Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sổ Tay Bạch Liên Hoa Lừa Người

Chương 48: Có Hơi Khổ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nếu nói việc xui xẻo nhất mà Lâm Linh gặp được trong đời này là gì, vậy chắc chắn chính là hồi cấp hai gặp phải Lý Nhất Gia, trở thành bạn học với anh ta, càng xui xẻo hơn đó là hồi cấp ba vất vả lắm mới tránh được anh ta thì đại học lại trở thành bạn cùng khóa cùng trường với anh ta.

Cũng rất không còn gì để nói.

Từ khi Lý Nhất Gia gặp được Lâm Linh, ánh mắt do dự vẫn luôn dừng trên mặt cô, Lâm Linh bị anh ta nhìn đến khϊếp sợ, cuối cùng cũng có thể nói ra lời mà hôm nay cô rất muốn nói, oán giận anh ta: “Nhìn gì mà nhìn, chưa nhìn thấy gái đẹp bao giờ à?”

Lý Nhất Gia ôm cánh tay, làm màu dựa vào giá đựng đồ ăn vặt: “Tao đây chẳng qua chỉ là nhìn xem sắc mặt của mày có tốt không, quan tâm bạn học cũ chút cũng không được à?”

Lâm Linh liếc mắt lia nhanh vào cái giá để đồ ăn vặt mà anh ta đang dựa vào một cái, không nhắc nhở anh ta về việc lấy cái cân nặng Trư Bát Giới của anh ta thì cái giá đựng đồ bị anh ta dựa vào thật sự có hơi lung lay rồi. Nếu cái giá kia đổ, vậy cũng xứng đáng với anh ta, chờ bồi thường tiền đi nha!

“Không cần quan tâm, tao rất tốt, ngược lại là mày đấy, không nghĩ tới vậy mà lại giảm béo à? Chậc chậc chậc chỉ là cái khí chất này vẫn không thay đổi, rất béo ngậy khiến người ta rất muốn nôn.”

“Mày!” Sắc mặt của Lý Nhất Gia thay đổi, bị Lâm Linh nói đến tức giận. Anh ta hận nhất chính là người lấy chuyện dáng người trước kia của anh ta ra nói, vậy mà vừa bắt đầu Lâm Linh đã dẫm lên điểm đau của anh ta.

Lý Nhất Gia cũng không khách sáo với cô, tràn đầy ác ý nhìn cô, liếc mắt một cái đánh giá cô từ trên xuống dưới, phát hiện cách ăn mặc của Lâm Linh bây giờ không còn như trước, không hề còn là đồng phục cũ nát, cũng không phải hàng vỉa hè giá rẻ, mà là kiểu dáng thương hiệu xa xỉ mới nhất. Tốt nghiệp đại học mới hai năm, anh ta không tin, một diễn viên nữ tuyến mười tám như cô dựa vào mình tự mua nổi loại quần áo này, tình cảnh gia đình cô anh ta rất rõ ràng, trong nhà cũng không có tiền. Nghĩ đến khả năng nào đó, âm thanh của Lý Nhất Gia đề cao thêm vài phần, “Mày có bạn trai?”

Kỳ thật Lâm Linh đã không muốn ôn chuyện với cái người lải nhải này từ sớm rồi, quả thật rất phí thời gian của cô. Cô thật sự rất ghét anh ta, nhiều lời với người mình ghét thêm một câu là có thể ghê tởm đến nỗi buổi tối có thể ăn ít đi một bát cơm. Nếu nhất định phải miêu tả trình độ ghét của cô với anh ta thì cộng ba người Tôn Miểu Miểu, Hạ Viện Viện, Từ Vũ Ngưng gì đó lại cũng không bằng một nửa không thích và buồn nôn về anh ta.

Vốn đang định lấy thêm một ít đồ ăn vặt, nhưng cái giá đồ ăn vặt bị anh ta dựa vào, Lâm Linh liếc mắt, cảm thấy đồ ăn vặt nhiễm hơi thở của anh ta thì không còn lực hấp dẫn như trước nữa, định lướt qua Lý Nhất Gia trực tiếp đi tính tiền. Về phần câu hỏi của anh ta, dựa vào cái gì mà cô phải nói cho anh ta biết? Anh ta định là cọng hành củ tỏi gì?

