chỗ này, tao lấy kéo cắt.”
Đứa bé mập gào khóc, “Mẹ, mẹ, mẹ mau tới đây! Anh họ không cho con đi tiểu, còn muốn lấy kéo cắt tiểu * của con.”
Tống Liên chẳng quan tâm đấu võ mồm nữa, chạy như điên lên lầu.
Cô Kiều nhíu mày, bà cảm thấy chuyện này khó giải quyết vượt qua phạm vi mà bà có thể thừa nhận.
*
Kiều Văn Văn vẫn ở nhà cô, dù Tống Liên ầm ĩ thế nào, vẫn sợ cô Kiều.
Dượng Kiều là người có bản lĩnh, của cải khá dồi dào, Tống Liên đối với
những thân thích có tiền, luôn luôn cảm thấy thắt lưng không thẳng, cũng không dám khóc lóc om sòm, chỉ có thể chạy.
Kiều Văn Văn vốn muốn khuyên Hà Cầm rời đi, cô Kiều và La Vân Kỳ đều
liều mạng giữ lại, Hà Cầm tức giận, vốn không quấy rầy lâu, bây giờ lại
có ý ở lại.
Cô nhàm chán liếc mắt nhìn trần nhà, số lần thở dài mấy ngày nay tăng lên, nhiều hơn cả một năm của cô.
Bánh Crepes sầu riêng: Bầu trời rất xanh, thời tiết rất tốt, tâm tình tôi rất tệ.
Thêm một tấm ảnh chụp cây xương rồng trên bệ cửa sổ.
Cô chỉ tiện tay đăng, muốn biểu đạt giờ phút này tâm tình cô sa sút, có
đôi khi cô muốn trở thành cây xương rồng, toàn thân đều là gai, Tống
Liên động vào hai cái hẳn là tốt.
Nhàm chán mở blog ra, phát hiện thêm vài fan của cương thi, trong đó có
một người gọi là “Qủy Súc Đại Ma Vương”, làm tâm tình cô buông lỏng. Cái tên này thật sự có ý nghĩa.
Đột nhiên di động vang lên, cô vừa mở ra nhìn, đúng là tin nhắn của boss.
“Cô đang làm gì thế?”
Kiều Văn Văn kinh ngạc, không nghĩ tới boss đi công tác mà gửi tin nhắn
cho cô, còn dùng loại giọng điệu quan tâm này, chẳng lẽ áy náy đối với
chuyện cô bị viêm ruột thừa. Cố ý làm boss có cảm giác tội lỗi hơn, cô
nhếch miệng cười âm hiểm.
“Tôi cảm thấy không yêu đời, tôi muốn tự sát.”
“Boss, anh nói xem vì sao người ta cần sống? Ông trời là một người đàn
ông cặn bã, sớm đã vứt bỏ tôi, không chỉ cho tôi ngực nhỏ, còn cho tôi
vận rủi như vậy, năm nay là cả một năm vận thế không tốt.”
Thịnh Cẩn Minh ngồi ở vị trí chủ vị trong phòng họp, vụиɠ ŧяộʍ để di
động dưới bàn, thấy hai tin nhắn gửi tới, mày kiếm nhíu chặt.
“Ăn bánh ngọt xem tâm tình có khá hơn một chút không?”
Thấy nội dung tin nhắn tới Kiều Văn Văn sững sờ một cái, trong lòng kêu
một tiếng f*ck, thiếu chút nữa từ trên giường nhảy dựng lên.
Boss thật sự quan tâm cô sao?
Nhưng mà cô quyết định thảm đến cùng: “Nghèo, ăn không nổi.”
Suy nghĩ một chút lại bổ sung: “Tôi muốn ăn bánh ngọt đặc biệt giống bánh ngọt kết hôn nhiều tầng, công ty chi trả sao?”
Mày thịnh Cẩn Minh nhăn lại thành một đường cong, đủ để kẹp chết một con ruồi. Trong phòng làm việc nhóm quản lý cấp cao, cố gắng đem ánh mắt
nhìn phim hoạt hình trên màn hình, kìm nén lòng hiếu kỳ, không đi quan
sát boss.
