1
Tôi là một người bình thường rất bình phàm.
Ưu điểm là thành tích rất tốt, bề ngoài chỉ có thể nói là “không xấu”, nhưng bạn cùng bàn của tôi rất “xinh đẹp”.
Nói một nam sinh “xinh đẹp” như không hay lắm, nhưng nhìn thấy gương mặt giống như được Nữ Oa nặn ra từng chút một, dường như chỉ có thể nghĩ tới một từ “xinh đẹp”.
Trở về sau tiết thể dục, quà trên bàn học của bạn cùng bàn lại chồng chất đầy, thậm chí còn hơi đặt sang bên của tôi rồi.
“Trần Vô Dạng, tớ thích cậu!”
Nữ sinh lớn tiếng tỏ tình vang vọng trên hành lang, tôi thò đầu ra nhìn—— Là cô gái tài giỏi gần đây có danh tiếng rất tốt Lâm Y Y.
Cô ấy tham gia cuộc thi tuyển tú hot lên, bây giờ đi trên phố có thể nhìn thấy không ít quảng cáo của cô ấy.
Kỳ lạ, trước đây cô ấy có xinh đẹp đến thế à?
Chăm chú nhìn gương mặt của Lâm Y Y hồi lâu, có một cảm giác kỳ quái tự nhiên sinh ra, tôi lắc lắc đầu, chỉ coi như là gần đây làm đề nhiều quá bị ngơ rồi.
“Cảm ơn sự yêu thích của bạn... Bạn học...”
Không hứng thú lắm với kiểu tiết mục ngày nào cũng diễn này, tôi mở sách luyện đề tiếp tục làm đề.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài dần dần yên tĩnh, tôi ngửa đầu xoay xoay cổ, đã làm xong và đóng sách luyện đề lại.
Tinh thần vừa thả lỏng, một ánh mắt nóng rực không thể bỏ qua đang nhìn tôi chăm chú.
Tôi ngừng động tác duỗi người, từ từ quay đầu lại.
Trần Vô Dạng chống cằm, đôi mắt xinh đẹp đang nhìn tôi chằm chằm.
“Có chuyện gì sao?” Tôi hỏi cứng ngắc.
Tôi có chút sợ người bạn cùng bàn này...
Một cái xúc tu đẩy sách luyện đề về phía tôi, Trần Vô Dạng uể oải mở miệng: “Cái này, giảng, cho tớ.”
Xúc tu dưới gầm bàn lặng lẽ quấn lên mắt cá chân tôi, thậm chí còn có thể cảm nhận được những giác hút nhỏ bé ấy.
Chính thế, bạn cùng bàn của ai sẽ là quái vật xúc tu chứ!
“Ồ.” Tôi lặng lẽ di chuyển cái mông, định rời ra xa.
Trần Vô Dạng nhếch lông mày sắc bén, trong đôi mắt đào hoa hàm chứa ý trêu đùa, xúc tu giữ trên băng ghế dùng sức kéo một phát về phía của cậu ấy—— Ôi, mẹ ơi!Tôi sắp bị ăn mất rồi!
“Ngồi xa như vậy tôi không nghe thấy!”
Trần Vô Dạng cười hi hi nói.
Có thể trong mắt người khác, cậu ấy là một người hiền lành và rất tốt.
Nhưng mà, nhưng mà ý, chính là, những xúc tu không biết từ đâu đưa ra khoác lên bả vai và eo tôi thật sự rất đáng sợ!
Tôi cố gắng nhịn nước mắt lại, cầm bút lên run run bắt đầu giảng bài cho Trần Vô Dạng.
Thu xúc tu lại đi anh trai!
Một cái xúc tu màu hồng quấn lên cổ tay tôi, tôi thậm chí có thể cảm nhận được những giác hút dưới xúc tu đang mυ"ŧ vào làn da của tôi.
Nước mắt giấu ở trong hốc mắt, tôi không dám chớp mắt, sợ chỉ cần chớp mắt một cái sẽ rơi xuống, sau đó Trần Vô Dạng giận lên rồi ăn tôi!
Không muốn chuyện như này đâu!
“Cậu sắp khóc sao?”
Trong mắt Trần Vô Dạng lóe lên ánh sáng hưng phấn, cậu ấy cứ lấy chuyện nhìn tôi khóc làm thú vui, đầu ngón tay trỏ đưa đến dưới lông mi của tôi chuẩn bị đón lấy giọt nước mắt.
Tôi ghét cái xúc tu chết tiệt này!
Tôi hít sâu một hơi, mạnh miệng nói không có.
“Học tiết thể dục bị bụi bay vào mắt rồi!”
Trên người có cái miệng là cứng nhất—— Có lẽ chính là nói tôi.
