Lâm Linh nhìn vẻ mặt của anh thì biết mình nghĩ sai rồi, có hơi ngượng ngùng, cô đây thì là đóa hoa vàng vô song gì?
Nhưng cũng không thể trách cô, ấn tượng đêm qua thật sự rất sâu sắc, khiến cô có liên tưởng như vậy theo bản năng.
Cảm xúc không biết xấu hổ qua đi, sau khi hồi phục lại tinh thần, Lâm Linh không nghĩ ngợi gì đã từ chối: “Không muốn, không đi, em muốn ở nhà xem kịch bản.”
Đi công ty anh có gì tốt, ngoài một tên trợ lý Triệu thì cô cũng chả biết ai, đi thì cũng là đi tới đi lui trong văn phòng anh, còn không bằng ở nhà im lặng xem kịch bản đâu. Quan trọng hơn là, cô không ở nhà thì đi tìm Ngô Phỉ tán dóc cũng được, tóm lại thì tốt hơn so với đi công ty với anh.
“Xem ở văn phòng cũng thế.” Giang Ngộ không biết kịch bản cần xem của cô từ đâu đến, nhưng việc xem kịch bản và theo anh đến công ty cũng không xung đột gì với nhau.
Lâm Linh cảm thấy có hơi kỳ quái, vì sao hôm nay anh lại cố chấp muốn cô đi theo anh đến công ty như thế chứ. Thỉnh thoảng hồi trước lúc cô không đóng phim, anh cũng chưa từng yêu cầu mà.
Trong đầu cô hiện nên ý nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy chính là như thế, vỗ tay, sáng tỏ nói: “Em biết rồi, không phải là anh…… không thể rời khỏi em, muốn ở bên em từng giây từng phút đấy chứ?” Vẻ mặt phấn khởi, dáng vẻ là kiểu em đoán đúng rồi.
Giang Ngộ nhận áo khoác từ tay dì Lưu giúp cô mặc xong: “Không phải, là vừa lúc trong công ty tôi cần một người làm việc lặt vặt.”
Lâm Linh: “……”
Cái tên thẳng nam này có thể nói chuyện không đấy? Nói câu lời ngon tiếng ngọt mà khó thế à?
Cô thấy bạn trai người khác mỗi ngày toàn dùng tiểu bảo bối rồi lại tiểu khả ái để gọi bạn gái bọn họ, vì sao bạn trai cô ngoài giận cô giận cô thì vẫn là giận cô?
Tức giận!
——
Lúc đến bãi đỗ xe ngầm của tổng bộ Giang thị, Lâm Linh còn muốn giãy giụa thêm chút: “Em đây đường đường là một ngôi sao nữ, anh bảo để em làm việc lặt vặt cho anh thì là làm việc lặt vặt cho anh à, em không cần mặt mũi ư?”
Buổi sáng Giang Ngộ còn một cuộc họp, thời gian gấp gáp, cũng mặc kệ cô ăn nói bậy bạ, kéo cửa sau, trực tiếp ôm cô từ ghế sau ra, đi thang máy chuyên dụng lên thẳng tầng cao nhất của công ty.
Lâm Linh còn muốn giãy dụa thì thang máy đã ‘đinh’ một tiếng mở cửa.
Tầng cao nhất của Giang thị là nơi làm việc chuyên dụng của Giang Ngộ, bình thường thì nhân viên không làm ở tầng này, ngoài trợ lý của anh……
Lúc cửa thang máy mở ra, Lâm Linh tinh mắt ngó đến mấy vị mặc đồ công sở cách đó không xa, thấy mấy nhân viên ưu tú dừng việc trong tay lại, ánh mắt nhìn thẳng về bên này.
Khu vực làm việc vừa mới xuất hiện nhiều tiếng thảo luận đột nhiên trở nên lặng ngắt như tờ.