Lý Nhất Gia ỷ vào thân thể cao khỏe, rất xấu xa bước nhanh thêm một bước trực tiếp chặn giữa đường, cản trở lối Lâm Linh muốn đi.

Lâm Linh không có khí chất gì mà lại lật ra sự xem thường thứ hai của hôm nay: “Chó ngoan không cản đường.”

Tay của con chó hư Lý Nhất Gia lại vươn ra về phía Lâm Linh ở bên này, không biết là muốn làm gì, Lâm Linh vội vàng lui về phía sau một bước, sợ bị nhiễm đen đủi của người này.

Động tác này của Lâm Linh làm sắc mặt của Lý Nhất Gia càng thêm khó coi, lời nói ra càng thêm khó nghe: “Hiện tại cô Lâm Linh thật đúng là cao quý, mặc quần áo mười mấy vạn, không còn là cô nhi không cha không mẹ với cái mặt nghèo kiết xác nữa nhỉ?”

Trong mắt Lý Nhất Gia không che giấu được sự trào phúng, con mắt híp híp không chút để ý mà đánh giá Lâm Linh. Nét mặt là kiểu cao hơn người một bậc, lời trong lời ngoài có chê bai và khinh thường, cũng khiến Lâm Linh cảm thấy vô cùng khó chịu.

Cô cũng không biết người này có tật xấu gì, mỗi lần gặp cô, cũng phải lấy thân thế cô ra giễu cợt một phen, trong mắt anh ta, cha mẹ anh ta song toàn, cao hơn cô một đẳng cấp. Bởi vì giá trị quan vặn vẹo của anh ta, ở cấp hai cô bị anh ta cười nhạo suốt ba năm.

Hồi cấp hai, tan học mà không có việc gì anh ta và một đám nhóc đi sau anh ta sẽ chặn ở con đường về nhà mà cô nhất định phải đi qua. Mỗi ngày chỉ chỉ trỏ trỏ cô, tuổi của đám nhóc đó không lớn nhưng miệng lại rất lảm nhảm, lật đi lật lại mỗi ngày vẫn là những từ đó. Lâm Linh nghe hết lần này đến lần khác, toàn là một số chữ ‘thật đáng thương’, ‘đã chết’, ‘cô nhi’, sau đó Lâm Linh xin ông một số tiền lớn mua cho cô một bộ tai nghe, mỗi ngày trên đường về toàn đeo tai nghe, tai không nghe thì sạch. Đường về là một con đường tương đối náo nhiệt, hai bên xung quanh mở rất nhiều cửa hàng nhỏ, sẩm tối có rất nhiều chú dì làm về nhà ở ngoài hóng mát. Cho nên đám nhóc và Lý Nhất Gia chỉ dám mở miệng mắng cô mà thôi chứ cũng không dám đánh.

Bọn họ cứ cười nhạo Lâm Linh mà không biết chán. Lúc ấy tuổi còn nhỏ nên cô vẫn không nghĩ rõ được, cô đã làm sai cái gì? Lại chỉ vì bố mẹ cô không còn nữa ư, đó cũng là cái đau của cả đời cô mà, vì sao vì sao bọn họ lại muốn cười nhạo cô.

Cha mẹ Lâm đột ngột qua đời vì một vụ tai nạn. Năm xảy ra chuyện ấy, Lâm Linh mới tốt nghiệp tiểu học, nghỉ hè ở nhà ông bà. Nếu không xảy ra vụ tai nạn ấy thì bọn họ vẫn là người một nhà rất đầm ấm. Có đôi khi Lâm Linh bị đám người kia làm cho tức giận, lại không dám nói cho ông bà, buổi tối trốn ở trong chăn lén khóc, cũng sẽ không nhịn được sự không hiểu chuyện mà oán giận bọn họ, vì sao lại bỏ cô mà đi. Rõ ràng trước cái hôm về nhà ông bà bố còn ôm cô vào lòng, cười ha hả mà dỗ cô, nói cô là công chúa nhỏ đáng yêu nhất.

