“Anh không đi với Cố tiểu thư à?” – Sở Tâm Lam nhàn nhạt ngồi trên ghế mây ngoài lan can chậm rãi nói khi thấy Tống Hiểu Thần đi lên, thấy tài xế đưa Cố Minh Ngạn ra bên ngoài. Thấy anh không trả lời cô lật trang sách ra vừa lật vừa nói –”Người tình bé nhỏ của anh thật sự rất dũng cảm đến tận nhà khıêυ khí©h!”
“Cô biết à?” – Tống Hiểu Thần, thay áo thun cởi đi trang phục đồ tây cứng nhắc ngày thường, nghe lời Tâm Lam nói có chút ngoài ý, dừng lại rồi cũng nhàn nhạt nói.
“Tôi đâu có bị mù, cô ta liên tục bắn những tia nhìn tình cảm cho anh và những tia nhìn như muốn ăn tươi tôi cơ mà!” – Tâm Lam như không quan tâm vẫn cúi đầu nói. Tay cô nhẹ nhàng lật từng trang sách một cách cẩn thận nhất có thể.
“Cô ghen à?” – Tống Hiểu Thần cười giọng điệu có chút khinh khỉnh nói.
“Không! Tôi là cái gì của anh mà ghen! Chỉ là xin anh lần sau đừng mang cô ấy về đây, tôi có cảm giác mình như con ngốc lắm!” – Sở tâm Lam thầm thở dài, dù cô một chút tình cảm với anh cũng không có và anh với cô toàn sự chán ghét nhưng quả thật trong vai trò người vợ thấy người tình của chồng nhưng vẫn phải vui vẻ thì thật sự thấy mình ngốc quá mức.
“Quả thật cô đang ghen!” – Tống Hiểu Thần cười nhếch mép ngồi xuống chiếc ghế mây còn lại ngoài lan can. Nếu người ngoài nhìn vào quả thật là một đôi vợ chồng hòa thuận vui vẻ vô cùng, một bức tranh vô cùng tuyệt vời.
“Cái thẻ phiền anh gửi lại cho Hiểu Thiên!” – Sở Tâm Lam chậm rãi nói, cô không có ý xin tiền của Tống Hiểu Thiên, khi nghe nói đến thẻ cô đã có chút ngoài ý, người giàu có dư tiền quả thật rất thích vung tiền bạc.
“Đó là thẻ tôi, đưa cho cô pass ngày sinh của cô! Còn dùng hay không dùng tôi không quan tâm, tiền sinh hoạt phí cũng như lợi tuất cổ phần của cô ở Tống thị đều sẽ được chuyển vào đó.” – Tống Hiểu Thần tâm tình có chút tốt lên khi nghe Tâm lam muốn trả lại cho Hiểu Thiên. Anh cũng không hiểu vì sao ở bên người phụ nữ này đặc biệt tâm tính anh lại rất hay thay đổi có thể đang ôn hòa liền muốn phát hỏa và ngược lại.
“Anh không đi đến với người tình của anh hay sao?” – Sở Tâm Lam có chút kinh ngạc khi nhìn thấy Tống Hiểu Thần ở nhà đến tối muộn không có ý định muốn rời đi, anh vẫn nhàn nhã ngồi đọc tài liệu trên laptop.
“Đây là nhà tôi, đi hay ở đâu có đến lượt cô quản!” – Tống Hiểu Thần có chút phật ý, khi nghe câu hỏi của Tâm Lam, cô dùng giọng điệu như thể anh ở nhà là điều rất kinh khủng.
“Này anh làm gì vậy?” – Sở Tâm Lam la to lên khi nhìn thấy Tống Hiểu Thần đột ngột cởϊ áσ ra bước đến gần cô. Hai má Sở tâm Lam bắt đầu đỏ hồng lên, trong đầu chạy ra bao nhiêu là tình huống. Mắt cô trừng to nhìn thẳng Tống Hiểu Thần không rời đi một giây phút nào cả.
Nhìn thấy ánh mắt hoảng hốt, gương mặt ửng hồng đôi mắt trong veo nhìn mình, Tống Hiểu Thần có chút buồn cười anh cứ thế tiến lại gần sát Sở Tâm Lam, gương mặt anh sát bên mặt cô, hơi thở nồng nàng phả vào tai cô, anh nghe rất rõ mùi hương thoang thoảng của cô, mùi hương Mộc Lan, anh chậm rãi nói thì thầm vào vành tai đang đỏ lên vì ngượng ngùng. – “Tôi đi tắm cô cũng muốn quản sao?”
