- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Sổ Tay Chăn Nuôi Của Boss
- Chương 7: Không coi ai ra gì
Sổ Tay Chăn Nuôi Của Boss
Chương 7: Không coi ai ra gì
Kiều Văn Văn ôm chiếc túi không bị hao tổn gì khập khiễng trở về.
Con đường bằng đá vũ hoa này thật là không tốt, lòng bàn chân cô đến
giờ vẫn còn ẩn ẩn đau, cũng vì giành lại mấy bản kế hoạch này mà bất cứ
thủ đoạn tồi tệ nào cô cũng dùng hết. Đầu tiên là lừa vị tiểu thư kia,
nhân cơ hội cô ấy ngơ ngác mà chạy tới giựt lại bản kế hoạch.
Bị lấy mất bản kế hoạch, Lục Lộ đương nhiên không dám giở trò trước
mặt Thịnh Cẩn Minh. Lúc gần đi, Kiều Văn Văn nhận thấy vị tiểu thư kia
nhìn cô đầy hàm ý, như thể cô là loại người hèn hạ vô sỉ giống như mấy
tên lưu manh đầu đường xó chợ vậy.
Lúc gần đến phòng riêng, Thịnh Cẩn Minh đột nhiên dừng lại, ánh mắt tối tăm nhìn cô một cái, đôi mắt thâm thúy.
Kiều Văn Văn lập tức xua tay cho biết, “Không cần nói lời cám ơn tôi,
trước giờ tôi thấy việc nghĩa thì không từ, tam quan đúng chuẩn vượt xa
các cô gái chỉ có vẻ đẹp bề ngoài đó. Nếu như người khác gặp phải chuyện này thì tôi cũng hăng hái mà giúp đỡ thôi. “
(Tam quan: thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan)
Thịnh Cẩn Minh nhướng mày, “Các vị chuyên gia nói chó nghe mùi máu đặc biệt mẫn cảm, cho nên nếu như đến kì kinh nguyệt của con gái, mấy con
chó đều có thể phát hiện ra. Không ngờ Kiều tiểu thư vậy mà có được chức năng của chó, là tôi đã xem nhẹ cô rồi. “
Kiều Văn Văn duy trì vẻ mặt mỉm cười, thật mong là bản kế hoạch trong
tay biến thành con khỉ biết phun ra sấm sét, nổ chết hắn!
”Thị lực của tôi từ nhỏ đã luôn rất tốt, liên tục 2. 0. Hiện tại nhiệt độ không thấp, vị tiểu thư kia chỉ mặc đồ thể thao tay ngắn, áo khoác
cột ngang hông che lại, lại vừa mới từ toilet bước ra, túi của cô ấy lộ
ra một góc màu hồng phấn, tôi nghĩ chỉ cần là người có con mắt tinh
tường cũng có thể biết được chút ít. Nên tôi liền đoán được vị tiểu thư
kia không phải đi toilet rửa mặt mà là đi giải quyết vấn đề cá nhân,
quần của cô ấy chắc là không cẩn thận làm bẩn. “
Anh là cái tên khốn kiếp ra đường không mang theo cặp mắt, không chỉ
không tìm được toilet mà cả băng vệ sinh đều không nhìn thấy, đồ mắt mù! Hôm nay tôi chửi chết anh.
Thịnh Cẩn Lãng gật đầu, “Kiều tiểu thư đoán thật giỏi, tôi nhìn người rất ít dùng con mắt để xem.”
Hắn tự tay mở cửa, quay đầu lại khẽ hất cằm bổ sung: “Tôi thích dùng cằm nhìn hơn.”
Kiều Văn Văn bỗng chốc hóa đá, người này thật đáng đánh đòn, vô liêm sỉ! Không coi ai ra gì đến mức này, không nói lý lẽ.
*
Cũng may khi cô vào phòng đã nhìn thấy hai người phục vụ đứng đó, Kiều Văn Văn không khỏi thở phào nhẹ nhõm, vừa định chuẩn bị ra ngoài nghỉ
ngơi.
Thịnh Cẩn Minh tựa hồ nhìn ra cô có ý định này, chỉ vào cô nói “Cô ở
lại phòng này đi.“. Lại nhìn thấy cô đi lại có chút bất ổn, nhìn xuống
mắt cá chân đỏ hồng một mảng, cặp mày bỗng nhíu lại, “Đổi giày cao gót
đi, ồn quá.”