Sau đó lại có một lần, bởi vì Lâm Linh đeo tai nghe, biến lời nói của bọn họ trở thành gió thoảng bên tai, Lý Nhất Gia và đám nhóc bắt đầu làm trầm trọng thêm, vì để cô nghe được, bọn họ đã tăng lớn âm thanh.

Cuối cùng lúc này có một dì ngồi hóng mát ngoài cửa hàng nghe được, đi đến, che chắn cho Lâm Linh ở sau lưng, chỉ vào mũi của Lý Nhất Gia và đám nhóc kia mà mắng, mắng bọn họ là tiểu súc sinh không có ai dạy, còn uy hϊếp phải đi báo cáo bọn họ với trường học.

Đám nhóc lập tức giải tán, dì ấy quay lại, tháo tai nghe của Lâm Linh ra, lại giúp cô lau nước mắt không biết đã rơi xuống khi nào, ngượng ngùng cười cười nói: “Xin lỗi nha cô gái nhỏ, lúc trước cô không nghe được câu nói của bọn nó, còn tưởng rằng bọn nó là tùy tùng nhỏ của cháu đấy, cô gái nhỏ xinh đẹp thế này, không được khóc. Sau này bọn họ còn dám mắng cháu, cháu cứ đến đây tìm dì, dì nhất định sẽ giúp cháu.”

Lâm Linh lấy mu bàn tay lau khô nước mắt, nói với dì ấy, “Được.” Buổi tối hôm đó, cô rất vui vẻ.

Mười mấy tuổi còn chưa hiểu đạo lý lớn gì nhưng cô hiểu con người thật sự có người tốt xấu, tốt bụng như dì ấy sẽ chỉ vì không giúp được một cô gái nhỏ xa lạ không kịp thời mà tự trách xin lỗi, còn đáng ghê tởm như Lý Nhất Gia, vì thú vui xấu xa của mình mà đi bắt nạt một người. Cô không cần vì một người xấu chẳng dính dáng gì đến mình mà làm mình không vui, mất nhiều hơn được.

Cho nên ngày hôm sau, khi Lâm Linh đến lớp học, đối mặt với ánh mắt đồng tình của các bạn học, lần đầu tiên cô dũng cảm nói ra điều mà cô vẫn chưa dám nói với Lý Nhất Gia, “Lý Nhất Gia, tiểu súc sinh.”

Sau đó cô cũng không còn nhường nhịn anh ta nữa.

……

Lên đến đại học, phần lớn con người đã trưởng thành hiểu chuyện, tâm trí toàn chỉnh, cũng hiểu rất nhiều lý lẽ. Người thức thời chút sẽ không chủ động nhắc đến đề tài này với Lâm Linh, càng không có người lấy danh nghĩa đồng tình ngầm giễu cợt cô, cuộc sống đại học của cô vốn dĩ được coi là vui vẻ, cho đến khi gặp phải đồ chó này trong trường.

Ba năm không gặp, tên chó Lý Nhất Gia càng không phải là người. Cũng may Lâm Linh cũng không phải là Lâm Linh năm đó, Lâm Linh bị Lý Nhất Gia mắng lúc đó. Vả lại đã lên đại học rồi, vốn từ ngữ của Lâm Linh lại phong phú thêm không ít, phạm vi mắng chửi người cũng không giới hạn trong ‘ tiểu súc sinh ’, ‘ tiểu tạp chủng ’ mà dì ấy dạy, Lý Nhất Gia càng không phải là đối thủ của cô, cô cũng không hề bởi vì ác ý của anh ta mà phiền não, chẳng qua bên cạnh có cái người ghê gớm như thế, cô vẫn cảm thấy buồn nôn.

