Chương 16: Tà vật

Lúc tỉnh táo lại Lâm Chiếu Hạc mới nhận ra trong đội ngũ chỉ còn lại mình cậu, Trang Lạc vốn ở bên cạnh đã biến mất.

Tình cảnh trước mắt khiến Lâm Chiếu Hạc căng thẳng, cậu vội vàng lấy di động ra, muốn gọi điện cho Trang Lạc.

Trang Lạc không nghe máy, Lâm Chiếu Hạc giơ tay xoa xoa nước mưa trên mặt, liếʍ môi, bấm một dãy số khác.

Âm thanh tút tút vang lên bên tai khiến cậu hơi giật mình, cậu gọi điện cho Trương Tiêu Tiêu đã mất tích, lúc này chiếc điện thoại vốn luôn tắt máy lại vang lên ——

Lúc Lâm Chiếu Hạc nghĩ rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thì trong cơn mưa, cậu nghe một tiếng vang loáng thoáng —— chính là tiếng chuông điện thoại của Trương Tiêu Tiêu, âm thanh lúc gần lúc xa, dường như đang ở phía xa, mà cũng như đang ở chỗ rất gần.

Lâm Chiếu Hạc cẩn thận nghe hồi lâu, cuối cùng mới xác nhận, tiếng điện thoại di động của Trương Tiêu Tiêu phát ra từ trong quan tài.

Những người đưa tang khác hoàn toàn không nghe thấy âm thanh này, không có ai phản ứng lại. Lâm Chiếu Hạc vốn muốn dừng lại đi qua xem thử nhưng bị người đằng sau không ngừng đẩy về phía trước.

Cậu nhìn lên, thấy phía trên là một ngọn núi cao vυ"t chìm trong bóng tối. Ngọn núi bén nhọn, giống như một cái miệng lớn, mà đích đến của bọn họ là giữa cái miệng lớn ấy.

Tiếng kèn trống càng ngày càng bi thương u oán, khung cảnh xung quanh dần dần trở nên rõ ràng. Lâm Chiếu Hạc chú ý tới quanh đỉnh núi được bao phủ bởi các ngôi mộ lớn nhỏ, đây hẳn là nghĩa trang của thôn.

Lâm Chiếu Hạc vốn muốn tiếp tục cẩn thận quan sát nhưng người phía sau đột nhiên nắm lấy tay cậu, cố gắng kéo cậu tiến về phía trước.

Chẳng mấy chốc Lâm Chiếu Hạc đã bị kéo tới một khu đất nhỏ bằng phẳng trước nghĩa địa, sau khu đất là một sơn động tối om, cạnh sơn động là một bức tường đá khổng lồ với những dòng chữ được khắc dày đặc chằng chịt, sắc trời quá tối, Lâm Chiếu Hạc thấy không rõ.

Thôn dân còn dư lại không đi theo, bọn họ vây quanh khu đất từ xa.

Lâm Chiếu Hạc lúc này mới để ý thấy chính giữa khu đất đào một cái hố sâu lớn, tựa hồ là chuẩn bị cho hai cỗ quan tài. Cậu nhớ lại tiếng chuông điện thoại vang lên trong quan tài ban nãy, hét toáng lên: “Trương Tiêu Tiêu ở trong quan tài –– các ông chôn nhầm người rồi.”

Trưởng thôn lạnh lùng nhìn cậu, thờ ơ với tiếng kêu gào của Lâm Chiếu Hạc. Sau đó ông ta ra hiệu. Những thôn dân khác đứng bên cạnh chen nhau tiến lên, khênh Lâm Chiếu Hạc, mở nắp một chiếc quan tài khác, không quan tâm đến sự giãy dụa của Lâm Chiếu Hạc nhét cậu vào trong đó.

“Cứu tôi với, cứu tôi với –– đệch ––tôi vẫn còn sống, các người làm gì vậy––” Lâm Chiếu Hạc ra sức vùng vẫy, nhưng thôn dân thật sự quá nhiều, cậu song quyền khó địch bốn tay, bị nhét vào trong quan tài, sau đó chính là tiếng cồm cộp, tựa hồ có người dùng đinh đóng chặt quan tài.

Lâm Chiếu Hạc cực kỳ đau đớn, không phải vì cậu bị nhét vào trong quan tài mà do cái cổ bị sái của cậu lại bị trật khớp lần nữa, cậu tức giận la mắng, vừa mắng vừa dùng chân đạp quan tài, khiến quan tài không ngừng lay động, giống như bên trong nhét một con ếch lớn đang cực kỳ tức giận.

Tề Danh xa xa thấy được tất cả những điều này, anh và ông chủ nhà mình đứng trên đỉnh núi, thấp giọng nói: “Cảm giác quan tài sắp bị cậu ta đạp vỡ.”

Ông chủ Trang Lạc nói: “Chẳng phải bảo cậu đi sao?”

Tề Danh: “Tôi nói với cậu ấy rồi, cậu ấy đột nhiên nổi lòng tốt…”

Trang Lạc: “…”

Tề Danh khổ não nói: “Lần này rắc rối đây, muốn cứu cậu ấy ra không?”