Nói xong Tống Hiểu Thần buông Sở Tâm Lẩm quay người bước vào phòng tắm, Sở Tâm Lam thất thần nhìn theo anh, đến khi chỉ còn mình cô trong phòng dường như tất cả sức lực cứ thế bay mất cô ngồi khụy xuống đất. nhịp tim đang đập loạn như thể đang biểu tình.
“Cái tên dở hơi kia!” – Sở Tâm Lam hét toáng lên tỏ ra khí tức giận ngùn ngụt. Cô nhanh chóng đứng lên không thể thất thố như vậy trước mặt hắn ta nữa, Tâm Lam bắt đầu đi tới đi lui tìm cách đối phó với Tống Hiểu Thần. Trong lòng thầm ca thán sao anh không đi khỏi nhà như mọi lần có phải mọi chuyện đều êm đềm hay sao.
Tiếng nước chảy ngưng lại, trái tim Sở Tâm Lam một lần nữa nhảy nhỏm lên.
“Sở Tâm Lam bình tĩnh, mày cứ vậy chúng ta thua mất!” – Tâm Lam đưa tay lên ngực tự trấn an mình. Cánh cửa phòng tắm mở ra cô đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía đó, Tống Hiểu Thần với thân thể trần khoe da thịt còn ẩm hơi nước anh chỉ quấn hờ hững chiếc khăn ngang hông bước ra nhìn Sở Tâm Lam đang ngồi trên giường.
“Á, anh bị biếи ŧɦái hả? Sao không mặc quần áo!” – Sở Tâm Lam hét lên, quay mặt sang chỗ khác, cô cảm nhận được gương mặt mình đang nóng dần lên. Trái tim lại không nghe lời ra sức nhảy múa không ngừng.
“Ha vợ chồng với nhau như vậy là biếи ŧɦái hay sao!” – Tống Hiểu Thần dùng khăn lau khô tóc nhíu mày nhìn Sở Tâm Lam – “Hay cô cảm thấy khó cưỡng lại với thân thể của tôi!” – Anh cười ngụ ý, không biết sao Sở Tâm Lam ngang ngược sau khi mất đi trí nhớ lại trở nên đáng yêu như vậy, khiến Tống Hiểu Thần thật sự muốn đùa giỡn với cô một chút.
“Con khỉ!” – Sở Tâm Lam quơ chiếc gối chọi về phía Tống Hiểu Thần, vô tình chiếc gối đυ.ng vào chiếc khăn quấn hờ hững khiến nó tuột ra.
“Á!!!!!” – Sở Tâm Lam hét lên lấy tay che mắt mình lại.
“Ây da xem ra cô muốn tôi lắm đúng không? Nên mới cuồng nhiệt mạnh mẽ như vậy!”- Tống Hiểu Thần nhìn thái độ của Tâm Lam mà nhếch môi cười, trên người anh bên dưới chiếc khăn là quần chip nhưng anh có cảm giác cô không biết điều đó nên cũng muốn trêu đùa đến cùng. Vừa nghe anh nói như vậy Tâm Lam nhanh chóng lấy chăn trùm lên mình quyết tâm trốn luôn bên trong đó.
“Anh bị động tình hả vậy thì chạy đi mà tìm người tình bé nhỏ của anh đi để tôi yên!” – Sở Tâm Lam la toáng lên, cả người vẫn trốn trong chăn.
“Đây là nhà tôi, đi hay ở không do cô quyết định!” – Tống Hiểu Thần đột nhiên nghe những lời Sở Tâm Lam nói có chút phật ý lửa giận cứ thế dâng lên không rõ nguyên do. Giọng nói anh cũng trở nên lạnh nhạt như thường ngày. Anh ném chiếc khăn lau tóc xuống sàn nhà nhanh chóng bận quần áo vào rồi đi ra ngoài. Nghe tiếng đóng cửa lại Tâm lam mới thở phào nhẹ nhõm mở nhẹ chăn ra quan sát bên ngoài xem thật sự anh có đi khỏi rồi hay chưa mới quyết định chui ra ngoài.