Để tránh boss biết hành vi lén xem di động của anh bị phát hiện. Bọn họ
đều muốn nói một câu: Boss, anh muốn xem di động thì cứ quang minh chính đại mà xem, không cần như học sinh tiểu học trốn dưới mặt bàn ăn vụng
đồ ăn vặt.
“Kiều Văn Văn, tôi cảm thấy cô vẫn nên chầu trời sớm một chút.”
“Nghĩ kĩ cách tự sát rồi nói cho tôi biết, để tôi tìm cách chết thoải mái nhất, bằng không sẽ rất đau.”
“Tôi vừa mới tìm hiểu xong, uống một lượng lớn thuốc ngủ để chết, hẳn là thoải mái nhất, không đau không ngứa, một giấc ngủ mang cô đến thiên
đường!”
Liên tiếp ba tin, Kiều Văn Văn cảm nhận được ác ý của boss. Cô cười khổ một tiếng, tức giận ném điện thoại sang một bên.
Hừ, người đàn ông hay nói móc, lão nương còn nói chuyện với anh tìm tai vạ thì sẽ là con heo!
Nửa tiếng sau, lúc cô sắp ngủ, chuông điện thoại vang lên. Cô sợ hãi vội vàng nhận điện thoại.
“Chào chị, xin hỏi chị có phải là Kiều tiểu thư không ạ? Có một vị tiên
sinh đặt bánh ngọt cho chị, chị có thể nói cho em biết địa chỉ cụ thể
của chị được không ạ? Bây giờ bọn em sẽ đưa qua.”
Trái tim Kiều Văn Văn đập ‘Thình thịch’, cô vừa mới tỉnh lại, giọng hơi
khàn khàn, nhưng trong nháy mắt liền hiểu ai đặt bánh ngọt cho cô.
“Xin hỏi, khụ khụ - -” cô quá hưng phấn nên bị sặc một tiếng, “Xin hỏi có phải là bánh ngọt kết hôn nhiều tầng không?”
“Vị tiên sinh kia nói là cho chị một kinh ngạc, đến lúc đó chị sẽ biết, có thể nói địa chỉ của chị được không ạ?”
Kiều Văn Văn kích động báo địa chỉ, bên kia vừa mới tắt điện thoại, cô không thể đợi được gửi tin nhắn cho Thịnh Cẩn Minh.
“Oa oa oa, boss, anh thật tốt!”
“Boss, tôi nhìn thấy trên đầu anh có ánh hào quang của thiên sứ! Cầu xin anh chiếu chút ánh sáng xung quang tôi!”
“Boss, bắp đùi anh vô luận đeo bao nhiêu trang sức, nhất định phải để lại cho tôi một vị trí, cảm ơn bánh ngọt của anh!”
Cô kích động gửi liền ba tin, cho tới bây giờ cô không nghĩ tới boss sẽ tốt với cô như thế, rất cảm động.
Bệnh nhân lúc nào cũng dễ dàng nghĩ ngợi lung tung, chỉ cần một chi tiết nhỏ, có thể làm trái tim cô trở nên mềm nhũn.
Thịnh Cẩn Minh thấy màn di động không ngừng lóe sáng, khóe miệng khẽ
nhếch, sợ bị người ta phát hiện, nhanh chóng cho thấp xuống. Anh lấy một tin trong phần ghi nhớ, sửa chữa một chút rồi gửi qua.
“Kiều Văn Văn, tôi nghe nói lúc tiểu nữ sinh theo đuổi nam thần, đều thích dùng tin nhắn oanh tạc.:-)”
Kiều Văn Văn nhìn cảm thấy sao tin nhắn này nhìn quen thế, cẩn thận nghĩ một lát. F*ck, đây không phải là tin nhắn năm đó cô chặn miệng boss
sao?
Bây giờ boss gửi lại cho cô, ngoại trừ thay đổi xưng hô, ký hiệu cuối cùng cũng không thay đổi.
Trong lòng cô mắng mấy vạn lần: Anh bị tê liệt.
