Ánh trăng dịu dàng, tròn vành vạnh trên màn trời đêm.
Trong phòng tổng thống xa hoa đẹp đẽ.
Lâm Linh khóc tới mức giọng cũng khàn, liên tục xin tha: “Em không mặc, không mặc đâu, anh đừng bắt em mặc có được không…” Ga giường sạch sẽ trắng tinh bên dưới bị ngón tay thon dài nhỏ bé của cô nắm chặt lấy, vo thành một nhúm.
Tóc dài tán loạn trên giường, Lâm Linh chịu không nổi nữa quay mặt sang hướng khác, hốc mắt ửng đỏ lấp lánh ánh nước, trông đáng thương cực kỳ.
Giang Ngộ nắm lấy tay cô, hai bàn tay đan xen, trước ánh nhìn nhuộm nước mắt của cô nhẹ nhàng hôn lên đôi môi sưng đỏ, lại dời xuống viên anh đào trước ngực, âm thanh khàn khàn không rõ: “Không còn kịp rồi…”
……
Cái giá phải trả cho việc dày vò Lâm Linh là, buổi sáng hôm sau Giang Ngộ đừng hòng yên ổn.
Vốn dĩ, Giang Ngộ không nghĩ tới, ngày thường Lâm Linh vừa mạnh mẽ lại kiên trì, trời chưa sáng đã rời giường, dậy cái là đến đoàn làm phim ngay. Nghiêm túc đóng phim không kêu mệt cũng chẳng kêu khổ, kết thúc công việc thì lại trở về khách sạn, là một thanh niên tích cực phấn đấu, ngày ngày tiến về phía trước… Nhưng phải dựa trên điều kiện tiên quyết, Giang Ngộ không đến.
Giang Ngộ đến cái, Lâm Linh đã bắt đầu quậy.
Thường thường chỉ cần sau một hồi chuông báo thức, cô chỉ ngủ thêm tầm năm phút thôi đã có thể dễ dàng tỉnh dậy.
Mà hôm nay lúc chuông báo thức vang lên, cô không chỉ không muốn dậy, còn làm ra vẻ vùi người vào trong lòng anh, hai chân tự nhiên vòng qua eo anh, trông rất vô lại, tỏ ý nếu anh không ôm thì em không thèm dậy đâu. Cô còn tủi hờn chôn mặt vào ngực anh, yếu ớt trách móc anh: “Em mệt quá đi à… Còn đau nữa hu hu hu.”
Cánh tay Giang Ngộ bị cô gối đầu lên, tay còn lại ôm lấy eo cô, anh cúi đầu nhìn khuôn mặt nhăn lại thoạt nhìn có vẻ đau khổ của cô, hoài nghi có phải đêm qua bản thân dùng hơi quá sức hay không.
Giang Ngộ trầm mặc trong chớp mắt, cầm lấy điện thoại trên đầu giường, định gọi điện thoại.
Tiếng chuông mới vang lên một tiếng, Lâm Linh từ trong lòng anh ngẩng đầu lên: “Anh làm gì thế?”
“Gọi cho trợ lý Triệu mang thuốc đến.”
Lâm Linh mở lớn mắt, giãy giụa muốn đứng lên, nhanh như chớp cướp lấy điện thoại trong tay anh, tắt cái rụp, sau đó hổn hển ném điện thoại lên giường: “Anh làm em tức chết á!”
Dù Giang Ngộ bận vẫn tỏ ra ung dung tựa vào đầu giường nhìn cô diễn trò: “Hửm, không đau?”
“Hừ!” Lâm Linh hừ một tiếng nặng nề, hất đầu, đối với thẳng nam sắt thép như anh vô cùng bất mãn.
Giây tiếp theo thân thể cô bị bế lên, Giang Ngộ khom lưng đặt cô xuống mép giường, ngồi xổm xuống đi dép cho cô, sau đó lại ôm ngang cô lên, Lâm Linh theo bản năng ôm cổ anh: “Hoá ra anh hiểu ý em đấy!”
