- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Sổ Tay Bạch Liên Hoa Lừa Người
- Chương 26: Phòng Sách
Sổ Tay Bạch Liên Hoa Lừa Người
Chương 26: Phòng Sách
Sau khi trợ lý Triệu xuống xe, Lâm Linh cảm thấy bầu không khí trong xe đã trở nên khá hơn.
Trên đường đi, cô phát hiện ra chú Trịnh tài xế là một người trầm ổn, cho dù bọn họ có nói gì thì ông cũng không phát ra tiếng động nào, giống như nhìn thấy núi thái sơn sụp đổ mà mặt không đổi sắc, vô cùng bình tĩnh.
Người xưa đúng là không lừa cô.
Gừng càng già càng cay.
Hơn nữa sau khi trợ lý Triệu đi, chú Trịnh vô cùng có mắt nhìn, nâng vách ngăn ở trong xe lên, ngăn cách không gian giữa chỗ ngồi đằng trước và sau, như vậy thì cho dù Lâm Linh có nói gì cũng không sợ bị người thứ ba nghe thấy.
Nhìn đi, nhìn xem người như chú Trịnh, hiểu nguyên tắc cỡ nào, đây mới là nhân tài trụ cột của quốc gia, tương lai rộng mở!
Lúc này thì Lâm Linh cũng không hề do dự, mạnh dạn nói yêu cầu của mình với Giang Ngộ: “Anh, cho em hai vệ sĩ nha.”
Nói xong còn dụi dụi đầu trước ngực anh, cố tỏ vẻ dễ thương.
Người bạn trai không hiểu phong tình kia lại kéo cái đầu chôn trước ngực anh của cô ra, động tác không nhẹ cũng không nặng.
Tóc cũng bị anh làm cho rối tung lên.
Lâm Linh khẽ kêu một tiếng, khuôn mặt vừa mới vui vẻ nhíu lại, vừa sửa lại đầu tóc của mình vừa lẩm bẩm oán giận: “Anh làm gì thế, anh nghĩ đầu em là hành tây chắc. Hứ, anh bảo kéo là kéo ra, thật quá đáng, anh không biết thương hoa tiếc ngọc à!”
Giang Ngộ mặt không đổi sắc, bị cô oán trách mà vẻ mặt chẳng thấy có chút ăn năn gì cả, ngược lại càng ngày càng tồi tệ thêm, bàn tay nhéo nhéo cái miệng nhỏ vểnh lên đến mức có thể treo cả bầu rượu của cô: “Vừa nãy tôi còn chưa dùng sức mà, em yếu ớt cái gì.”
Nghe mà xem, anh đang nói tiếng người đấy à?
Cô không thích nghe anh nói lời này.
Sức lực của anh có thể tỉ lệ thuận với mức độ thừa nhận của cô sao?
Trong đầu có chút điểm số? Sức mạnh của anh lớn đến mức nào?
Đẩy tay anh ra, Lâm Linh sờ lên cổ mình, khắp cổ đều có cảm giác nóng rát.
“Cổ của em đỏ hết lên rồi!” Cô lớn tiếng, giọng điệu oán trách vươn cổ ra cho anh xem, lại không muốn cho anh xem kĩ dấu vết trên cổ .
Mặc dù cô không soi gương nhưng cô có thể đoán được, vì trình độ da mịn thịt mềm của anh, vừa nãy tay anh dùng sức nhất định là đã lưu lại dấu vết trên cổ cô.
Anh nhất định phải xin lỗi cô!
Giang Ngộ theo động tác vươn cổ của cô mà liếc mắt qua, trắng nõn không tì vết…
Cổ của cô vô cùng nhỏ nhắn, mảnh khảnh, nhìn xuống, xương quai xanh xinh xắn tinh xảo như ẩn như hiện dưới cổ áo.
Lại nhìn vẻ mặt của cô vẫn còn có chút tức giận, đôi mày thanh tú mảnh khảnh không cam lòng nhíu lại, rõ ràng sắc mặt có chút giận dữ, nhìn vào lại không ngờ rất đáng yêu.
Anh vươn tay kéo cô vào lòng, cúi đầu xuống hôn lên chiếc cổ thanh tú mảnh khảnh của cô.
Sau đó dùng ngón tay vuốt vuốt vết đỏ nhỏ của cô, khẽ cười: “Vừa nãy còn chưa có, bây giờ thì có rồi.”