Lâm Linh vừa thấy cảnh này cũng không nhảy lên, nhanh chóng quay đầu chôn mặt vào lòng Giang Ngộ. Tuy rằng cô chỉ là diễn viên tuyến mười tám, nhưng nhỡ đâu trong số bọn họ có người đã xem qua cô diễn, nhận ra cô thì sao?
Giang Ngộ coi như không nhìn thấy những biến hóa rõ ràng của những người trong phòng, mắt nhìn thẳng trực tiếp ôm Lâm Linh vào văn phòng, đặt cô ở trên sô pha, lại đưa cô cầm máy tính bảng, nói rõ với cô: “Em ở đây xem kịch bản, anh đi họp trước.”
Sau khi nói xong thì bước liên tục ra khỏi văn phòng. Trợ lý Triệu đã sớm cầm theo văn kiện cần phải dùng trong hội nghị hôm nay chờ ở một bên, sau khi chờ tổng giám đốc ra thì vội vàng đi theo đưa văn kiện cầm trong tay cho anh.
Chờ tổng giám đốc và trợ lý Triệu đến phòng họp, một đám người trong văn phòng tổng giám đốc nổ tung nồi rồi.
Có người tốp năm tốp ba ngồi thảo luận với nhau, có người dùng tốc độ nhanh mở điện thoại ra, công bố tin tức lớn động trời này trong nhóm WeChat.
Tin tức tổng giám đốc ôm một người phụ nữ vào phòng đã lan truyền hỏa tốc trong các đám nhân viên.
Có mấy người nhìn chằm chằm chăm chú vào cửa lớn đang đóng của văn phòng tổng giám đốc, trở tay không kịp với các loại suy đoán.
“Người vừa nãy tổng giám đốc ôm vào, không phải là bạn gái của ngài ấy chứ?”
“Chưa nghe nói tổng giám đốc có bạn gái mà?”
“Hình như chị ấy có vẻ không quá bằng lòng, chị ấy còn đang giãy giụa trách móc đúng không?”
“Tổng giám đốc bá đạo cưỡng chế tình yêu, A!!! Có hơi rung động rồi!”
“Đau, tôi đau. Sao người phụ nữ tổng giám đốc ôm trong ngực không phải tôi, vì sao?!!!”
“Tuy rằng chỉ nhìn thoáng qua, nhưng đây là chị gái eo thon chân dài, nhất định là một người rất đẹp, thật muốn vào xem chị gái này trông như thế nào?”
“Tôi cũng thế!”
“……”
Mà Lâm Linh ở trong văn phòng tổng giám đốc lúc này đang vô cùng buồn chán nằm trên sô pha, cầm máy tính bảng, trên giao diện là kịch bản, chỉ là cô chẳng có chút tâm trạng nào để xem.
Không cần nghĩ cũng biết, nhân viên bên ngoài nhất định đang thảo luận về cô…… Mà cô cũng rất muốn nhiều chuyện với các cô ấy nữa!
Đáng tiếc không thể!
Cô nằm trên sô pha suy nghĩ nửa giờ cũng không thể hiểu được, sao Giang Ngộ lại đột phát ý tưởng đưa cô đến công ty?
……
Hội nghị mở suốt một buổi sáng, Giang Ngộ nâng tay lên nhìn thời gian, nhíu mày.
Hội nghị sắp kết thúc, giám đốc Vương ở chi nhánh nước ngoài đang báo cáo tiến độ hạng mục. Vị giám đốc này có phần dông dài, rõ ràng một câu là có thể nói rõ việc nhưng anh ta lại bóc ra thành ba câu mới có thể nói rõ.
Lúc anh ta báo cáo được một nửa, Giang Ngộ đè sự không kiên nhẫn xuống, hỏi một câu: “Cuối cùng tỷ suất lợi nhuận là bao nhiêu?”