Trần Vô Dạng nằm ngoài dự đoán của người ta là một học sinh dốt, ba năm cấp ba cậu ấy ngồi rất vững ở vị trí đáng quý thứ nhất từ dưới lên, vững như giá trị nhan sắc của cậu ấy vậy.
Tôi và cậu ấy đã thành bạn cùng bàn từ cấp hai, thầy chủ nhiệm chuẩn bị để người đứng nhất lớp là tôi bồi dưỡng tình cảm với Trần Vô Dạng.
Xin lỗi, thầy ơi em làm thầy thất vọng rồi!
Ngày đầu tiên trở thành bạn cùng bàn, xúc tu của Trần Vô Dạng đưa qua bắt tay với tôi, tôi bị doạ ngất đi luôn.
Sau đó tôi thử hỏi rất nhiều người, họ đều không nhìn thấy.
Chỉ có tôi có thể nhìn thấy sao?
Tôi nước mắt lưng tròng, trong lòng hét lớn “Đừng mà”!
Thiết lập nữ chính kỳ kỳ quái quái như này đừng cưỡng ép đặt lên người tôi chứ!
Trừ cái đó ra, tôi còn có thể nhìn thấy trên người người khác những thứ giống như thanh tiến độ, nhưng điều kiện tiên quyết là có Trần Vô Dạng ở đó.
Phản kháng là vô dụng, thầy chủ nhiệm quyết tâm để tôi và cậu ấy ngồi cùng bàn.
Trần Vô Dạng không hiểu sao lại thích dính lấy tôi.
Cậu ấy thích thò những xúc tu mà người khác không nhìn thấy nhét vào lòng bàn tay tôi động đậy lộn xộn lúc lên lớp, thích không nghe giảng mà cứ nhìn tôi chăm chú, thích... nhìn tôi khóc...
Mà tôi vừa hay có thể chất bài tiết nước mắt không kiềm chế được.
Tôi tưởng cậu ấy là biếи ŧɦái.
“Nghe hiểu chưa?” Tôi hỏi nhỏ.
Trần Vô Dạng quả nhiên là lắc đẩu.
Cậu căn bản là không có nghe mà!
Tôi giảng đến mức miệng khô khốc, cậu lại nhìn mặt tôi chằm chằm, cậu có xứng đáng với những gì tôi bỏ ra không!
Tôi tức đến mức sắp khóc rồi, nhưng nhìn thấy bàn tay đang âm thầm đặt dưới mắt tôi, vẫn là cứ thế mà thu nước mắt lại.
“Tôi viết quá trình ra, cậu tự xem trước có được không?”
Tôi nói nhỏ đề nghị, trong lòng vô cùng căng thẳng, sợ Trần Vô Dạng cho tôi “Lời nguyền giảm trí tuệ” gì đó.
Ác quỷ cái gì đó, chắc là biết nguyền rủa nhỉ?
Dựa vào những kinh nghiệm nhiều năm thức đêm đọc tiểu thuyết loại Cthulhu, tôi lập tức gắn danh hiệu “ác quỷ” lên người Trần Vô Dạng.
Bởi vì khi đối diện với người con gái cậu ấy thích, một thứ vật chất màu hồng sẽ bay về phía Trần Vô Dạng, cho nên tôi tưởng Trần Vô Dạng chắc là kiểu ác quỷ, hơn nữa còn là kiểu định nghĩa vật chất là “tình yêu”.
Cũng không thể là đơn thuần chỉ là một con quái vật bạch tuộc thôi!
Tôi oán thầm, miệng lại nói: “Tôi phải làm bài tập rồi!”
May mà Trần Vô Dạng gật đầu rồi, gật đầu như có như không!
Tôi vội vàng mở một quyển sách ôn tập khác ra múa bút thành văn.
Gần đây vị trí “đứng đầu” có chút nguy hiểm rồi, tôi phải cố gắng thêm nữa rồi!
Ở cuối danh sách có một nữ sinh bất ngờ xuất hiện, nhảy một cái lên vị trí thứ hai lớp, khi phúc tra cũng không phát hiện vấn đề gì.
Tuy cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng có lẽ là cảm giác về mối nguy hiểm của tôi đang gây chuyện!
Tuyệt đối! Không thể! Nhường vị trí đứng đầu cho người khác!
Trong lòng tôi dấy lên một ngọn lửa, sự tập trung đặt trên đề bài.
Trong lòng bàn tay có một thứ mềm mềm trơn trơn chui vào, tôi nhéo nhéo, không thèm ngẩng đầu nói qua quýt: “Đợi chút nữa tôi giảng cho cậu, đánh dấu vấn đề này trước đã.”
“...Ừ.”
Xúc tu Trần Vô Dạng đang cử động bị nắm lại, lười nhác đáp lại