Chương 13

Sở Lam nhẹ nhàng chuyển động ngón tay, đem dược cao miết miết trong nội bích của Tiểu Liễu, lại phát hiện ra vết thương do trâm gài tóc gây nên mấy ngày trước nay đã gần khép miệng. Thế

nhưng không ngờ khi lần tay vào sâu hơn, hắn còn cảm giác được rất nhiều vết thương nhỏ giống như vậy nữa.

Cái loại hài tử đến xu nịnh còn không biết này không thụ thương mới là lạ!

Nghĩ vậy, tay Sở Lam bên dưới càng phá lệ mà dịu dàng vuốt ve.

Đến lúc hắn

rút tay ra để chuẩn bị thêm dược miết lần thứ hai thì thấy

Tiểu Liễu cả

khuôn mặt

đã

đỏ bừng, vùi vào trong chăn, quay đầu lại thấy hai cánh mông cùng eo nhỏ phía trên trắng mịn như phấn, vậy mà không hiểu sao chỗ thắt lưng lại đỏ một mảnh, lẽ nào thẹn đến nỗi chỗ này cũng đỏ lên a? Ngay cả mông cũng bắt đầu hồng hồng nữa!

Ngón tay điểm dược của Sở Lam di tới di lui tại chỗ tiểu huyệt, chỉ cảm thấy mũi mình từng trận nóng lên, tựa

hồ

có cái gì đang chảy dần xuống(=))))), bên dưới càng thêm căng cứng,

như thể

muốn xé y phục của mình mà lao ra.

Dù sao thương thế cũng đã đỡ hơn rồi…

Dù sao tiểu thương cũng đã được bôi dược…

Dù sao thì sớm muộn y cũng là người của hắn…

Dù sao thì hắn cũng vô cùng muốn y!

Sở Lam tà ý cười, tay vẫn không ngừng miết dược, nhưng người lại lẳng lặng nằm lên trên giường. Hắn buông tay đang ôm eo Tiểu Liễu ra, vén tà áo mình lên, đem hạ thân sớm đã ngẩng đầu xuất động, ngón tay dính dược cũng từ từ rút lui. Không đợi Tiểu Liễu kịp phản ứng, hắn đã đem nhiệt thiết

nhắm ngay khe hở phấn hồng chật chội mà tiến vào. Vừa mới được bôi dược cao nên tiểu huyệt hiện rất trơn nhẵn, mềm mại,

vì vậy

Sở Lam tiến nhập không chút khó khăn.

Trong lúc Sở Lam đắc ý thoả mãn thì Tiểu Liễu rốt cục cũng hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Tên ác nhân kia thật đáng hận…

Cái vật cứng cứng nóng nóng của hắn vừa rồi đã đâm vào cơ thể mình! Tiểu Liễu cực thẹn, eo nhỏ khẽ rung động nhưng động tác vô tình đó càng khiến Sở Lam thêm động tình.

Hắn đổi tư thế, đem Tiểu Liễu lật ngửa, đầu đặt trên giường, lưng chơi vơi giữa khoảng không, mang hai chân y vòng qua eo mình, chỗ tiếp xúc giữa hai người lại không kìm nén nổi mà va chạm mãnh liệt.

Thắt lưng Tiểu Liễu bị nắm chặt, tựa hồ như không còn chút xương cốt, toàn bộ cơ thể giờ chỉ biết theo cử động của Sở Lam mà lắc lư, đoá cúc nhỏ cũng sợ hãi mà co chặt lại khiến Sở Lam cả người mềm nhũn. Hai mươi năm qua, hắn cũng chưa từng được hưởng qua cảm giác tiêu hồn đến vậy.

Sao ta không gặp y sớm hơn?

Người thiếu niên vốn chưa từng trải qua chuyện đó giờ vô cùng hưng phấn kí©h thí©ɧ, không bao lâu, Sở Lam đã tiết ra bên trong cơ thể Tiểu Liễu.

Tiểu Liễu tay siết chặt nệm chăn, thắt lưng bị nắm chặt không thể động đậy, chỗ kia tuy rằng không chịu nhiều đau đớn như trong quá khứ, nhưng Sở Lam đích thị là một sinh thủ

(người mới vào nghề)

nên làm chuyện đó có chút khó khăn, không tránh khỏi thô bạo. Y đành nhắm mắt lại, tùy ý để hắn luận động, tâm trí mơ mơ màng màng, không biết nên phản ứng như thế nào.

Chẳng ngờ, Sở Lam vừa mới ở trong cơ thể y tiết ra xong, liền ôm y vào trong lòng, hôn cái miệng nho nhỏ, môi lưỡi vụng về dây dưa. Y nhịn không được mà mở mắt, lại bắt gặp đôi mắt xuân thủy xinh đẹp kia đang nhìn chằm chằm vào mình, ngay lập tức liền nhắm chặt hai mắt lại.