Giám đốc Vương hơi dừng dừng, vui rạo rực vội vàng báo lên số liệu tiền lời. Hạng mục này cuối cùng cũng có tỷ suất lợi nhuận tốt nhất, vượt qua lợi nhuận mà anh ta dự đoán lúc trước, có thể nói giám đốc Vương vui vô cùng, chuẩn bị vài ngày, muốn tranh thủ ở trên hội nghị để tổng giám đốc nhìn thấy thành tích làm việc của anh ta.
“Không tệ.” Giang ngộ cúi đầu nhìn tờ hạng mục trong tay, thấp giọng khen ngợi anh ta một câu rồi sau đó tuyên bố tan họp.
Giữa lời nói không có biểu hiện sự vội vàng rõ ràng, nhưng phần lớn quản lý cấp cao ở đây vẫn nhận thấy tổng giám đốc không giống với trước kia, lại nghĩ tới tin tức có lúc trước hội nghị ở trong nhóm kia, tổng giám đốc dẫn theo một cô gái xinh đẹp lên tầng cao nhất.
Vị tổng giám đốc Giang trẻ tuổi quản lý Giang thị lâu như vậy mà từ trước cho đến giờ, đây vẫn là lần đầu tiên xuất hiện loại tình huống này. Người đi bên cạnh mỗi lần cũng chỉ có trợ lý Triệu, còn về phần những cô gái xung quanh anh ngoài kia á? Chưa bao giờ gặp qua ấy. Có lời đồn thái quá truyền rằng xu hướng giới tính của tổng giám đốc Giang không rõ, hiển nhiên lời đồn đãi này chưa đánh đã tan.
Vì sao tổng giám đốc lại vội vã tan họp, các vị quản lý cấp cao mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, từng người từng người hiểu rõ trong lòng mà không nói ra.
……
Trợ lý Triệu đi đằng sau Giang Ngộ, dọc theo đường đi nghe anh nói rõ về việc khai phá hạng mục Thành Nam.
“Vâng tổng giám đốc, chút nữa tôi sẽ đi bàn lại với người phụ trách.”
Trợ lý Triệu ghi chép lại những nội dung chính xong, lại tự chủ trương hỏi: “Tổng giám đốc, cô Lâm Linh ở trong văn phòng có thể sẽ rất buồn chán, có cần tôi đi chuẩn bị một ít bánh ngọt đưa vào không.”
Khi nói chuyện, hai người đã tới cửa văn phòng của Giang Ngộ, Giang Ngộ dừng bước chân, gạt bỏ đề nghị của trợ lý Triệu: “Gần đây thì không cần.”
Anh không đoán sai thì hai ngày nay cô lại đang muốn ồn ào đòi giảm béo, đương nhiên không thể để cô ăn đồ ngọt.
Trợ lý Triệu gãi gãi đầu, chẳng lẽ là anh ấy nhớ lầm? Anh ấy nhớ rõ tổng giám đốc thường xuyên bảo anh ấy đặt bánh ngọt để anh mang về nhà mà?
……
Trong văn phòng yên tĩnh, Giang Ngộ đi vào văn phòng nhưng không thấy bóng dáng Lâm Linh, trên sô pha có cái máy tính bảng anh đưa cho cô, nhíu nhíu mày, bước chân vào phòng nghỉ.
Vào phòng nghỉ thì quả nhiên thấy cô đang nằm trên giường ngoan ngoãn ngủ. Trong lúc ngủ còn trở mình một cái, lộ ra dấu vết đỏ bừng ở sườn mặt do đè lên tóc, nhìn dáng ngủ thì có vẻ đã được một khoảng thời gian ngắn.
Giang Ngộ giơ tay nhìn thời gian, đã 12 giờ, nên ăn cơm trưa, ăn cơm trưa rồi ngủ tiếp cũng được.
Vì thế anh ngồi vào mép giường, đầu tiên là nhéo nhéo mặt cô, sau khi bị cô vung tay lung tung đẩy ra thì lại vươn tay vào trong chăn, nhéo nhéo eo cô∶ “Mau dậy đi, đừng ngủ nữa.”