Rõ ràng hiểu ý cô, lại còn muốn gọi điện thoại cho trợ lý Triệu, có phải thấy cô dễ bị bắt nạt không hả?!!!
Giang Ngộ ôm cô đến phòng vệ sinh thì thả xuống, lại cầm dây buộc tóc buộc lại cho cô, anh nhéo mặt Lâm Linh, nói: “Không phải, anh nghĩ rằng em thật sự rất đau, chẳng qua không ngờ được em chưa đánh đã khai.”
Trong âm thanh mang theo ý cười, Giang Ngộ lại đưa bàn chải đánh răng cho cô, xoa đầu cô: “Được rồi, đánh răng đi em.”
Trong khoảnh khắc Lâm Linh không kiếm được lời nào phản bác, không tình nguyện đánh răng.
Tiếng chuông ngoài cửa vang lên, Giang Ngộ rời khỏi phòng vệ sinh ra ngoài mở cửa. Cửa vừa mở, anh đã thấy trợ lý Triệu ăn mặc chỉnh tề, trên tay cầm một xấp tài liệu, đứng ở ngoài cửa, gấp gáp thở, hỏi: “Giám đốc, anh gọi tôi có vấn đề gì sao?”
Trong phòng vệ sinh vang lên tiếng ho khan, nhắc anh đừng có mà nói bậy.
Giang Ngộ: “Không có việc gì.”
Trợ lý Triệu đến cũng đến rồi, trộm ngẩng đầu, lại thấy giám đốc mặc áo ngủ màu lam, trên áo ngủ còn có ảnh chụp của Lâm Linh, thoạt nhìn… ấu trĩ quá thể.
Áo ngủ này… Trông khác với khí chất của tổng giám đốc quá đi ha ha ha.
Trợ lý Triệu nhịn cười đến khổ, đưa tài liệu trong tay qua cho anh: “Giám đốc, đây là tài liệu cần anh ký tên.”
Giang Ngộ cầm lấy tài liệu, ký tên vào phía sau, lạnh nhạt nhìn anh ấy một cái: “Cậu rất muốn cười?”
“Không phải, không phải ạ!” Trợ lý Triệu nhận lấy lại giấy tờ, vẻ mặt nghiêm túc không ngừng lắc đầu: “Anh cứ bận đi ạ, giờ tôi mang tài liệu qua trước.”
Chuồn thôi, chuồn thôi.
Nếu không chạy tiền thưởng tháng sau của anh ấy sẽ bay theo gió mất!
Trợ lý Triệu đi rồi, Lâm Linh ghé đầu nhìn không thấy ai, mới bước ra ngoài, thấy áo ngủ được thiết kế tỉ mỉ trên người Giang Ngộ, cực kỳ khó hiểu: “Áo ngủ này đẹp thế mà, mắt trợ lý Triệu sao thế? Sao anh ấy lại không biết xấu hổ muốn cười chứ?”
Giang Ngộ không phản bác, chỉ gật đầu: “Ừm, đêm nay tiếp tục.”
Thân thể Lâm Linh cứng đờ, lại nghĩ đến bản thân tối qua khóc khàn cả giọng… Một lát sau cô cười gượng một tiếng: “Thật ra cũng không đẹp lắm… Anh mau cởi ra đi, bộ này trông xấu ghê hồn.”
……
Xe hơi sang trọng màu đen chạy như bay trên đường.
Bây giờ Lâm Linh chẳng mệt chút nào, tinh thần tăng gấp trăm lần, tung tăng nhảy nhót, dựa vào vai Giang Ngộ, tươi cười hớn hở cầm điện thoại anh lướt Weibo.
Không biết nhìn thấy bài Weibo nào, tươi cười trên mặt càng thêm xán lạn, một vừa vui mừng vừa hì hục gõ chữ, một lát sau lại giơ điện thoại đến trước mặt Giang Ngộ bảo anh xem: “Anh nhìn nè, anh nhìn nè, có người trên mạng gato với em nè, còn bảo giám đốc bá đạo với vớ yêu bé nhỏ có gì ghê, hắn ta còn là tổng giám đốc giàu có cơ.”
