Chương 7: Động lòng trắc ẩn

Tấm gỗ mà nàng nằm bị khiêng xuống mặt đất, lúc này mặt nàng hướng về hai cổ thi thể chết không rõ ràng. Trong gian phòng không một tiếng động, chỉ còn lại ánh đèn bị gió thổi đang giả thần giả quỷ, mùi máu tươi theo hướng gió xộc vào mũi nàng, cảnh tượng này cảm giác rất buồn nôn và thảm thiết.

Cha nàng từng nói, thân ở giang hồ, so với đợi người cứu không bằng tự cứu mình. Không ngờ lại xuất hiện kì tích, nàng tất nhiên sẽ không quá dễ dàng tin tưởng. Nàng bỏ đi hết những tạp niệm, toàn tâm để giải huyệt đạo, đến nỗi bên cạnh xuất hiện người cũng không phát hiện ra.

Triệu Kiến Lung vì nội lực tiêu hao mà đỏ bừng khắp mặt, gân xanh trên trán đột nhiên xuất hiện, lại thêm y phục trên người lại lộn xộn, giống như vừa trải qua việc gì rất tồi tệ, mới lộ ra biểu cảm đau khổ tột cùng.

Người đến chính là Trầm Nguyệt, nội lực của hắn vẫn chưa hồi phục, nên không thể cảm nhận được cảm giác Triệu Kiến Lung đang cố gắng giải huyệt đạo. Hắn cúi người, giơ bàn tay đang run rẩy sửa lại y phục cho nàng.

Trầm Nguyệt hai mắt đỏ lên, sự phẫn nộ trong lòng đã dâng lên cực điểm, gậy bị hắn bẻ gãy làm đôi, ham muốn khát máu che đi toàn bộ tâm tình. Hắn vì muốn nàng khôi phục lại cuộc sống bình thường lúc trước mà lựa chọn rời xa, nhưng chút mong mỏi nhỏ bé vẫn là bị đám ác ôn đó quá hủy, cho dù đem đám người này lóc da xẻ thịt cũng không thể giải nỗi hận của hắn.

Trầm Nguyệt nhặt thanh đao trên đất lên, phát tiết đem thanh đao đâm nát 3 cổ thi thể cho đến khi xương thịt tách rời, máu nhuộm đỏ y phục của hắn.

Triệu Kiến Lung dùng hết sức lực mới giải được huyệt đạo, lúc mở mắt ra thì bị dọa đến chết khϊếp.

Hắn quay lưng với nàng, toàn thân nhuốm máu đứng ở đó, trên thanh đao còn có những giọt máu rơi xuống, đống đổ nát trên mặt đất giống như ma đầu gϊếŧ người ác độc vậy.

Triệu Kiến Lung căng thẳng nhìn bóng lưng hắn, nhẹ nhàng rời khỏi, tay cũng coi như vớ được 1 thanh đao. Nàng nắm chặt thanh đao trên tay, muốn nhân cơ hội hắn chưa chú ý mà hành động trước.

Nhìn thấy hắn đang chống gậy, trên mặt đất vẫn còn một thanh gậy khác, nàng mới ngớ người ra nhớ tới hắn. Nhưng mà Trầm Nguyệt hành động không tiện như vậy sao lại xuất hiện ở nơi này, lại liên tưởng đến những người áo đen trùng hợp xuất hiện, lẽ nào là đồng môn của hắn?

Vào lúc nàng đang thất thần, Trầm Nguyệt có lẽ phát giác ra ánh mắt sau lưng, lúc này mới quay người lại.

Triệu Kiến Lung nhìn thấy biểu cảm giận dữ của hắn, lại thêm sự sợ hãi, mới giơ thanh đao lên, lùi về phía sau.

Thần trí Trầm Nguyệt trở lại, ánh mắt lộ vẻ bi ai. Hắn không muốn nhìn thấy nhất là cảnh nàng giương đao về phía hắn, bởi vì lưng của hắn là để cho cô. Cho dù hồi sinh nhưng cảnh tượng này lại quá đỗi quen thuộc, hắn lúc trước từng bị nàng ám sát vài lần. Thời gian trôi qua nàng vẫn sợ và hận hắn như vậy, cho dù đã sớm hiểu rõ, cũng cảm thấy tim đau không nén được.

Hắn lại dùng ánh mắt kì lạ đó nhìn nàng, không biết tại sao nàng lại cảm giác hắn bởi vì điên khùng mà cho rằng đây là do duyên phận.