Không nhìn di động nữa, chỉ yên lặng như gà chờ bánh ngọt.
Cuối cùng, điều chờ đợi cũng tới, bánh ngọt đến. Hà Cầm nhận giúp cô,
sau khi biết Thịnh Cẩn Minh đặt, lại ở trước mặt cô khen vô số lần.
Lúc cô còn một mình, mới kích động mở cái hộp ra, mùi thơm của bánh ngọt tràn vào chóp mũi, cô thèm ăn không ngừng nuốt nước miếng. Bánh ngọt
chỉ có một tầng, trên mặt bánh vẽ hoa rất đẹp, ở giữa có một con lợn màu hồng phấn chảy nước miếng với bánh ngọt trước mắt nó.
Đợi chút, lợn chảy nước miếng với bánh ngọt, và cô chảy nước miếng với bánh ngọt.
“Đô đô.” Di động vang lên lần nữa, trong lòng cô có dự cảm xấu, nhìn tin nhắn boss gửi tới.
“Heo, không nên suy nghĩ nhiều như vậy. Chuyện tự sát quá phức tạp, Kiều Văn Văn cô chỉ cần ăn ngủ ngủ ăn là được, cái gì quá phức tạp là nghĩ
không ra. Nhanh buông tha đi!”
Dự cảm xấu thành sự thật, thật sự là rất tức giận, nhưng mà muốn bảo trì mỉm cười. Nói thật, bây giờ cô không muốn chửi người bị tê liệt.
Hơn nữa, vừa rồi cô nói nếu lại nói chuyện với boss, cô chính là heo.
Thật sự Thịnh Cẩn Minh không có nằm vùng trong trái tim cô sao? Vì sao
cô nghĩ gì cũng đoán được thế, tức giận!
Đương nhiên, cuối cùng phần lớn bánh ngọt vẫn tiến vào bụng cô.
Đừng tưởng rằng vũ nhục cô, cô sẽ không ăn bánh ngọt, boss quá âm hiểm, cô kiên quyết không mắc mưu.
Trong phòng họp lớn như vậy, ngoại trừ màn hình truyền ra tiếng phim
hoạt hình, còn lại hoàn toàn yên tĩnh. Lúc này tới đoạn hoàng hậu đưa
cho công chúa Bạch Tuyết trái táo độc, vậy mà boss cầm di động cười quỷ
dị, cười.
Trịnh Thạc ngẩng đầu nhìn công chúa Bạch Tuyết ăn trái táo độc mà ngã
xuống đất không dậy nổi, trong lòng thở dài. Có vài người thích tình
tiết xấu, trong TV có không ít nhân vật xấu, đều được hoan nghênh, không nghĩ tới boss cũng là loại người này.
*
Gần đây Kiều Văn Văn nằm trên giường ăn uống tốt, miệng vết thương khép lại rất tốt, vết dao đã bắt đầu đóng vảy.
Vốn cho là trò khôi hài ngày đó đã kết thúc, phiền toái lại theo nhau đến.
“Vậy mà con cho hai mẹ con nó ở lại, con không thấy vì chuyện này, anh
cả con bị người ta chỉ chỏ sau lưng bao lâu không? Còn Hà Cầm, người phụ này là chị dâu con sao? Năm đó lúc cô ta cãi nhau với mẹ, để lại không
ít truyện cười cho hàng xóm láng giềng…” Tiếng nói sắc nhọn xuyên qua
màng tai cô, quấy rầy giấc mơ của Kiều Văn Văn.
Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, lúc nghe rõ nội dung mắng chửi, sắc mặt thay đổi.
Giọng nói vừa quen thuộc lại xa lạ như vậy, giọng nói chói tai, lời nói chanh chua, sao cô có thể quên.
Vũ khí sinh hóa lớn nhất nhà họ Kiều - - bà nội Kiều, rốt cuộc vẫn phải thu hoạch.
Lúc cô Kiều thấy lão phu nhân nhà mình, lông mày nhăn lại. Ở trong mắt
bà Tống Liên tính là gì, nhưng mà uy lực của bà nội Kiều rất lớn.