Giang Ngộ rũ mắt nhìn, thấy bình luận dưới Weibo vô cùng náo nhiệt.
“Chủ topic xác định mua nhà của Giang thị khai phá à?”
“Vợ yêu của tổng giám đốc xuất chiến.”
“Mị nói thật, mị ghen vl ghen á.”
Kéo xuống bên dưới còn có ảnh chân dung quen thuộc của Giang Ngộ:
Bé cưng Linh Linh của anh: “Vẻ mặt ghen tỵ của chủ top trông buồn cười nhỉ.”
Giang Ngộ đưa tay mở trang cá nhân của Weibo lên, phát hiện acc có nickname “Bé cưng Linh Linh của anh” là tài khoản của mình.
Giang Ngộ: “…”
Tay chân Lâm Linh nhanh nhẹn thật.
Lâm Linh còn ra vẻ vô tội nhìn anh: “Có chuyện gì không, em đổi thế không được à? Chả nhẽ em không phải bé cưng của anh sao?”
“…” Giang Ngộ thu tay về, không nói tiếng nào.
Lâm Linh không nghe muốn quậy: “Phải không?”
Âm thanh Giang Ngộ chần chờ: “… Ừm.”
Còn không phải à!
Nhận được đáp án mong muốn, Lâm Linh lại tiếp tục vui vẻ quên trời lướt Weibo.
Đột nhiên như nhìn thấy cái gì, cô lắc cánh tay Giang Ngộ: “Anh giai tốt với em quá trời, em phải báo đáp anh thế nào đây? Nếu không thì thế này nha, ông nội của em bảo, nếu yêu ai thì phải sinh cho người ta mấy đứa nhỏ, anh nói đi, anh muốn mấy đứa, em sẽ thoả mãn anh!”
“Cũng không cần.” Giang Ngộ nhìn thoáng qua nội dung trên điện thoại, phát hiện chả hiểu sao cô lại đọc tin xã hội: Heo mẹ sinh một lúc ba mươi đứa, cả nhà vui vẻ.
Giang Ngộ: “…”
Anh biết ngay không đơn giản thế mà.
“Không phải, anh đừng khách khí với em, em nghiêm túc mà… ưm ưm…”
Giang Ngộ che miệng cô: “Anh cũng nghiêm túc, một đứa như em anh đã bận lắm rồi.”
Lâm Linh bị anh che miệng, nói không được, nên trong lòng không phục chút nào.
Anh nói gì vậy chứ, trên đời này còn có cô bạn gái nào thấu hiểu tâm tình, tri kỷ đáng yêu như cô không? Cái gì mà một mình cô cũng đã bận?!
…
Lúc Lâm Linh đến trường quay thì vẫn còn sớm lắm, có mấy nhân viên công tác đang xôm tụ chém gió.
“Đù má, trên Weibo là thật đấy hả.”
“Có chiếc siêu xe trước cửa, tôi tận mắt thấy chị Lâm từ trên xe bước xuống đấy.”
“Bạn trai chị Lâm đẹp quá, tôi thấy được sườn mặt!”
Thấy Lâm Linh tới, một số người chào ‘chị Lâm’ xong rồi cũng giải tán, khiến cho Lâm Linh định nói ‘chào buổi sáng nha mọi người’ cũng phải nghẹn lại.
Lâm Linh: “…” Trông cô doạ người lắm à?
Đột nhiên, sau lưng xuất hiện một cơn gió, Lâm Linh xoay người, thấy trên tay Chu Tiểu Vân là một cây gậy gỗ, cô mang vẻ mặt ‘cậu mau nạp mạng’ nhìn Lâm Linh.
Bả vai Lâm Linh co rụt lại, rất nhanh đã nhớ ra vì sao Chu Tiểu Vân lại như vậy.
Giờ này khắc này. Lâm Linh giống như thằng cha cặn bã, biểu cảm đau khổ: “Không phải đâu Tiểu Vân à, cậu nghe tớ giải thích!”