Thuận theo tôn chỉ của khách hàng là điều thiết yếu, lúc này ở trong
phòng bao gồm Kiều Văn Văn và hai người phục vụ. Cô cảm thấy cả người
như được sống lại, nếu như đầu ngón chân biết nói chắc hẳn là sướиɠ đến
nỗi rên lên mất.
”Ngồi xuống châm trà.” Thịnh Cẩn Minh chỉ tay vào chiếc ghế bên cạnh, khóe mắt đều không thèm nhìn đến cô.
Kiều Văn Văn bĩu môi, không ngại ngùng đặt mông ngồi lên chiếc ghế mềm bên cạnh. Hai nhân viên phục vụ kia không ngừng nháy mắt với cô nhưng
cô đều vờ như không thấy. Khách hàng là thượng đế mà, thượng đế muốn cô
ngồi xuống, nếu cô từ chối không phải là muốn xuống địa ngục hay sao
chứ.
*
Kiều Văn Văn mãi đến lúc thay ca mới được ra khỏi phòng, Thịnh Cẩn Minh vẫn còn ở trong đó.
Cũng không biết vị đại gia vương bát đản này đang đợi ai, rõ ràng ba
vị đối tác đã đi từ lâu mà hắn cứ ngồi một mình tại phòng riêng, giống
như dưới mông hắn mọc rễ vậy. Hắn yêu cầu Kiều Văn Văn ngồi lại bồi tiếp hắn, một giờ tận 888 tê, đúng là người giàu muốn đốt tiền mà.
Nhưng mà Kiều Văn Văn quá lắm là âm thầm liếc mắt hai cái, vẫn giữ
nguyên dáng vẻ tươi cười trên mặt. Cô ước gì người này cứ đợi ở đây, bởi vì buổi trưa cô không có chuyện gì làm, mắt to trừng mắt nhỏ với hắn
một chút cũng được, dù sao cũng được hưởng thụ đãi ngộ của phòng VIP
thật thoải mái.
Kiều Văn Văn trong lòng cười nhạo boss não ngắn, cô còn chưa tới phòng nghỉ đã bị người ngăn lại giữa đường.
”Xin hỏi cô là Kiều tiểu thư phải không?”
Kiều Văn Văn vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy một người đàn ông mặc tây
trang, trên mũi đeo cặp kính cận, nói chuyện ưu nhã lễ độ, giọng nói
mang theo vài phần ý cười.
”Xin chào, là tôi.” Trên mặt cô chợt ánh lên vài phần kinh ngạc.
Người đàn ông dùng tay đẩy mắt kính một cái, từ trong túi lấy ra một
tuýp thuốc mỡ đưa cô “Chân cô đang bị trặc, tốt nhất nên bôi thuốc mỡ
vào sẽ mau khỏi.”
Kiều Văn Văn rơi vào trạng thái ngẩn ngơ, đợi đến lúc cô lấy lại phản ứng thì người tốt bụng kia đã bỏ đi mất dạng rồi.
”Ông trời ơi, trên đời lại còn có người đàn ông đẹp trai như vậy.
Giọng nói ấm áp, khuôn mặt đẹp trai tỏa sáng, mỉm cười dịu dàng, quả
thực... Quan trọng là, hắn thật biết quan tâm người khác, mặc dù không
cưỡi bạch mã nhưng cũng là hoàng tử nha!” Cô che ngực tán thưởng.
*
Lúc Trịnh Thạc đẩy cửa vào liền thấy boss nhà hắn gác chân lên bàn,
mười phần mất hết hình tượng, tựa như chờ hắn quá lâu sinh nhàm chán.
”Khó sinh xong rồi? Sinh được con trai hay con gái hả, tôi cứ nghĩ
rằng phải đợi cậu kiêng cữ xong mới được gặp cậu chứ.” Quả nhiên, Thịnh
Cẩn Minh vừa mở miệng là thốt ra câu làm khó người khác.
Trịnh Thạc giơ tay đầu hàng, lập tức hướng hắn biểu lộ sự trung thành, “Boss, ngài là người anh minh thần vũ, lòng dạ rộng lớn, nhất định sẽ
không so đo với tiểu nhân đâu.”