Lâm Linh giãy dụa thoát khỏi lòng anh, hai tay chống lên ngực anh, xúc cảm trong tay vô cùng rắn chắc, muốn chống cự lại… cũng không có đủ sức.
Vừa rồi dùng sức quá mạnh làm cho thần sắc trên gương mặt cô có chút ửng hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhìn giống như một cô gái thẹn thùng.
Ai dè người ta còn không hề ngượng ngùng một tí nào, móng vuốt nhỏ giở trò lưu manh vuốt dọc theo bộ ngực của anh xuống, ấn vào khuy áo sơ mi thẳng tắp chậm rãi di chuyển xuống, lướt qua cơ bụng xúc cảm rõ ràng, lưu luyến trên đó mấy lần rồi trượt thẳng xuống dưới...
Cô ngồi thấp hơn Giang Ngộ một chút nên không thể không ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, sau khi thấy anh còn nghịch ngợm trợn tròn hai mắt, đôi môi đỏ hồng thốt ra mấy chữ: “Vậy thì em muốn--”
Còn chưa nói dứt lời đã bị anh bịt miệng lại: “Ưm… ưm…”
Giang Ngộ thật sự hết cách với đồ lưu manh nhỏ này, một tay che cái miệng mở ra là nói toàn những thứ không ai ngờ đến của cô, một tay nắm lấy cái tay đang dần dần lướt xuống kia trong lòng bàn tay, hết cách nói: “Được rồi! Anh cho em hai tên vệ sĩ, được chưa?”
Lâm Linh rất hài lòng!
Nếu nói sớm thì có phải là xong rồi không!
Được rồi, đã đạt được một trong những mục tiêu, nhưng còn một cái nữa.
Lâm Linh dứt khoát quỳ trên ghế xe, nhìn từ bên ngoài cô cao hơn anh một chút, cô hơi cúi đầu xuống, tóc dài nhẹ nhàng quét qua chạm vào khuôn mặt tuấn tú của anh, giọng điệu bất mãn: “Vừa nãy anh còn kéo đầu em ra, anh phải xin lỗi em, nói là xin lỗi anh sai rồi, nữ hoàng điện hạ của anh!”
Giang Ngộ: “...”
Nữ hoàng điện hạ…
Cô thật là, phải như vậy mới được, ngày nào cũng bày trò.
--
Chiếc xe vững vàng dừng trước ga ra của biệt thự.
Sau khi xuống xe, Giang Ngộ dặn dò chú Trịnh: “Ông đi điều hai tên vệ sĩ đến đây.”
Chú Trịnh luôn hành động như người câm suốt đường đi nói câu đầu tiên: “Vâng thưa cậu.”
Lâm Linh vô cùng vui vẻ, nói lời cảm ơn chú Trịnh: “Cảm ơn chú nhé chú Trịnh, càng sớm càng tốt nha!”
Chú Trịnh trầm mặc gật gật đầu.
Tuân theo danh ngôn mà ông vừa mới đặt ra trên xe: Tuyệt đối không nói một câu nào với cô Lâm Linh.
Mặc dù ông biết rõ thực ra sau lưng cô Lâm Linh luôn có vệ sĩ đi theo bảo vệ cô, vốn cũng không có chuyện gì quan trọng phải điều động vệ sĩ đến. Nhưng mà ông tuyệt đối không giống cái người thô lỗ như trợ lý Triệu kia!
Thường ngày ông rất chuyên nghiệp, lời không nên nói, ông tuyệt đối không nói một câu!
Lâm Linh: “...”
Giống như vừa chào một ông chú lạnh lùng vậy!
…
Sau khi về đến nhà, ăn cơm tối xong, Lâm Linh liền vội vàng kéo tay Giang Ngộ hớn hở kéo anh vào trong phòng sách.
Chuyện xảy ra lúc chiều, những lời mà Hạ Viện Viện kia nói sao có thể làm cô đau lòng được, cũng không nói trúng chuyện gì khiến cô ta đau đớn, dù sao lúc mọi người cãi nhau nhất định sẽ chọn lời đả thương người ta nhất mà nói, kinh nghiệm cãi nhau của cô rất phong phú, từ lâu đã không để những thứ này vào mắt.
Nhưng câu mà Hạ Viện Viện lại nói cả đời cô đều chỉ có thể đóng vai phụ vô cùng chói tai.
Không phải là diễn vai phụ không tốt, trong một tác phẩm xuất sắc thì vai phụ cũng cực kỳ quan trọng, nhưng diễn vai phụ cả đời không hề tốt!