Lúc ấy cô cũng hối hận, việc hối hận đó là không đủ dũng cảm, vì sao không đưa thư tình ra, cô đã nghĩ, nếu Giang Ngộ ở bên cạnh cô thì tốt rồi…… Có đôi khi thậm chí còn có một ít oán trách không hợp lý lẽ, oán trách Giang Ngộ muốn ra nước ngoài……

Lý Nhất Gia thấy cô cúi đầu không nói lời nào, còn tưởng rằng cô bị tổn thương vì lời nói của mình, vừa định nói, nếu cô trả lời câu hỏi của anh ta cho tốt, thì lần sau anh ta sẽ không nói kiểu lời nói khó nghe này nữa.

Lâm Linh đột nhiên ngẩng đầu, dựng ngón tay ra hiệu mắng chửi người với anh ta, “Con mẹ nó mày là con heo mẹ già mặc l*иg một bộ một bộ lại thêm một bộ áσ ɭóŧ [1], tên tàn phế già não co quắp miệng ti tiện, chó cũng sẽ sủa nếu không có mày, mẹ mày thế nào mà còn chưa đưa mày đi bệnh viện thú y xem xem cái óc heo của mày, còn xin mày tránh xa tao ra chút, tao sợ sẽ bị lây bệnh chó dại.”

[1]: Một là nói người này không có tình cảm thật, có mục đích riêng, hai là nói người này không đáng tin cậy, thủ đoạn lừa gạt tình cảm quá nhiều, không đáng tín nhiệm.

Trên mặt Lý Nhất Gia lúc xanh lúc đỏ, đôi mắt hung ác trừng Lâm Linh, giống như sắp toát ra lửa đến nơi rồi.

Anh ta tiến lên một bước.

Lâm Linh nhanh chóng lui lại phía sau một bước, phòng bị nhìn anh ta, uy hϊếp anh ta: “Mày làm gì? Mày còn muốn đánh tao? Tao nói cho mày biết, bạn trai tao là xã hội đen, mày cũng phải cẩn thận không thì chết thế nào cũng không biết đấy.”

Lý Nhất Gia trừng Lâm Linh: “Bạn trai mày?”

“Đúng vậy.” Lâm Linh tự hào ngẩng đầu lên, liếc mắt chợt nhìn thấy có người đi tới, dùng âm thanh hơi lớn nói bóng gió một chuyến: “Vị này, đây là siêu thị không người chứ không phải là siêu thị miễn phí, cũng không có nghĩa là có thể không trả tiền là đi được, tôi khuyên anh ăn xong rồi thì vẫn nên quay lại trả tiền đi, chiếm món hời nhỏ chỉ lộ ra anh rất low!”

Tiếng của Lâm Linh không nhỏ, dân đi làm xung quanh đều nghe được cả, ánh mắt đánh giá Lý Nhất Gia mang theo vẻ ghét bỏ và khinh bỉ như có như không…… Không nghĩ tới tên đàn ông ăn mặc đẹp này là nhân mô cẩu dạng[2], nhân phẩm bỉ ổi như thế, thật là đáng xấu hổ.

Nhân mô cẩu dạng [2]: Thân phận là con người nhưng lại hành xử như một con chó

Chờ lúc Lý Nhất Gia tiến lên muốn đẩy Lâm Linh, cái kệ để hàng mà anh ta làm ra vẻ dựa vào ‘ầm’ một tiếng đổ xuống đất, hơn nữa tư thế của anh ta rất giống kiểu bị Lâm Linh nói trúng rồi thẹn quá hóa giận, có ông anh có chút lòng nhiệt tình không nhịn được, đi lên túm cổ áo Lý Nhất Gia chuẩn bị dạy anh làm người.

Lâm Linh giấu công và danh, đẩy đồ ăn vặt đã chọn xong đến quầy thu ngân tự giúp mình tính tiền. Sau đó cầm theo một túi đồ ăn vặt lớn, miệng vui vẻ hát ca đi ra khỏi siêu thị không người.