Thịnh Cẩn Minh gật đầu, bất đắc dĩ chấp nhận lời nói thật lòng này: “Đã đưa thuốc mỡ chưa?”
”Đã đưa rồi, Kiều tiểu thư sẽ không biết là ngài đưa đâu ạ.” Trên mặt
Trịnh Thạc toát lên vẻ cười khổ, hắn thật vất vả mới tìm được chỗ đậu
xe, vậy mà vừa đậu xe xong đã nhận được một loạt tin nhắn bảo hắn đi mua thuốc mỡ trặc chân ứ huyết, hơn nữa phải là loại nhãn hiệu nổi tiếng.
Trời mới biết quanh đây chim không thèm ỉa, tìm đâu ra nhà thuốc chứ.
Hắn không dám bỏ chỗ đậu xe kia chỉ còn cách ra ngoài bắt taxi nên mới
lâu như vậy. Cuối cùng còn phải làm chuyện tốt không lưu danh, không
biết boss nhà hắn đang có mưu kế gì.
Nói không chừng Kiều tiểu thư nhà người ta trong lòng đang mắng hắn!
*
Buổi tối hôm đó Kiều Văn Văn nhận được tiền lương, liền kéo Tần Vũ đi spa.
Cô nằm lỳ trên giường, đang hưởng thụ sự sung sướиɠ mà nhân viên mát xa mang đến, cái loại sung sướиɠ đó làm cô muốn rên lên.
”Được rồi, cậu không phải đang làm spa hay sao, cũng giống cuộc chăm sóc sức khỏe thôi mà.”
Chờ nhân viên mát xa ra ngoài lấy thêm tinh dầu, Tần Vũ liền không nhịn được nhắc cô một câu.
Kiều Văn Văn mở mắt ra, miễn cưỡng điều chỉnh vẻ mặt mơ mơ màng màng,
có chút ủy khuất lên án: “Mình đã nói với cậu, hôm nay mình lại gặp được cái gã xem mặt lần thứ ba kia. Thật sự là tức chết mà, loại cặn bã bại
hoại, bên ngoài đẹp đẽ cao ráo, bên trong hôi thối không chịu nổi. Không phải chỉ có vài đồng tiền dơ bẩn hay sao, không phải là ở tầng cao nhất của cao ốc hay sao, không phải chỉ là CEO thôi sao? Mình giúp hắn, hắn
còn làm ra vẻ mắt chó nhìn người thấp...”
Tần Vũ không biết đây là lần thứ mấy cô nghe Văn Văn lên án người đàn
ông kia, đối với tính tình của Kiều đại tiểu thư, cô biết rõ cậu ấy tính rất nhiều chuyện lại còn mặt dày nữa, đã vậy lại còn có tính hay tiêu
tiền như nước. Ví như lần này, cậu ấy mới nhận được tiền lương liền rủ
cô đi spa, đã vậy còn mua hẳn thẻ thành viên một năm, lương hôm nay cũng không đủ cho cậu ấy phung phí mà.
”Vũ Vũ, cậu đừng nghĩ là mình nói xấu hắn, hắn thật...” Kiều Văn Văn dùng hết sức lực nói xấu người nào đó.
Thịnh Cẩn Minh đang làm việc trong văn phòng đã hắt xì không biết bao
nhiều lần, thầm nghĩ không biết nữ nhân cuồng dại nào đang tơ tưởng đến
hắn. Đêm dài dài đằng đẵng, hắn bất đắc dĩ nhớ đến tình nhân trong mộng
kia.
Kiều Văn Văn bên này còn chưa hết tức giận đã nghe điện thoại reo, nhìn thử thì ra là số lạ.
”Alo.”
”Xin chào Kiều tiểu thư. Tôi là trợ lý của boss tại công ty đồ chơi
Cẩn Minh, mấy hôm trước cô có đến phỏng vấn, boss nhờ tôi thông báo với
cô là ngày mai cô có thể đến làm.”
Kiều Văn Văn sửng sốt, đến khi giọng nói ưu nhã từ đầu kia điện thoại truyền đến cô mới phục hồi tinh thần.
”Boss, là Thịnh tiên sinh sao?”