Trang Lạc nói: “Bên Từ Uyên thế nào rồi?”

Tề Danh liếc nhìn di động: “Sắp rồi.”

Anh vừa dứt lời thì thấy có một người đi ra từ chỗ tối, chính là Từ Uyên đã biến mất một ngày một đêm, khuôn mặt của anh ta giấu trong bóng đêm, không thấy rõ vẻ mặt.

“Tới rồi à?” Tề Danh hỏi.

Từ Uyên gật đầu, ngước mắt nhìn về ngọn núi xa xa, anh thấy được vô số người mặc đồ đen tựa như du hồn tầng tầng lớp lớp vậy quanh khe núi.

Hai chiếc quan tài vốn chuẩn bị cho cha mẹ anh, lúc này lại dành cho người khác.

Bên cạnh cái hố, có một bức tường đá đen nhánh, anh đã từng thấy bức tường đó, nó khắc tất cả tên của mọi người trong lòng, duy độc tên anh là không có. Anh đã từng hỏi cha mẹ, tường đá này dùng để làm gì.

“Sau này con sẽ biết.” Mẹ anh cười thần bí, giơ tay dịu dàng xoa đầu anh, “Chỉ có người tốt nhất trong thôn mới có thể viết tên mình lên đó.”

Trên tường đá có thứ gì đó đang ngọ nguậy, Từ Uyên nhìn chăm chú vào nó, thấy một pho tượng đá – một pho tượng đá giống hệt với pho tượng trong từ đường, đang vặn vẹo chui ra khỏi bức tường, đầu tiên là cánh tay cầm chân người, sau đó là thân thể to lớn, cuối cùng là đầu…

Nếu như Lâm Chiếu Hạc ở đây, thì sẽ nhận ra pho tượng này chính là tượng thần cậu thấy trong từ đường.

Từ Uyên nhìn chằm chằm tượng thần như thể bị ma nhập, anh thấy vài tên người giấy màu trắng nhảy ra khỏi đám đông, nâng quan tài lên, muốn thả quan tài xuống hố.

Khi nhìn từ sau lưng đám người giấy tý hon đó, Từ Uyên chợt rùng mình, có hai người giấy trong số đó ăn mặc giống như đúc với cha mẹ anh, thậm chí anh còn bắt gặp trên người các con khác bóng dáng những người thân của mình.

Từ Uyên không thể đoán ra được những người giấy tý hon này rốt cuộc là thứ gì, tiếng kèn trống đã ngừng, bên tai chỉ còn duy nhất tiếng mưa rơi, anh đứng tại chỗ, thân hình cứng ngắc có vài phần tương tự với những thôn dân kia.

Quan tài của Lâm Chiếu Hạc và Trương Tiêu Tiêu đã bị thả xuống hố, tượng thần nọ vẫn đang vặn vẹo ở tường đá, cực kỳ hưng phấn, giống một đầu dã thú chuẩn bị cắn xé con mồi, khao khát xông lên xé xác tế phẩm.

“Anh nhìn thấy gì?” Tề Danh hỏi Từ Uyên.

Từ Uyên nói: “Anh không trông thấy à?”

Tề Danh lắc đầu: “Tôi đương nhiên không thấy.”

Từ Uyên miêu tả đơn giản lại những gì mình nhìn thấy được, anh lại hỏi Tề Danh nhìn thấy gì, Tề Danh nói mình chẳng thấy được cái gì sất, chỉ thấy một đám người đứng bất động ở đàng kia.

“Vậy anh thấy được ai khênh quan tài?” Từ Uyên hỏi.

Tề Danh đáp: "Thôn dân.”

Từ Uyên trầm mặc một lát, miêu tả sơ qua đặc thù của thôn dân, Tề Danh gật đầu: “Không tồi, chẳng phải anh thấy rất rõ ràng đấy thôi?”

Từ Uyên nghe vậy bả vai khẽ run lên, thoạt trông như đang cười, lại giống như đang khóc, nước mắt trên mặt hòa cùng nước mưa, khó mà phân biệt, anh ta nói: “Tôi chết cũng không oan.”

Tề Danh cau mày: “Không chờ được nữa, phải qua đó thôi.”

Trang Lạc hời hợt nói: “Nhiều thôn dân như vậy, đánh không lại.”

Tề Danh nói: “Vậy phải làm sao giờ, chẳng lẽ cứ đứng nhìn bọn họ chôn sống Lâm Chiếu Hạc và Trương Tiêu Tiêu?”

Trang Lạc nói: "Chờ thêm lát nữa.”

Tề Danh nghĩ thầm chờ gì chứ, chờ nữa mộ Lâm Chiếu Hạc xanh cỏ mất, nhưng nhất thời anh cũng không có cách nào khác, đành phải nhẫn nại dựa theo lời Trang Lạc nói chờ thêm một lát.

Tế phẩm đặt vào hố chính là thức ăn của thần linh, khuôn mặt thần linh vốn nên hiền hòa lộ ra nụ cười tham lam, nó để các bộ phận cơ thể người trong tay xuống, giơ tay về phía quan tài trước mặt, nó mở nắp quan tài lôi một người từ bên trong ra, chính là Trương Tiêu Tiêu mất tích.