Sở Lam thấy tiểu hài nhi không cương cứng giống hắn, khí quan nho nhỏ nọ vẫn vô cùng ủ rũ, liền duỗi tay mà nắn miết. Tiểu Liễu đẩy ra nhưng hắn vẫn làm ngơ, tiếp tục vuốt ve, lại không thấy y có chút phản ứng nào.

“Ngươi đau sao?” Sở Lam ngu ngơ hỏi, tay vội lần mò phía dưới nhưng không thấy máu.

Lỗng mi Tiểu Liễu khẽ rung nhưng y kiên quyết không mở mắt.

Khi khí quan của Sở Lam bên trong nội huyệt lần thứ hai cứng lên, Tiểu Liễu khe khẽ hít một hơi sâu, đem chăn đệm trên giường siết thêm chặt.

“Nếu không thì chúng ta như thế này được không?” Sở Lam chợt nhớ tới tư thế đã từng xem qua ở đông cung đồ, hứng thú bừng bừng trỗi dậy. Hắn nằm xuống, để Tiểu Liễu ngồi ở trên người mình, sau đó nói “Ngươi tự làm a?”

Tiểu Liễu bị ôm đặt xuống, nhiệt vật đi vào càng thêm sâu.

Để cho y tự di chuyển ư?

Nghĩ đến cái loại tư thế da^ʍ mỹ nọ, Tiểu Liễu trực giác lắc đầu, tâm nghĩ, người này muốn làm liền làm, vì sao còn muốn y hùa theo, thật xấu hổ muốn chết!

Sở Lam mới nếm thử long dương tình thú lần đầu, chỗ nọ đang cương lên vô cùng khó chịu,

nhưng người ở trên lại vẫn cứ ngồi yên không động đậy. Hắn liền

đem tay tiến vào bên trong y phục tiểu hài nhi dò xét, nhéo hai khỏa tiểu hồng: “Nghe lời a, mau di chuyển, thắt lưng xoay xoay là được…” rồi kéo y xuống. Tiểu Liễu đau nhức, hậu huyệt nhất thời kẹp chặt, khiến Sở Lam gầm lên sung sướиɠ.

“Thật sảng khoái, ngươi làm lại a…Ngoan ngoãn nghe lời!” Hắn không kiên nhẫn mà đem Tiểu Liễu nhấc lên rồi lại đặt xuống lần thứ hai, dường như đã quên sạch cái ý định muốn để Tiểu Liễu tự làm lúc ban đầu của mình. Vừa nói, hắn vừa cởi bớt áo choàng trên thân y, rồi cũng ngồi dậy cởi chính y phục trên người mình, hai người toàn thân xích͙ ɭõa.

Tiểu Liễu trên người mát lạnh, mở mắt ra liền thấy Sở Lam đang cởi y phục của mình.

Dung mạo Sở Lam tuấn mỹ, hắn quanh năm luyện võ, cơ thể tuy không cường tráng nhưng lại phi thường rắn chắc, da dẻ tựa như phát sáng khiến Tiểu Liễu chăm chú nhìn không chớp mắt.

Thấy sắc mặt y, Sở Lam nhất thời vô cùng đắc ý: “Thích sao? Vậy phải ngoan ngoãn nghe lời a.” vừa nói thắt lưng vừa hạ xuống ra sức đâm đến nơi sâu nhất.

Tiểu Liễu mặt đỏ lên, nhẹ nhàng di chuyển hạ thân thấp xuống,

liền cảm thấy vật cứng nóng kia càng thêm cứng hơn, nóng hơn, lập tức ngừng lại, mím mím môi, không dám nhìn Sở Lam.

Mồ hôi nóng hổi từ trán Sở Lam nhỏ xuống, đúng là không thể nhịn được, hắn nắm lấy hai chân tiểu hài nhi, tiến đến đem hắn áp dưới thân, dùng sức đi vào.

Từng chút từng chút sâu hơn.

Một mặt làm, một mặt lại ra lệnh cho Tiểu Liễu: “Ôm lấy ta mau!”

“Kêu a!”

“Khó chịu sao?”

…Rốt cuộc chỉ có thể ngồi trên y, lại cảm thấy chỗ nọ của tiểu hài nhi dường như sâu không đáy, đem tất cả hồn phách của mình mà hút vào. Chỉ cần Tiểu Liễu khẽ co chặt một chút, hắn đã cảm thấy như lên tiên rồi.