Ai mà vui vẻ nổi khi nghe những lời như vậy chứ, cho dù nhận thức của anh có nông cạn và kinh nghiệm sống chưa lâu thì bất kể là ai cũng không muốn cả đời chỉ diễn vai phụ, đều là muốn làm nhân vật chính mới đúng chứ?
Ít nhất là cô có dã tâm như vậy.
Đương nhiên là muốn hay không muốn là một chuyện, có thể được làm hay không thì lại là một chuyện khác rồi!
Nhưng Lâm Linh chưa bao giờ nghĩ rằng mình không thể làm được, cô tin tưởng chính mình, rằng chỉ cần bản thân không ngừng chăm chỉ cố gắng, một ngày nào đó cô có thể làm được!
Đúng, cô có cái tự tin này!
Có lẽ những cái khác cô không thể sánh bằng người ta nhưng nếu cố gắng và chăm chỉ, cô cũng sẽ không thua kém đâu!
Giống như lúc còn là học sinh, cô không phải kiểu thiên chi kiêu tử như Giang Ngộ, không cần cố gắng gì cũng có thể dễ dàng giành được hạng nhất, tài năng dị bẩm của anh vượt quá tầm với của cô.
Mỗi ngày cô chỉ học đến hơn một hai giờ sáng, đi học cố gắng nghe giảng, không dám ngủ gà ngủ gật vì sợ không nghe được giáo sư giảng bài, nghỉ ngơi giữa giờ ở lại kiểm tra bài tập, cô không có tài năng trong việc học tập, nhưng nhờ chăm chỉ cố gắng gấp mấy lần người khác mà cô đã vào được top 10 của lớp.
Cô cũng rất tuyệt vời đấy!
Đóng vai phụ cả đời sao? Không thể nào!
Lui lại mười vạn bước, nếu như cô thật sự không thể làm được, cô sẽ buông bỏ cái gọi là tam quan, nhấn chùm quy tắc thì với bạn trai cô, thổi gió đầu giường anh thì muốn Giang Ngộ xếp cho cô một bộ phim vai nữ chính còn không phải là một chuyện vô cùng đơn giản sao?
Dù sao thì cả đời cô không thể chỉ đóng được vai nữ phụ!
Chỉ là cô sợ bây giờ để anh hành động, cho dù có cứng rắn đi lên thì khán giả cũng sẽ không thèm nể mặt xem cô biểu diễn.
Nhưng cô rất có dã tâm, cô không muốn chỉ đóng một hai bộ phim nhân vật nữ chính, cô quyết tâm phải bám rễ nở hoa trên ngành điện ảnh và truyền hình sản xuất, làm cho cả ngành sản xuất phải kiêu ngạo và tự hào vì đã có được một nhân tài xuất sắc như mình.
Cho nên phải làm như thế nào để cô có thể trót lọt trở thành nhân tài xuất sắc trong ngành điện ảnh và truyền hình sản xuất!
“Luận Ngữ” có câu∶ muốn làm tốt chuyện mong muốn, trước tiên phải mài vũ khí sắc bén!
Lâm Linh kéo Giang Ngộ đến thư phòng ngồi xuống ghế, "Anh thấy kĩ năng diễn xuất của em thế nào, có tiến bộ không?"
Cô vẫn rất coi trọng vai diễn nữ phụ số bốn của mình hiện tại, đây là bộ phim đầu tiên mà cô có phần diễn nhiều hơn một chút.
“Gặp gỡ cầu vồng” là một bộ phim đôi thị tương đối hot, nói về một người phụ nữ ở thời đại mới làm cách nào để cân bằng giữa hôn nhân và sự nghiệp, mỗi người phụ nữ đang chọn những lựa chọn khác nhau giữa hôn nhân hay là lựa chọn sự nghiệp. Có thể nói bộ phim này không phải là phim chủ yếu về đô thị tình cảm mà là những cô gái khác nhau với những suy nghĩ khác nhau ở thời đại này.
Kịch bản hot kèm theo lưu lượng người riêng, nhân vật này của Lâm Linh được thiết lập rất đầy đủ, nếu diễn tốt cũng có thể thoát khỏi vòng này!
Cô phải diễn thật tốt!
Chọn cảnh chiều hôm nay diễn cùng nữ chính, Lâm Linh làm lại cho Giang Ngộ xem ở trong phòng sách của chung cư.