Quay đầu lại tùy ý nhìn thoáng qua Lý Nhất Gia chưa hề ăn trộm đồ đang bị một đám người khiển trách hết đường chối cãi, còn bị buộc phải cực khổ thu dọn hết tất cả hàng hóa, để từng cái từng cái lên kệ, nói không chừng còn phải bồi thường tổn thất cho siêu thị.

Tâm trạng của Lâm Linh vô cùng vui vẻ.

Cầm theo đồ ăn đã chọn xong về văn phòng của Giang Ngộ, trước khi đi vào, lúc cô ra khỏi thang máy, động tác của một đám trợ lý là kiểu nhất trí mà nhìn về phía cô, đã không còn Giang Ngộ trấn giữ, ánh mắt của nhóm trợ lý này trắng trợn táo bạo hẳn, ánh mắt như lửa nóng kia, Lâm Linh đột nhiên cảm nhận được đãi ngộ nếu sau này cô làm ảnh hậu.

Cái kiểu ánh mắt tràn ngập sự tò mò, để Lâm Linh đoán hoạt động trong lòng của bọn họ thì có lẽ là: Mau nói cho chúng tôi biết quan hệ của cô và giám đốc đi, đứa nhỏ tò mò đến sắp chết rồi.

Lâm Linh: Cô sẽ không.

Cầm theo một túi đồ ăn vặt lớn, Lâm Linh trực tiếp đẩy cửa văn phòng ra, nhốt một đám ánh mắt tò mò ngoài cửa.

Trong văn phòng, trợ lý Triệu cầm một đống văn kiện lớn vừa muốn đi, Lâm Linh đã gọi anh ấy lại, móc ra vài bịch đồ ăn vặt từ trong túi ra đưa cho anh ấy: “Trợ lý Triệu, mời cậu ăn, làm việc vất vả rồi.”

Trợ lý Triệu nhận được dạy dỗ, rụt rè gật gật đầu, nhận đồ ăn vặt mà Lâm Linh đưa cho, không nói một lời đã cầm văn kiện đi ra ngoài. Khiến cho Lâm Linh đột nhiên không hiểu được, trong thời gian cô mua mấy thứ này, hình như trợ lý Triệu đã thay đổi, không còn một chút nhiệt tình nào thì phải?

Có thể là làm sai việc bị Giang Ngộ phê bình, nghĩ ra cái kết luận này xong Lâm Linh cũng chẳng muốn xoắn xuýt, lấy một bịch kẹo dâu tây mềm từ trong túi ra, xé một cái, cầm một viên bỏ vào trong miệng.

Mới vừa ăn được một cái, Giang Ngộ đã nhắc nhở cô: “Ăn ít thôi.”

Lâm Linh coi như không nghe được, ném túi kẹo vừa mới mở ra ở trong tay xuống ghế sô pha, đi đến chỗ của Giang Ngộ quyến rũ anh: “Rất ngọt, anh có muốn ăn không?”

Béo một mình không bằng nhiều người cùng béo nhỉ.

Giang Ngộ buông văn kiện trong tay ra, ngước mắt nhìn gương mặt bởi vì có kẹo mà hơi phình phình của cô, làm gợi lên một nụ cười, giọng nói rất bình tĩnh: “Được thôi.”

Lâm Linh ngẩn người, lại nghĩ tới thê thảm đêm qua lần nữa, đến bây giờ ngực cô còn đau đấy, không có tiền đồ mà nuốt nước miếng: “Không, không cần, em cảm thấy cái kẹo này cũng không phải rất ngọt.”

Sau đó khi anh còn chưa lên tiếng, Lâm Linh đã cơ trí xoay đề tài: “Sao anh lại đưa em đến công ty, bây giờ nhất định toàn công ty đã truyền ra, một đám trợ lý ngoài kia của anh cứ nhìn chằm chằm em, rất ngượng ngùng đấy.”

Giang Ngộ nhướng mày: “Không phải em và bạn em mắng tôi sau lưng, nói tôi là đồ khốn giấu bạn gái đi ư?”
« Chương TrướcChương Tiếp »