Tiểu Liễu chân gác ở trên vai Sở Lam, cả người từ trên xuống dưới đều bị người nọ hung hăng xâm phạm.

Dường như vẫn chưa đủ, tay Tiểu Liễu

lại bị hắn kéo bắt ôm lấy, còn bị bắt rên lên. Y trước giờ dù có tiếp khách cũng không mở lời, xu nịnh lại càng không, nên hiện cắn chặt môi không chịu mở miệng.

Hết lần này tới lần khác, Sở Lam vẫn một mực không chịu buông tha: “Ngươi kêu một tiếng đi a, thoải mái khó chịu gì cũng đều mau thốt ra đi.”

Tiểu Liễu lại bị ép xuống giường, Sở Lam hứng khởi lao tới giữ chặtthắt lưng y, cứ tiến vào rồi đi ra. Nơi nhạy cảm đột nhiên bị va chạm khiến Tiểu Liễu giật nảy. Sở Lam liền nhắm chỗ đó, liều mạng đâm tới, ma sát mãnh liệt khiến y bật

lên một tiếng rên.

“Kêu nữa a! Ta thích nghe tiếng ngươi kêu!”

Tiểu hài nhi toàn thân phát run, tay cố đẩy Sở Lam ra nhưng không được, móng tay cào cấu vào cơ thể hắn, điên cuồng rung lắc, từng sợi tóc mềm mại cũng lay động theo. Cuối cùng y chỉ biết cắn răng chịu đựng, bạch dịch tuy đã tràn ra nhưng tuyệt nhiên không hề lên tiếng.

Sở Lam muốn được nghe thanh âm non nớt yêu kiều của y, vậy mà y chỉ rên nhẹ một tiếng lại kiên quyết không phát thêm âm thanh nào nữa, trong ngực hắn liền khó chịu, càng ra sức đâm sâu, miệng không ngừng hôn mυ"ŧ khắp nơi, hận không thể đem tất cả thân thể y mà ăn vào.

Đáng thương thay Tiểu Liễu, bị hắn dày vò không biết mấy lần, toàn thân trên dưới đều dấp dính nước bọt của hắn.

Tiểu Liễu ngây dại, nhất thời không thể giữ được kiên trì, rốt cuộc “A” lên

một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra thần sắc đỏ bừng.

“Tiếng ngươi kêu thật êm ái, kêu thêm cho ta nghe được không?”

Cuối cùng sau một hồi loạn động, Sở Lam cũng ngừng lại, Tiểu Liễu thì đã bị hắn lộng cho đến mê man.

“Thế nào, không tệ chứ? So với trước đây tốt hơn

nhiềuđúng không?”

Tiểu Liễu xoay thân co người lại trên giường, không đáp lại hắn.

Cái gì chứ, cái tên ác nhân kia đã ức hϊếp mình mình sao còn dám mở miệng hỏi việc này.

“Uy!” Sở Lam

dễ dàng

quay người y lại.

“Ta làm ngươi dễ chịu như vậy, thế mà chớp mắt đã phớt lờ không thèm đếm xỉa đến ta, ta nói nãy giờ đâu có gì sai.” Hắn ngang nhiên ôm lấy Tiểu Liễu.

Tiểu Liễu toàn thân nhớp nháp, đã sớm mệt mỏi, trong ngực không rõ là loại tư vị nào, ban nãy bị khi dễ cũng không giống với cảm giác như những lần trước. Nhưng tính y vốn dè dặt, nghĩ thì nghĩ nhưng tuyệt đối không nói ra, nay lại gặp cái loại người bá đạo như Sở Lam, mắt càng đỏ lên, cứ vùi thẳng đầu vào chăn không nói.

Sở Lam nghĩ mình đã dốc toàn lực, tiểu tử kia cũng đã tiết ra, làm sao vẫn im lặng khó chịu như vậy cơ chứ.

“Tính mạng ngươi là do ta cứu, ta đối với ngươi cũng tốt, tại sao ngươi luôn phớt lờ, không thèm để ý ta. Ngươi đối với Tề Gia Nghĩa cũng như vậy sao? Một chút cũng không nghe ta, ta đã từng nói nếu ngươi không nghe lời, ta sẽ…” Không tồi, câu ác ngữ cuối cùng cũng được nói ra. Tiểu Liễu đương nhiên nhớ kĩ, nếu không nghe lời, hắn sẽ đem y bán vào kỹ trại.

Thân thể lại bắt đầu run rẩy, quả nhiên hắn không phải là người tốt!