Triệu Kiến Lung vẫn chưa từng trải qua những việc trước kia nên căn bản không có cách nào hiểu rõ cảm giác giận dữ tột độ của hắn. “Cảm giác thân mật” lúc trước, lúc này lại không quen biết nhau, số mệnh thật biết cách trêu ngươi mà. Hắn giống như Trang Triệu mộng điệp, không phân biệt được tỉnh hay mộng, đến cuối cùng giấc mơ và hiện thực chỉ còn lại là nỗi bi thương của hắn.

Trầm Nguyệt thở dài trong lòng, điều chỉnh lại cảm xúc của mình, vứt đi thanh đao trên tay, ánh mắt vô hồn nhìn ra cửa, thấp giọng nói: “Đi theo ta.”

Nói xong hắn nhặt khúc gậy bị gãy lên, bước đi ra ngoài.

Tâm tình hắn quá lộ liễu, khiến cho Triệu Kiến Lung không biết gì cũng cảm nhận được sự vướng bận yêu và thù. Nhìn theo bóng lưng đi chậm rãi của hắn, không rõ vì sao lại động lòng trắc ẩn. Triệu Kiến Lung do dự đứng lại chỗ cũ, không hề đi theo. Trong lòng lại hiện lên một ý nghĩ kì lạ khác, nàng muốn tin tưởng hắn.

Trầm Nguyệt không hề quay người lại, châm chọc nói: “Phế nhân như ta còn không sợ ngươi gϊếŧ, ngươi lại sợ sệt gì vậy?” Nói xong liền chê cười bản thân, theo tình hình trước mắt, chỉ sợ phải đến vài năm mới khôi phục như ban đầu, đừng nói đến hắn đã nguyện ý buông tay, cho dù muốn cùng không có sức.

Triệu Kiến Lung cho rằng hắn nói có lí, nàng thực sự không nghĩ ra lí do hắn muốn hại nàng, diệt khẩu cũng quá hoang đường, trong tiêu cục chỉ có bốn người biết đến thân phận của hắn. Hơn nữa đã đến bước đường này rồi, lẽ nào còn có thể xảy ra tình huống nào khác đáng sợ hơn nhục nhã và cái chết sao? Nghĩ ngợi bèn nắm chặt thanh đao, đi theo sau lưng hắn.

Trầm Nguyệt đưa nàng thoát ra khỏi nơi cỏ cây chằng chịt này, trên đường lặng im không nói gì. Thời gian tiếp xúc với hắn cũng không ngắn, Triệu Kiến Long hiểu rõ tính tình ít nói của hắn, giống như nhành cỏ biết động đậy.

Vốn chỉ là oán thầm nhưng lại cười ra tiếng làm cho Trầm Nguyệt dừng lại. Triệu Kiến Lung xém đâm vào sau lưng hắn, lập thức thu hồi lại những suy nghĩ đó, cảnh giác nhìn lên hỏi: “Sao vậy?”

Trầm Nguyệt không trả lời, lại đi tiếp về phía trước khoảng mười bước thì cúi người xuống, khó nhọc xoay người ngồi lên tảng đá to đó. Triệu Kiến Lung nhìn thấy cũng không hỏi, có thể có cơ quan nào đó.

Quả nhiên không sai, cây đại thụ sau lưng liền lộ ra một cánh cửa cao. Trầm Nguyệt đẩy tảng đó to trước, sau đó đem gậy chống xuống đất, người cũng theo cây gậy rơi xuống. Triệu Kiến Lung nhìn theo hốc cây hẹp, do dự không dám xuống.

Dưới đất đã chuẩn bị sẵn những bao vải, Trầm Nguyệt bèn bước qua, đốt miếng giấy thắp sáng lên 2 cây nến, nhìn theo ngọn đuốc, nghiêm túc cảnh báo: “Người của Huyết U Tông còn ở gần đây.”

Không có gì đáng sợ hơn chuyện này rồi, Triệu Kiến Lung nhanh nhẹn nhảy xuống. Trầm Nguyệt đưa nến cho nàng, tay đưa qua vai nàng, kéo lại dây thừng của cơ quan, động cây lập tức đóng lại.

Hai người khoảng cách rất gần, mặt kề sát mặt, hắn không đưa mắt nhìn nàng, mắt còn lại không chuyển động, ánh mắt hai người giao nhau, giống như có sợi dây hồng cột chặt.

Đôi môi nàng giống như cánh hoa đào mọng đỏ, khiến người khác muốn nâng niu. Trầm Nguyệt ánh mắt thâm trầm, yết hầu động đậy, ép buộc bản thân không nên làm ra những hành vi kích động, may mà hắn hành động không tiện, nếu như là ngày thường thì đã sớm bổ lên người nàng rồi. Thân thể hắn không khỏe, nên mỗi giờ mỗi khắc đều nhắc nhở bản thân mình phải làm gì để có thể làm hắn thoát thân ra ngoài.