Lâm Linh bị anh bóp làm cho ngưa ngứa, bất đắc dĩ từ trong giấc ngủ mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy là anh, đẩy đẩy tay anh, nhăn mũi rồi lại trở mình, muốn tiếp tục ngủ.
Tất nhiên Giang Ngộ sẽ không theo ý cô, thấy cô tỉnh, trực tiếp lấy cái áo khoác của cô từ trên giá xuống, xốc chăn lên, nhẹ nhàng dùng sức ôm cô từ trên giường dậy.
Lâm Linh giống như không có xương cốt ngã vào trong ngực anh, đầu nhỏ chui thẳng vào ngực anh, là kiểu không muốn đứng dậy.
“Em muốn ngủ…… Cái đồ bạo quân này.”
Hôm qua cô mới ngủ được có mấy giờ chứ, cô buồn ngủ quá, muốn ngủ.
Giang Ngộ vừa thấy dáng vẻ ngủ không tỉnh này của cô, là người vẫn luôn kiên định từ trước đến giờ thì đây là lần đầu tiên anh có dao động trước quyết định của mình.
Vào lúc anh đang cân nhắc ăn cơm trưa muộn một lát cũng không sao, thì Lâm Linh đã vùi vào trong ngực anh, rì rà rì rầm nhỏ giọng nói: “Anh hôn em một cái thì em sẽ đứng lên.” Anh cúi đầu nhìn cô một chút, đôi mắt vẫn đang nhắm, ngửa mặt lên, miệng hơi cong, là dáng vẻ kiểu anh mà không hôn thì sẽ không đứng dậy.
Giang Ngộ ∶ “……” Anh vẫn lo nhiều rồi.
Duỗi tay nhéo cằm cô, Giang Ngộ cúi đầu, hôn vào trán, chóp mũi cô mỗi chỗ một cái, cuối cùng là hôn vào môi đỏ của cô.
“Được rồi, đứng lên?”
Lâm Linh: “Ừm……”
Lâm Linh vẫn hơi mơ hồ, cho đến khi bị Giang Ngộ dắt ra khỏi văn phòng.
Văn phòng của tổng giám đốc còn một số người đến giờ cơm rồi mà chưa đi ăn cơm, bị bát quái làm cho đầu óc choáng váng, nhìn như là đang dọn mặt bàn, dọn xong sẽ đi ăn cơm nhưng trên thực tế thì một cây bút đã dọn đến hơn nửa tiếng đồng hồ, ánh mắt của phần tử bát quái thỉnh thoảng lại liếc tích cực về phía cửa lớn phòng tổng giám đốc.
Chờ mãi chờ mãi, cuối cùng cũng chờ được tổng giám đốc Giang ra ngoài, phía sau còn dắt theo người phụ nữ sáng nay ôm vào. Mà vẻ mặt của người phụ nữ kia mơ màng buồn ngủ, đang dùng tay che miệng nhỏ lại mà ngáp.
Khi nhìn thấy tình cảnh này, các phần tử bát quái tích cực không nhịn được mà trộm rít gào một tiếng trong lòng.
“Vãi, nhìn thấy rồi nhìn thấy rồi, thật xinh đẹp! Ngay cả ngáp cũng không che giấu được vẻ mặt xinh đẹp tuyệt thế.”
“Dáng người tuyệt, chân thật nhỏ thật dài!”
“Không hổ là người phụ nữ của tổng giám đốc, thật xứng khi ở bên tổng giám đốc aaaaaaa!”
Mấy người anh nhìn tôi tôi nhìn anh, ở trong mắt từng người đều thấy được sự kinh ngạc và thán phục.
Làm quần chúng ăn dưa[1] ưu tú, sao Lâm Linh có thể không nhìn thấu được những ý nghĩ của mấy người trợ lý kia cơ chứ, ngay cả kịch bản ăn dưa cũng giống nhau như đúc.