Trương Tiêu Tiêu bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ đến mức hồn phi phách tán, hôm đó cậu ta đột nhiên mất ý thức, sau khi tỉnh lại nhận ra mình đang nằm trong quan tài đóng chặt, hơn nữa dựa theo tần số đung đưa và tiếng động để phán đoán, cậu ta đang được mang đi chôn cất. Sau đó điện thoại của Trương Tiêu Tiêu đổ chuông, là Lâm Chiếu Hạc gọi tới, Trương Tiêu Tiêu mừng như điên nhận nghe điện thoại, đầu dây bên kia đột nhiên cắt đứt, Trương Tiêu Tiêu gọi lại, hình như tín hiệu bị ảnh hưởng, không thể kết nối được. Lúc Trương Tiêu Tiêu tuyệt vọng, cho rằng mình sẽ bị chôn sống thì nắp quan tài đột nhiên bị bật lên, cậu ta nghĩ rằng mình được giải cứu, nụ cười trên mặt duy trì chưa được ba giây thì một lần nữa khóc rống nghẹn ngào —— Mẹ nó cái này là cái quái gì thế, cả đời này của cậu ta còn chưa nhìn thấy thứ gì khủng bố vậy đâu ——

“Cứu mạng —— Cứu mạng với ——” Trương Tiêu Tiêu bị tóm lấy eo, tiếng kêu vô cùng thảm thiết. Cậu nhìn xung quanh, tất cả mọi người đều mặc áo đen, cậu không hề nhìn thấy một khuôn mặt nàoquen thuộc, cậu ta lại nhìn sang con quái vật đang bắt mình, rồi nó bắt đầu hướng về phía cỗ quan tài khác, có lẽ kế tiếp nó sẽ mở nắp quan tài ra, bắt người nằm bên trong ra ngoài.

Nhưng cảnh tiếp theo nằm ngoài dự đoán của Trương Tiêu Tiêu, chỉ thấy vật kia vươn tay thẳng tắp qua quan tài —— thậm chí còn không thể đυ.ng đến quan tài.

Tất cả người dân trong thôn thấy cảnh này đều ngây người, Trương Tiêu Tiêu cũng không ngoại lệ, thậm chí cậu ta còn quên cả giãy dụa.

Vật kia —— Trương Tiêu Tiêu thật sự không muốn gọi nó là thần linh, không còn nghi ngờ gì nữa mà nó bất ngờ bị chọc giận, phát ra tiếng gào thét chói tai, lần nữa đưa tay về phía quan tài… Cũng không có gì ngạc nhiên khi nó lại thất bại.

Các thôn dân nhìn thấy cảnh này đều lộ vẻ sợ hãi tột đột, đặc biệt là trưởng thôn đang đứng phía trước, như muốn hét to: “Không thể nào, làm sao có thể —— Làm sao ngài ấy có thể không tin được ——”

“Nhất định là quan tài có vấn đề, mấy người, mấy người mau đến mở quan tài ra ——” Giọng nói trưởng thôn run run, quỳ xuống trước mặt tác phẩm điêu khắc đá mà cúi lạy dập đầu.

Những người khác nhanh chóng chạy đến phía quan tài của Lâm Chiếu Hạc, dường như là đập ra, chỉ trong chốc lát nắp quan tài Lâm Chiếu Hạc đã bị đập nát nhừ.

Lâm Chiếu Hạc ở trong quan tài còn đang đạp vào vách cũng bị một màn này làm cho kinh ngạc, cậu đang nghĩ là do sức mình lớn hay chất lượng quan tài quá kém thì bị một đám người giống như điên mà kéo từ trong quan tài đi ra.

“Các người làm gì vậy?” Lâm Chiếu Hạc bị giật mình, “Tôi đang nằm yên bên trong…”

Rõ ràng vừa nãy bọn họ còn nhét cậu vào, lúc này lại như điên mà ôm cậu ra đây, khiến cậu sợ hãi.

“Nó ở đây mà, nó ở đây mà!!!” Trưởng thôn vọt đến trước mặt Lâm Chiếu Hạc, muốn đẩy cậu về phía trước.

Lâm Chiếu Hạc vẫn chưa hiểu chuyện gì: “Cái đồ thần kinh này ông đang làm gì vậy?!” Cậu nhìn lại bốn phía, phát hiện những người dân trong thôn xung quanh mình đều đang run rẩy quỳ trước một bức tường đá, như thể có một con quái vật đáng sợ trên đó vậy.

Nhưng Lâm Chiếu Hạc không thấy gì cả, chỉ là một bức tường đá bình thường mà thôi, mà lúc này đồng nghiệp Trương Tiêu Tiêu của cậu đang bị dán lên trên tường, miệng còn hô hào cứu mạng.

“Thôi rồi!” Lâm Chiếu Hạc đập tay bộp một cái, đưa ra câu trả lời kinh điển như mấy bộ phim ma trong nước, “Trúng độc tập thể!”

Trương Tiêu Tiêu: “…” Ngài thật trâu bò.