Trầm Nguyệt cúi người đem sợi dây thừng cột trên tảng đá liên kết với cơ quan rồi mới quay về động. Triệu Kiến Lung còn cho rằng hắn dùng đá cao chèn lên điểm dừng chân, không ngờ rằng lại dùng để chặn cho bên ngoài không mở được cơ quan.

Dưới động cây là địa đạo do đào bùn đất tạo nên, cho lối đi dành cho 1 người, hoàn cảnh eo hẹp có thể chèn ép cảm xúc của con người, Triệu Kiến Lung không hề bình tĩnh được như hắn, trong lòng cũng có nhiều thắc mắc, cuối cùng không nén được hỏi hắn:” Ngươi…” Nàng biết tên hắn là Trầm Nguyệt, lại không biết phải xưng hô như thế nào, “Sao ngươi cũng ở đây?”

Nếu chỉ dựa vào Triệu Thanh Chuẩn và thuộc hạ của hắn - Viễn Chí, vẫn không có bản lĩnh cứu người từ tay của Huyết U Tông. Vì vậy hắn không thể để bản thân rơi vào nguy hiểm, thu hút sự truy gϊếŧ của đồng môn hắn đến nơi này, hắn phải dùng bàn tay của đồng môn trừ khử Huyết U Tông. Vì vậy hắn nắm rất rõ nơi ẩn nấp của Huyết U Tông, bởi vì có sự tiên tri của đời trước.

Xém xét kĩ thì cách ăn mặc của Huyết U Tông và Trầm Nguyệt giống nhau, đều mặc đồ đen, mới có thể làm sát thủ của Hồng Hồ Môn, không phân rõ ràng đã gϊếŧ hết không bỏ sót ai.

Nàng biết Trầm Nguyệt con người kì lạ này sẽ không giải đáp, hắn không từ mà biệt, lại thêm sự che giấu và không tôn trọng làm cho Triệu Kiến Lung tích tụ lại oán hận nhiều ngày. Lúc này bốn bề không người, liền lấy đi cây gậy của hắn, làm cho hắn nhếch nhác ngã xuống mặt đất, cây nến trên tay rơi xuống lăn ra xa.

Nghe thấy âm thanh thân thể rắn chắc của hắn ngã xuống đất, nàng có chút hối hận, dù sao nàng vẫn không nhẫn tâm ngược đãi hắn như vậy.

“Ngươi rốt cuộc muốn đưa ta đi đâu ngươi phải nói cho ta biết, nếu không thì chúng ta đừng đi nữa.” Triệu Kiến Lung để cây gậy bên mình, ôm hai cánh tay, thần khí kiên định cúi nhìn hắn.

Nàng lại nguyện ý cùng hắn ở một chỗ, hắn cầu còn không được, nếu như hai người có thể mãi bên nhau, vậy thì tốt biết mấy. Nhưng mà hiện thực lại không chiều lòng hắn, chỉ cần ở đây đi ra, mọi người đều có thể trở lại như trước, đó mới là điều tốt nhất.

Sự đau đớn về thể xác đã tê dại rồi, nhưng lòng tự tôn không cho phép hắn trong tư thế như vậy đối diện với nàng, tay của hắn chỉ bò lên tảng đá trên gò đất, im lặng đứng lên, vẫn không nói lời nào.

Triệu Kiến Lung không ngờ hắn đến chết cũng không sợ, đến đau khổ cũng không sợ, đúng là khúc gỗ. Nếu như hắn không nói, nàng thật sự cũng hết cách để uy hϊếp hắn. “Thật là bị tên quái gở như ngươi làm tức chết mà.”

Triệu Kiến Lung cũng không biết từ đâu xuất hiện một ý niệm lướt qua đầu nàng, bản thân lập tức thực hiện ngồi xổm xuống đất, giẫn dỗi nói: “Vậy tự ngươi đi đi.” Nói xong mới giật mình nhận ra sự ngu ngốc của bản thân, nếu như hắn thật sự đi rồi vậy thì nàng phải làm thế nào, nàng lại không biết đường, hơn nữa nàng dựa vào đâu cho rằng bản thân có thể uy hϊếp được hắn.

Một người ngay cả bản thân mình cũng không quan tâm thì đừng nói chi có sự quan tâm đến người khác, hơn nữa hai người lại là người dưng gặp lại nhau, nàng sao lại làm ra hành động ngu ngốc như vậy.

Không hề phụ ánh mắt thiết tha của nàng, hắn thật sự dừng lại rồi, khiến trong lòng nàng đều cảm thấy không thể tin được.