[1] Quần chúng ăn dưa: chỉ những người hay hóng chuyện, thường nhảy xổ vào bàn tán trên các diễn đàn.
Chính là cái kiểu kịch bản không phải tôi đang nhìn bạn mà là có việc vừa lúc đi qua mà thôi, lúc cô ăn dưa ở đoàn phim cũng thường xuyên dùng.
Cứ thế này?
Nhưng khán phá bất thuyết phá[2], cô cũng lại không thể đi qua nói với bọn họ, nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy người đẹp à? Điều này ít nhiều gì thì cũng sẽ mất khí chất, cho nên Lâm Linh chỉ cao quý lạnh lùng quay đầu lại, lôi kéo tay Giang Ngộ, bước nhanh vào thang máy.
Khán phá bất thuyết phá[2]: Đôi khi chúng ta biết điều này sai nhưng vì đối tượng hoặc thời điểm mà không thể nói thẳng ra, nếu không sẽ rất dễ làm cho mọi người tổn thương, khó xử.
Trợ lý Triệu đã sớm đặt xong nhà hàng, nhà hàng này sang trọng tinh tế hơn nữa còn thanh đạm, là tổng giám đốc đặc biệt ra lệnh.
Quả nhiên Lâm Linh rất thích, đồ ăn của nhà hàng này rất phù hợp với khẩu vị hiện tại của cô, không cay, sẽ không kí©h thí©ɧ vị giác khiến cô ăn uống quá độ, dù cho ngon thế nào thì cô cũng có thể khống chế ăn ít đi được. Ở thành phố A cô chính là ăn quá nhiều và không kiểm soát được, ông bà cứ nửa tiếng lại cho ăn một lần, non nửa tháng đã béo thêm gần ba cân, vậy làm sao có thể chịu được, cho nên cô chỉ cầm bát lên, làm bộ làm tịch ăn hai miếng rồi buông đũa xuống.
Hình như Giang Ngộ đoán được ý của cô, gắp đồ ăn vào trong bát cho cô: “Ăn cơm cho tốt đi, đồ ăn này rất thanh đạm, ăn nhiều thêm chút cũng sẽ không béo.”
Lâm Linh không muốn ăn, vẫn ngồi không nhúc nhích.
Giang Ngộ buông chiếc đũa, khẽ thở dài một cái: “Nếu em thật sự muốn giảm béo, vậy mỗi ngày chỉ cần ăn ít đi một phần đồ ngọt, mà không phải để cơm trưa ở đó không ăn, hơn nửa đêm không ngủ được lại dậy lắc vòng, em hiểu không?”
Mỗi lần cô về thành phố A đều sẽ như thế, ở nhà cuồng ăn, về lại la hét muốn giảm béo. Hơn nữa cách giảm béo của cô là giảm bớt lượng bữa ăn chính, buổi tối lại ăn vụng miếng bánh ngọt nhỏ, ăn xong rồi lại bắt đầu lo âu, ngủ ngủ rồi lại từ trên giường bò dậy, một hồi thì luyện yoga, một hồi lại lắc vòng.
Anh thật sự là không muốn trải qua ác mộng nửa đêm mở mắt đã thấy cô sờ soạng vận động trong bóng tối như thế.
Đưa cô đến công ty, một phần là vì giám sát cô ăn cơm cho tốt.
Lâm Linh: “……”
Cô muốn xoay, cho anh tức chết!!!
Dưới sự thúc ép của anh, Lâm Linh vẫn cầm bát cơm lên ăn, cũng hạ quyết tâm hôm nay không ăn đồ ngọt.
Dùng cơm trưa xong, Lâm Linh lại theo Giang Ngộ về công ty.
Giang Ngộ rất bận, giữa trưa cũng không có bao nhiêu thời gian nghỉ ngơi, về phát là bắt đầu xử lý công việc.