Bà nội Kiều thấy Hà Cầm, lại chỉa về phía bà cãi vã ầm ĩ.
Buổi sáng này nhất định sẽ không vui, bà nội Kiều mắng không thô tục như Tống Liên, nhưng mà từng câu từng chữ đều châm chọc khıêυ khí©h Hà Cầm
không sinh được con trai, Kiều Văn Văn là bồi thường cho bà.
Cô Kiều rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, bà có thể không chút
khách khí đuổi Tống Liên cút khỏi nhà bà, nhưng mà không thể làm vậy với lão phu nhân, đây là mẹ ruột bà.
Cuối cùng cút ra khỏi nhà cô Kiều chỉ có thể là mẹ con các cô, cô Kiều
giúp hai người cầm hành lý, đứng ở bên đường cùng đợi taxi.
“Chị dâu, Văn Văn, là em không đúng. Lão phu nhân lớn tuổi, bà ấy vẫn
không biết thay đổi, hai người không cần để ở trong lòng.” Cô Kiều nhỏ
giọng xin lỗi.
Kiều Văn Văn lắc đầu liên tục, cũng là mẹ con cô xúi quẩy, hết lần này
đến lần khác gặp Tống Liên, dĩ nhiên là lão phu nhân cũng theo tới.
“Văn Văn, lần sau cháu đến thành phố S, cô sẽ bảo Vân Kỳ bồi cháu đi
chơi. Tuyệt đối sẽ không có chuyện phiền lòng như này.” Cô Kiều vỗ trán, đỡ cô lên xe taxi.
Xe nhanh chóng cách xa nhà bà, dần dần biến mất, trái tim Kiều Văn Văn
chìm xuống đáy cốc. Cô dè dặt quan sát Hà Cầm một cái, thấy mặt bà trầm
như nước, trong lòng Kiều Văn Văn không rõ mùi vị là gì.
Hai mẹ con ở lại một khách sạn bình dân, hai người đều im lặng không lên tiếng, bầu không khí quả thực đè nén. Cho đến khi thu dọn đồ đạc xong,
Hà Cầm mới thở dài một hơi.
“Văn Văn, con không nên nghĩ linh tinh, con ngủ trước đi. Mẹ ra ngoài mua canh cho con.”
Nhân cơ hội Hà Cầm ra ngoài, đè nén trong lòng Kiều Văn Văn bắt đầu mở
ra, cô ngã mình lên giường. Thân thể rất mệt mỏi, đại não lại nghĩ ngợi
lung tung, không thể nào ngủ được.
Cũng không biết trải qua bao lâu, cửa phòng mở ra, Kiều Văn Văn nghe ra
tiếng bước chân của Hà Cầm, cũng không mở mắt ra. Hà Cầm tiến đến trước
mặt cô nhìn, đem chén canh để lên tủ đầu giường. Vốn cho rằng Hà Cầm
muốn đi ra ngoài, không nghĩ tới cô lại nghe được vài tiếng nức nở nghẹn ngào.
Kiều Văn Văn giả bộ ngủ thân thể cứng đờ, cô biết mẹ đang khóc.
Tâm tình vốn uất ức và buồn khổ, giờ phút này càng tệ hơn. Thậm chí chóp mũi cô hơi ê ẩm, đúng là muốn rơi nước mắt theo, nếu như không phải lúc này cô đang nhắm mắt, có lẽ nước mắt sẽ tràn mi.
Dựa vào cái gì vì mẹ cô sinh con gái, phải chịu ấm ức lớn như vậy.
Lúc này cô nghĩ rất nhiều, cô muốn đến cửa nhà Kiều Binh và Tống Liên,
dùng sơn đỏ viết lên: Mẹ kiếp các người sống với chim cả đời ấy! Rất
muốn tìm người đánh mấy người một trận, ai cho phép mấy người bắt nạt mẹ tôi.
Nhưng mà cô phát hiện, cô không làm được gì cả.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Sổ Tay Chăn Nuôi Của Boss
- Chương 18