Chương 11: Nỗi đau đe dọa

Triệu Kiến Lung đi sau lưng hộ vệ, trên đường đi vào mật thất nơi nhốt Tả Hoan không bị ai cản trở. Nàng không ngờ con người cổ quái như Trầm Nguyệt lại dễ dàng đáp ứng thỉnh cầu của cô, nàng vốn dĩ đã nghĩ sẵn trong đầu vở diễn cầu xin hắn rồi.

Nhớ lại lúc trước hắn mạo hiểm xông vào địa bàn của Huyết U Tông cứu nàng ra. Mặc dù tính tình rất cổ quái nhưng vẫn ghi nhớ ân tình của nàng, thật ra hắn cũng thật lương thiện.

Lúc đợi hộ vệ đốt nến lên, Triệu Kiến Lung vội vã kêu lên: “Trầm Nguyệt.”

Đã quen với việc hắn không đáp lại, nàng tiếp tục nói:” Cảm ơn ngươi.”. Nói xong ánh mắt không tự nhiên nhìn đi hướng khác.

Tiếc là tiếng cảm ơn lúc này đối với hắn cũng thật khó chịu, đây là lần đầu tiên hắn nghe được từ khi quen biết nàng đến nay, lại nói ra vì 1 nam nhân khác.

Triệu Kiến Lung trong lòng cảm thấy hắn ngoài lạnh trong nóng, lúc này lại giúp nàng, là vì cảm ơn lúc trước đã cứu giúp, lại không ngờ đến lại tạo nên sự hiểu lầm lớn hơn.

Ánh đèn làm sang căn phòng lên, Triệu Kiến Lung nhìn thấy người áo đen bị bắt lúc trước tứ chi bị dây sắt quấn chặt trên tường, tấm bịt mặt den cũng bị lấy ra, lộ gương mặt thiếu niên xanh xao. Khuôn mặt mắt to mày rậm này lại rất xa lạ với Triệu Kiến Lung.

Tả Hoan mặc dù vẫn chưa bị dày vò, nhưng kết cục bản thân bị bắt thì không cần nghĩ thì trong lòng cũng sớm biết trước; lúc này đột nhiên lại xuất hiện 1 dáng người thì rất kinh ngạc.

Đối với ánh mắt quan tâm của Triệu Kiến Lung với Tả Hoan, Trầm Nguyệt hận một nỗi đem hắn ta đốt làm tro bụi mới cam tâm.

Triệu Kiến Lung liếc nhìn Tả Hoan, sau đó nhỏ giọng hỏi Trầm Nguyệt. “Ta có lời muốn nói với hắn, có được không?”

Trầm Nguyệt quay đầu đi không nói gì. Dù sao Tả Hoan cũng sẽ chết trong tay hắn, để hắn nói thêm vài lời cũng chẳng sao.

Triệu Kiến Lung đi gần đên bức tường, ngẩng đầu hỏi: “Ngươi lúc trước là người áo đen đã ngăn đồng môn gϊếŧ ta đúng không?”

Tả Hoan không có thần khí nhìn nàng, mấp máy môi mấy lần lại không nói, thậm chí đối mặt với nàng trong hoàn cảnh này.

Biểu cảm của người áo đen này xem ra đối với nàng không hề kháng cự, Triệu Kiến Lung liền thử nói tiếp: “Ngươi có biết tung tích của Long Thạch Trung Thiên chủ nhân roi Nhiễu Long không?”

Tả Hoan lại lắc đầu.

Triệu Kiến Lung có chút thất vọng, còn cho rằng đồng môn thì sẽ biết thông tin. “Vậy ngươi còn có tâm nguyện gì không?”

Tả Hoan lần này đã nghĩ thông, nếu không nói ra thì e là sẽ không còn cơ hội nữa. Hắn nâng giọng dùng âm thanh của Tả Hoan nói: “Ta có Một đồ vật muốn tặng cô.”

Triệu Kiến Lung nghe thấy âm thanh quen thuộc liền ngơ ngac một lúc.

“Trong áo của ta, lấy ra đi.”

Trong chốc lát nàng đã hiểu ra, kéo áo rồi lấy ra một cây sáo trúc màu xanh. Thì ra những điều Trầm Nguyệt nói là sự thật, vậy Tả Hoan tiếp cận nàng là sự giả dối sao?

Tả Hoan đoán ra được tâm tư của nàng, cười nói: “Tiếp cận muội là thật sự muốn làm quen với muội, lần đó trên vực núi gặp muội cũng là tình cờ. Ta thấy có duyên với muội, muội lo cho ta, ta rất cảm kích, nhưng tiếc là ta là một kẻ xấu xa, đã làm muội thất vọng rồi.”