Lâm Linh lại không hiểu những thứ này, cũng không kiên trì nói chuyện với anh, đành phải chán chết mà nằm xuống sô pha, cầm máy tính bảng bấm tới bấm lui.
Vừa lúc trợ lý Triệu có việc tiến vào báo cáo.
Lâm Linh vội vàng từ trên sô pha ngồi dậy, thân thiết chào hỏi với anh ấy: “Trợ lý Triệu, ăn chưa?”
“Tôi ăn rồi.” Trợ lý Triệu cười gật gật đầu, nghiêm túc trả lời.
Lâm Linh ‘ừm’ một tiếng rồi lại quay đầu chơi máy tính bảng của cô, xem ra có hơi nhàm chán, trợ lý Triệu đột nhiên nhớ tới ở gần công ty có một siêu thị không người đang kiểm thử để đưa vào hoạt động nên nói: “Nếu cô Lâm Linh buồn chán thì có thể xuống siêu thị không người dưới tầng dạo một lát, bên trong có rất nhiều đồ ăn vặt ngon.” Trợ lý Triệu cũng là căn cứ vào ý nghĩ giúp đỡ tổng giám đốc, nhưng lúc anh ấy nói xong, quay đầu lại thì vô tình thấy sắc mặt của tổng giám đốc lúc ấy, trong lòng hô to không ổn. Khi vừa định nói cho Lâm Linh kỳ thật bên trong rất nhàm chán gì cũng không có thì Lâm Linh đã ném máy tính bảng trên tay xuống, trong miệng nói: “Để em xem xem đồ ăn vặt trong đó ngon thế nào.” Sau đó đi ra ngoài như một cơn gió……
Giang Ngộ vừa mới khuyên cô phải ăn cơm cho tốt: “……”
Cửa văn phòng ‘phịch’ một tiếng bị đóng lại, trợ lý Triệu nơm nớp lo sợ xoay người lại, chợt nghe thấy tổng giám đốc lạnh lùng nói một câu: “Cậu có lòng.”
Nước mắt trong lòng trợ lý Triệu chảy dài.
Anh ấy sai rồi, anh ấy nên nhớ kỹ lời dạy bảo của anh Trịnh, không nên lắm mồm!
……
Lâm Linh đi xuống tầng dưới, thuận lợi tìm được siêu thị không người của trợ lý Triệu.
Đi vào thấy ngay quả nhiên một người bán hàng cũng không có, siêu thị còn rất lớn, trên giá để hàng còn bày các vật phẩm chỉnh tề, có nhiều dân đi làm đang lựa đồ bên trong.
Lâm Linh đẩy một cái xe đẩy nhỏ, trực tiếp đi đến giá để hàng bày đồ ăn vặt, nâng má chỉ suy tư một giây rồi lập tức lấy các đồ ăn vặt cô thích.
Cùng lắm thì buổi tối cô sẽ đi thư phòng lắc vòng!
Cúi người đang định lấy một bịch hạnh nhân mật ong nhỏ từ trên giá để hàng thì không biết là ai ở sau lưng không có mắt, đυ.ng phải cô một phát, khiến cô phải lui về phía sau một bước. Lâm Linh đứng thẳng người lên muốn tranh luận phải trái với người kia.
Không nghĩ tới đối phương đã mở miệng trước cô một bước, là tiếng của người đàn ông trẻ tuổi: “Lâm Linh, đã lâu không gặp, mày vẫn không thay đổi, vẫn xinh đẹp giống như trước đây.”
Lâm Linh nghe giọng nói này có chút quen tai, ngẩng đầu liếc mắt nhìn người đối diện một cái. Người đàn ông giữ lại mái tóc dài màu đen, lớn lên cũng hơi thanh tú, gầy hơn so với trước kia không ít, nhưng Lâm Linh vẫn chỉ liếc mắt một cái là nhận ra được anh ta.
Cô cười lạnh một tiếng: “Là mày à, mày cũng không thay đổi, vẫn là một người khiến người ta ghét như cũ!”