Sở Lam nói xong thì có chút ân hận, không thể làm gì khác hơn, đành ôm lấy y nhưng lại bị đẩy ra. Tiểu Liễu nhìn hắn, trong mắt

ngấn lệ, tức giận đến thanh âm cũng phát run: “Ai muốn, ai muốn ngươi cứu…ngươi là cái tên ác nhân chỉ muốn làm nhục ta, công tử mới đúng là người tốt, còn ngươi…”

“Ta khi dễ ngươi như thế nào, Tề Gia Nghĩa kia làm được cái gì chứ. Chính vì ngươi mệnh hảo nên mới thoát khỏi tay bọn thủy tặc, hắn chẳng qua chỉ tiện thể đem ngươi theo thôi, ta…”

Tiểu Liễu nhìn người phía trên, vừa nãy còn ra vào cơ thể y, nay lại dùng những lời lẽ xấu xa nói về công tử, còn đả động đến quá khứ ô nhục của y, thanh âm liền nức nở: “Ngươi là đồ khốn nạn.”

Nói xong, cả người cố giãy dụa thoát khỏi hắn.

Y cựa quậy trong l*иg ngực Sở Lam, không ngờ lại khiến cái vật vẫn đang ngụ trong người y hứng khởi ngẩng đầu.

“Ngươi là đồ đểu cáng…” Tiểu Liễu cảm giác được vật nọ, càng hoảng loạn xấu hổ, lệ ào ào chảy xuống, anh anh khóc lên.

Đây là lần đầu tiên Sở Lam nhìn thấy y khóc, tay chân nhất thời luống cuống, muốn

lau đi lệ kia nhưng tay đưa lên rồi lại buông xuống.

“Ngươi đừng có động nữa, ta sẽ kìm nén mà, ta ngừng rồi, ngươi đừng có động nữa a.”

“Ngươi khóc cái gì… Ta chưa nói gì sai a!”



Tiểu Liễu khóc càng thêm dữ, tựa như ủy khuất bao nhiêu năm dồn nén nay ào ạt trào ra. Cho dù là Sở Lam tính tình bá đạo đến mấy, lúc này cũng luống cuống không biết làm gì. Hắn thầm nghĩ, thì ra cái vật nhỏ này có thủ đoạn mềm dẻo đến vậy, nhìn ngoan ngoãn vâng lời nhưng kỳ thực lại khiến hắn không có khả năng trái ý y, thật khó làm y vừa lòng.

Vừa nghĩ vừa ôm lấy Tiểu Liễu, hướng phía ôn tuyền mà đi.

Sở Lam ác thanh ác khí: “Ngươi đừng khóc nữa, trông giống như ta đang ức hϊếp ngươi vậy.” Vừa nói, ngón tay vừa lần mò hậu huyệt phía sau của Tiểu Liễu mà rửa sạch ô vật.

Tiểu Liễu bị ngón tay hắn đâm vào vốn định đẩy ra, sau lại siết chặt tay kiên quyết không động đậy.

“Ta cũng đâu muốn khi dễ ngươi…” – Lời

hắn nói ra cũng đâu phải nói dối. Không như đối với những người khác

hắn

luôn phải đề phòng thủ đoạn, ngay từ lần đầu nhìn thấy y, hắn đã muốn lưu y lại bên mình.

“Ta kêu ngươi là tiểu nam xướng, ngươi đúng là đã từng làm, ta đâu có nói sai.”

Thấy người kia có phản ứng, hắn liền nói tiếp: “Còn nữa, ta nói ngươi đã bị rất nhiều người thượng qua, với ngươi đó cũng không phải



nói sai.”

Tiểu Liễu nghe xong phát run, thanh âm nọ lại tiếp tục vang lên…

“Ta cũng tính xem có bao nhiêu nam nhân thượng qua ngươi, không phải một nghìn sao, ta thượng ngươi một lần cũng bằng trăm lần bọn hắn. Vậy nếu liên tục mười ngày, không phải ngươi sẽ có thể đem tất cả lũ đó quên đi a.”

“Hơn nữa, ngươi lại là Sở Liễu, người của Sở gia chúng ta, ai còn dám khi dễ ngươi?”

Tiểu Liễu ngừng khóc nhưng vẫn vùi đầu không nói lời nào.

“Được rồi, cùng lắm là tại ta dùng trâm cài tóc đâm ngươi, nhưng hiện giờ vết thương đã lành. Uy, ta cả đời cũng chưa từng giải thích nhiều như vậy, ngươi sẽ không giận ta nữa chứ?”

Tiểu Liễu nặng nề

suy

nghĩ, đến tột cùng là đã có chuyện gì xảy ra với tên này vậy? Nhưng rốt cuộc không còn chút khí lực nào để tiếp tục

suy xét

nữa, y nhẹ nhàng ngã vào trong nước, giữa vòng tay của Sở Lam, yên ổn ngủ say.