Lần đầu tiên gặp nhau vào đêm đó đã có ấn tượng. Tả Hoan cũng cho rằng như vậy, nàng và hắn đều cảm giác như vậy. Nhưng hắn biết rằng, cho dù hôm nay không bị bắt thì ngày sau cũng không thể nào bên nhau.

Sau khi Triệu Kiến Lung biết được chân tướng, lông mày cũng bắt đầu giãn ra. Không nói đến ân nghĩa của Tả Hoan, giao tình của 2 người cũng rất tốt, hơn nữa ngày đó hắn cũng đã cứu một xe người, cha nàng sau khi biết chuyện cũng nói, sau này hắn gặp nạn thì cho dù phải nhảy vào biển lửa cũng không chối từ. Về lí, hắn là một sát thủ được người người kính nể ở Hồng Hồ Môn, về tư, hắn là tri kỉ đã nhiều lần giúp nàng. Hắn che giấu thân phận cũng là việc bất đắc dĩ, hoàn cảnh thân phận 2 người cũng có sự đối lập, nàng không có cách nào thông cảm cho hắn, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn hắn chết.

Nhưng nàng không có cách gì, cũng không có năng lực để cứu hắn.

Cây sáo trúc đó từ khi hắn nhập môn đến nay đã đi theo hắn mười mấy năm, hôm nay được nàng xem như bảo vật cầm trong tay, giống như vật định tình vậy.

Người kia vật kia lời kia, nghe được thật chướng tai.

Sức nhẫn nại củaTrầm Nguyệt đã đến giới hạn, bèn lên tiếng: “Ngươi có thể đi ra được rồi.” Nói liền rút thanh kiếm dài ra.

Triệu kiến Lung kinh ngạc hỏi: “Ngươi bây giờ muốn gϊếŧ hắn?”

“Không liên quan đến cô.”

Đối mặt với thanh kiếm sáng lóa, sự chính nghĩa trong lòng Triệu Kiến Lung áp đảo đi sợ hãi, đứng ra nói: “Các người không phải đồng môn sao, sao phải nhẫn tâm như vậy?”

Hắn uy nghiêm đáng sợ hỏi: “Sát thủ có tim sao?” Cho dù có, cũng đã bị nàng xé nát rồi.

Tả Hoan không nghĩ rằng nàng có thể cứu được hắn, cũng không hề muốn nàng hi sinh vô ích, mở miệng nói: “Tránh ra, rời khỏi nơi này.” Bước vào Hồng Hồ Môn, tự biết sẽ không thoát khỏi cái chết, hắn dự liệu mọi cách chết, chỉ muốn chết 1 cách tôn nghiêm.

Triệu Kiến Lung quay đầu nhìn hắn, “Để ta nhờ cha đến nói Nhậm bang chủ, có lẽ huynh sẽ có hi vọng sống.”

Hi sinh vì nghĩa đôi bên bảo vệ nhau như vậy thật làm người ta “cảm động” mà, nếu như nàng cứ không lương thiện đến ngu ngốc như vậy, ban đầu đã không cứu một con người độc ác như sói như hắn, cuối cùng dẫn sói vào nhà.

Trầm Nguyệt khuôn mặt lãnh khốc, đầu kiếm không chút nương tay đâm vào ngực nàng.”Nếu không sợ chết thì ta đáp ứng ngươi.”

Cho dù Tả Hoan không phải là tình địch thì cũng nhất bị phải chết, để chấm dứt cái chết đầy bi kịch của Triệu Trường Sơn. Nếu như lúc trước không phải vì phụ thân bị ám sát mà nàng đã không màng tất cả đi tìm cái chết đó sao, đó là hi vọng duy nhất mà cô sống trên đời.

“Ngươi quên là Triệu Trường Sơn sau này sẽ bị hắn ám sát sao, chỉ vì người này mà ngươi nguyện lấy tính mạng của phụ thân người ra mạo hiểm sao?” Điều này là điều quan trọng nhất đối với Trầm Nguyệt, kiếp trước nếu như Triệu Trường Sơn không bị Tả Hoan gϊếŧ chết, sẽ không có sự hiểu lầm sau này.

Nàng không hề quên, nhưng mà cha nói có ơn phải báo, có thù phải trả, cha muốn nàng vì Tả Hoan mà không màng đến bản thân. Mặc dù những điều Trầm Nguyệt nói lúc trước đã đúng, nhưng sự việc xảy ra sau này không ai biết trước, nếu như cứ như vậy phán quyết một sinh mạng, thật sự quá bất công. Nàng tin rằng số mệnh sẽ có bước ngoặt, giống như việc nàng cứu Trầm Nguyệt sau này mới có chuyện hắn cứu lại nàng, bây giờ Tả Hoan nhiều lần cứu giúp sau này mới gặp nhau.