Chu Tiểu Vân che tai: “Tớ không nghe, tớ không nghe, tớ không muốn nghe.”
“Cậu nghe tớ giải thích đi!”
“Tớ không muốn nghe, tớ không cần nghe.”
Lâm Linh mệt mỏi: “…” Sáng sớm, cứ muốn diễn kịch Quỳnh Dao à…
Chu Tiểu Vân cũng diễn mệt, nói: “Cho cậu một cơ hội ngụy biện.”
Lâm Linh thở phào nhẹ nhõm, buồn bã nói: “Ầy… Cậu không biết đâu, thật ra lúc ấy tình cảm của tớ và anh ấy không ổn cho lắm, tớ sợ nói cho cậu xong, lỡ đâu mà chia tay, tớ nào còn mặt mũi nào nữa? Không phải cậu cũng biết rồi à, lúc trước tớ kể, mỗi lần bạn trai tớ giận là lại không quan tâm đến tớ, đúng không?”
“…” Chu Tiểu Vân cạn lời, hình như cô từng kể… Cô còn khuyên Lâm Linh chia tay kia kìa.
“Vậy sau đó sao cậu không kể cho tớ?”
“Sau lại vì…”
“Sau đó xảy ra chuyện gì?”
“Sau thì tớ quên mất…”
Chu Tiểu Vân: “…” Tớ mà không đánh chết cậu tớ làm con cậu luôn!
…
Sau hơn ba tháng, bộ phim《 Khóa nghìn thu 》 cuối cùng cũng đóng máy.
Cảnh cuối cùng, là nữ chính đã mất vị trí Hoàng Hậu, lại dùng hết mưu kế muốn tiến lên, cuối cùng bị Hoàng đế nhìn rõ quỷ kế, biếm nữ chính vào lãnh cung, nữ chính chịu nhục không nổi, thắt cổ tự sát.
“Được…”
Lâm Linh leo xuống khỏi dải lụa, trên mặt còn trang điểm bẩn thỉu, khoé miệng còn lưu vệt máu. Sau khi bước xuống chuyên viên trang điểm nhanh chân chạy đến lau giúp Lâm Linh, sau đó Vương Kỳ lại gọi cô đến chụp ảnh đóng máy.
Lâm Linh cầm hoa trong tay tươi cười chụp ảnh cùng các diễn viên khác và nhân viên đoàn làm phim. Cùng nhau làm việc đã ba tháng, từ xa lạ đến quen thuộc, tình cảm của mọi người ngày càng tốt. Lúc mới đầu cô chỉ quen với đạo diễn Vương và Chu Tiểu Vân, sau cùng lại trở thành bạn bè tốt với mọi người, lần đầu tiên Lâm Linh cảm nhận được cảm giác tạm biệt, đột nhiên còn hơi nuối tiếc.
Cô tin rằng, bộ phim điện ảnh này nhất định sẽ nổi! Sớm biết vậy cô đã không từ chối lúc đạo diễn Vương bảo cô đầu tư, Lâm Linh thấy tiếc vô cùng, nếu không cô sẽ kiếm được rất nhiều tiền từ bộ này đấy!
Vương Kỳ thấy mặt Lâm Linh biểu hiện chút đau khổ, cho rằng cô quá nhạy cảm, ông ta định tiến lên an ủi cô.
Lúc này, hai anh giai bảo tiêu quen thuộc bước đến: “Xe ông chủ đang dừng bên ngoài, mời cô theo chúng tôi một chuyến.”
Sắc mặt Lâm Linh lập tức thay đổi, như mở cờ trong bụng: “Sao cơ, sao anh ấy đến sớm thế, vậy nhanh thôi!”
Vương Kỳ: “…”
Sau khi Lâm Linh rời đi mà không thèm quay đầu lại, Chu Tiểu Vân lấy một nắm hạt dưa từ túi quần ra, lại vỗ bờ vai ông, an ủi: “Chú còn không hiểu cậu ấy à, trọng sắc khinh bạn thuộc hàng top rồi, chồng cậu ấy mà tới, cậu ấy chạy nhanh hơn cả thỏ!”