”Đúng vậy, công ty chúng tôi có hai vị Thịnh tiên sinh, ông chủ lớn
gọi là boss, ông chủ nhỏ gọi là Thịnh tổng. Ngày mai cô có mặt tại tiểu
khu Hưng Nguyên lúc mười một giờ trưa, tôi sẽ nhắn địa chỉ qua cho cô. “
Kiều Văn Văn cúp điện thoại, thiếu chút nữa cao hứng đến nỗi nhảy dựng lên, nếu không phải bây giờ cô đang ở trần đợi mát xa có lẽ cô đã chạy
ra ngoài gặp người nào ôm luôn người đó rồi.
”Tìm được công việc rồi?” Tần Vũ nghe được đại khái, nhếch môi cười hỏi: “Là vị boss mà cậu đi xem mắt an bài cho hả?”
Kiều Văn Văn gật đầu giống gà mổ thóc, tâm tình thật tốt, khác xa với hình ảnh hùng hổ chửi người vừa nãy.
”Văn Văn, hắn là loại cặn bã bại hoại, bên ngoài đẹp đẽ cao ráo, bên
trong hôi thối, đi theo hắn khẳng định không có tiền đồ. Cậu là người
tam quan đoan chính, thấy việc nghĩa hăng hái không từ có phải hay
không? Văn Văn nhà chúng ta từ nhỏ một thân ngông nghênh chính khí, sẽ
không vì ít tiền lương nhỏ nhoi mà khom lưng cúi đầu đâu đúng không? “
Tần Vũ vỗ đùi, vẻ mặt trang nghiêm toát lên vẻ thành kính, làm Kiều Văn
Văn lầm tưởng trước ngực Tần Vũ nhất định khăn quàng đỏ bay phấp phới,
mà khăn này nhất định được nhuộm từ máu tươi của anh hùng liệt sĩ.
Mặt Kiều Văn Văn lộ vẻ hoảng sợ, cô hận không thể nuốt hết những lời vừa nói kia vào bụng.
Thịnh boss hiện tại là người lãnh đạo trực tiếp của cô, là cha mẹ tái
sinh của cô, cô đang làm cái gì vậy trời, không những chửi hắn mà lại
còn chửi thật lâu!
”Không không không, Vũ Vũ cậu nghe lầm rồi, mình mới vừa rồi là chửi
người khác. Boss của chúng ta lớn lên không chỉ đẹp trai, hắn còn - -”
cô nhíu mày, vắt hết óc nhớ lại ưu điểm của Thịnh Cẩn Minh, nghĩ mãi mà
vẫn không tìm ra.
”Hắn lớn lên đẹp trai như vậy cũng đủ thỏa mãn phúc lợi của nhân viên
rồi, mình tự nguyện theo đuổi hắn, giúp hắn sửa lại phong thái lầm lạc,
giúp hắn loại bỏ hạng người tâm địa bất chính xung quanh. Tớ sẽ tranh
thủ giúp hắn ngày một tốt hơn, trở thành tổng tài có tâm địa thuần lương nhất cho cậu xem.” Kiều Văn Văn chống cằm, hai mắt lóe ra ánh sáng nham hiểm, chính cô cũng bị cảm động trước lời nói của mình nữa là.
Tần Vũ liếc mắt, nhưng mà tiếng vỗ tay cũng không nhỏ chút nào, giơ
ngón cái về phía cô, “Nếu cậu đi diễn thuyết, tớ ủng hộ cậu 101% luôn,
1% dư ra kia là khâm phục cậu có da mặt quá dày. Cậu toàn nói những điều rỗng tuếch nhưng có tính kích động rất mạnh, làm cho người ta phi
thường cảm động nha.”
”Hừ.” Kiều Văn Văn gắt cô một tiếng, không thèm để ý tới cô, người
phàm như cô sao có thể hiểu được lý tưởng khát vọng của mình chứ.
Cô vẫy tay với nhân viên mát xa, chỉ vào ngực mình, “Chị mát xa ngực
dùm tôi đi, nhất định phải làm cho nó căng tròn nha. Mai là ngày đầu
tiên tôi đi làm, nhất định phải cho hắn thấy dáng người hoàn mỹ của tôi
mới được. “
Tròng mắt Tần Vũ như sắp rớt ra, con nhỏ này thật là đủ thảm mà, người ta ngực to không não thì thôi đi, đằng này nó ngực nhỏ mà cũng chẳng có não.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Sổ Tay Chăn Nuôi Của Boss
- Chương 7: Không coi ai ra gì