Triệu Kiến Lung ngước mắt quả cảm đối mặt với hắn. Nàng không biết vì sao bản thân lại hiểu rõ Trầm Nguyệt như vậy, nàng chỉ là cảm giác rằng hắn sẽ không gϊếŧ nàng. “Cha ta biết được cũng sẽ không để ngươi gϊếŧ hắn.” Nàng nói là sự thật, cho dù nàng đem những lời Trầm Nguyệt nói cho cha nghe thì theo tính cách của cha tuyệt đối cũng sẽ có quyết định giống nàng.

Trầm Nguyệt cho rằng cho nàng biết ngọn nguồn có thể làm nàng tỉnh ngộ, tiếc là hắn đã đánh giá cao bản thân. Tức giận nàng đã không tin tưởng hắn, càng tức giận bản thân thành khẩn khuyên răn lại không đáng giá một xu một hào như vậy.

“Bắt cô ta lại.” Hắn kêu lên, miệng như không cười, khuôn mặt vốn tuấn tú dưới ánh đèn lại trở nên đáng sợ đến vậy.

Triệu Kiến Lung bị 2 tên hộ vệ nắm lấy 2 cánh tay, bị kéo sang một bên. Trầm Nguyệt bịt mắt nàng, bước đến gần Tả Hoan, tâm tình và bước chân càng nặng nè hơn, đến cuối cùng do dự nhìn nàng.

“Trầm Nguyệt! Dừng tay!” Triệu Kiến Lung vùng vẫy, mắt nhìn thấy thanh kiếm dài đang đưa ra, nhưng bởi vì căng thẳng mà kêu lên.

Thân thể Trầm Nguyệt cứng lại, hình ảnh trong kí ức lại hiện lên. Nếu như sự cầm tù của hắn đối với nàng là ác mộng, sự châm chọc khıêυ khí©h của nàng lẽ nào không là ác mộng của hắn. Nếu như hắn sớm phát hiện ra dày vò nàng cũng chính là dày vò bản thân thì 2 người đã không đau đớn thế này.

Hắn không ngờ đến nàng lại có cảm tình sâu đậm đến vậy.

Cánh tay nắm lấy thanh kiếm sắc nhọn đột nhiên lại mất hết sức lực, bàn tay run rẩy, lúc cách tim của Tả Hoan 1 thước lại rớt xuống.

Tả Hoan chấn động nhìn những cảnh tượng xảy ra trước mắt, hắn rõ ràng đã nhìn ra tâm tình của Trầm Nguyệt. Ấn tượng của hắn trong môn phái mười mấy năm Trầm Nguyệt giống như một ác ma trầm lặng, tàn khốc vô tình, đối với bản thân cũng rất khắc nghiệt, cho nên trước giờ hắn được Môn chủ xem trọng nhất. Hắn thật sự không nghĩ ra một Trầm Nguyệt như vậy tại sao thay đổi đến chóng mặt như vậy, hóa ra là vì – đã động tình.

m thanh thanh kiếm rơi xuống đất làm lòng Triệu Kiến Lung như dây đàn chấn động căng lên. Hắn rõ ràng có tính cách cổ quái lại có thể ngoan ngoãn nghe lời như vậy.

Trầm Nguyệt quay đầu lại, mắt đỏ ngầu, huyệt thái dương nổi lên gân xanh, cảm xúc bùng nổ làm hắn mất đi ý chí, hắn nghiến răng nói: “Nói cho ta biết, hắn có gì để nàng phải dùng tính mạng để bảo vệ như vậy.”

Vốn dĩ tâm trí sắp bay đến nơi khác lại bị sự hung hãn của hắn dọa sợ, Triệu Kiến Lung vô thức cánh vai run rẩy lên. Lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn tức giận như vậy, nàng vẫn tưởng rằng hắn chỉ là khúc gỗ ngoài việc ăn uống ra thì không biết gì khác, bây giờ không hiểu vì sao lại tức giân.

Trầm Nguyệt không muốn nhìn thấy nhất là bộ dạng sợ hãi, thù hận hắn như vậy, bàn tay đưa ra một nửa lại thả xuống. Hắn lúc nãy xém chút đã bóp chết nàng, hắn lúc trước chưa từng dám nghĩ đến điều này, bởi vì lúc đó hắn sợ sẽ mất đi nàng biết bao nhiêu.

“Thả hắn đi.”

Hộ vệ bèn thả nàng ra, nhưng lại nhìn thấy Trầm Nguyệt chỉ về nơi đang trói Tả Hoan, có chút không hiểu nên không hề hành động.

Trầm Nguyệt nói: “Hắn.”