"Chị, em thật sự không phải cố ý đâu..."
"Em bị anh ta lừa, anh ta nói mình còn chưa kết hôn..."
"..."
Sau khi diễn xong, Lâm Linh thu hồi cảm xúc, chạy đến chỗ Giang Ngộ, ngồi xổm xuống trước anh rồi ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt tràn đầy chờ mong ∶ "Thế nào thế nào, em diễn đoạn này có được không? Có thể giành được giải Oscar không?"
Giang Ngộ dùng ngón tay lau sạch nước mắt trên khóe mắt cô, nước mắt bị lau về sau càng làm cho đôi mắt cô thêm trong veo vô tội, có chút quyến rũ cười một cái, nhận xét∶ "Ừm… Muốn giành được giải Oscar có lẽ sẽ rất khó khăn, nhưng so với lần đầu tiên em diễn thì lần này diễn xuất tự nhiên hơn, tóm lại là có tiến bộ."
"Không tệ." Sau đó lại bổ sung thêm một câu.
Lâm Linh mở cờ trong bụng, ngay cả Giang Ngộ cũng khen cô không tệ, nhất định là đã tiến bộ.
Giang Ngộ cái người này độc miệng, cho tới bây giờ chưa bao giờ nói dối, giống như lần đầu tiên nhìn thấy cô diễn, anh không chút lưu tình nào mà lại bảo cô đổi nghề.
Lâm Linh vui vẻ, động tác cũng có chút gan dạ.
Bởi vì ngồi xổm trước người anh nên đương nhiên sẽ thấp hơn một chút, tay cô sờ lên bắp đùi anh, không ngừng lần mò về phía trước...
Cái đồ lưu manh nhỏ này...
Giang Ngộ kéo cánh tay mảnh khảnh của cô ra, hơi dùng sức kéo cô từ dưới thân lên, dễ dàng ôm cô ngồi lên trên bàn sách, hai tay chống ở hai bên người cô, trong đôi mắt thâm thúy tràn đầy du͙© vọиɠ vô hình, thanh âm khàn khàn∶ "Ở trong phòng sách?"
"Ừm!" Lâm Linh dùng sức gật đầu.
Hai tay vòng lên trên cổ anh, hai chân tự nhiên mà kẹp lấy eo của anh, vô cùng chủ động, khuôn mặt mang theo ý cười ∶ "Có được không anh trai?"
"Đương nhiên rồi." Một tay Giang Ngộ không chế vòng eo mảnh khảnh của cô từ phía sau, một tay đặt sau đầu cô, áp lại gần mình, cúi đầu xuống hôn thật sâu, "Em nói được thì là được."
...
...
Hai giờ sáng.
Điện thoại di động của cô trên tủ đầu giường liên tục đổ chuông, tiếng thông báo tin nhắn đến của Wechat cứ vài phút lại vang lên một lần.
Giang Ngộ ngủ không sâu, bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, mắt nhìn sang cô gái đang ngủ bất tỉnh nhân sự, đứng dậy cầm lấy chiếc điện thoại ở tủ đầu giường bên kia của cô, chuẩn bị tắt máy hộ cô.
Trước khi tắt máy, một tin nhắn Wechat nhanh chóng nhảy ra, lại bị tin đằng sau thay thế mất.
Hình như anh nhìn thấy mấy chữ “tuyệt giao”.
Nghĩ nghĩ kỹ vẫn quyết định đánh thức cô dậy.
Nhéo nhéo eo người đang nằm trong ngực: “Dậy nhanh lên, bạn em muốn tuyệt giao với em kìa.”
Lâm Linh đang ngủ say trong ngực Giang Ngộ, hôm qua cô rất mệt mỏi… Mệt đến mức sau khi xong việc liền trực tiếp ngủ thϊếp đi.
Sau khi bị anh lay dậy, cô xoa xoa đôi mắt lim dim buồn ngủ, mơ mơ màng màng nhận lấy điện thoại từ tay anh, mở Wechat ra.
Mở to mắt ra nhìn, là con cú Ngô Phỉ kia không ngủ được nên gửi cho cô mấy cái đường link bảo bối nào đó.
Tỉnh táo rồi.
Suy nghĩ đầu tiên trong đầu Lâm Linh chính là: Đạo trời hay luân hồi, trời xanh nào bỏ qua cho ai!
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Sổ Tay Bạch Liên Hoa Lừa Người
- Chương 26: Phòng Sách