Chương 8: Tưởng Sanh Hải Ăn Dấm Chua

Cảm nhận được sự nguy hiểm dưới thân mình, cô nghiến răng ken két vì sợ mình lại phát ra tiếng kêu dâʍ đãиɠ, lại càng sợ người đàn ông ở dưới đâm vào tiểu huyệt cô như lời hắn nói.

Hơi thở của người đàn ông từ từ dịu lại, tiếng chuông điện thoại của cô đột nhiên vang lên, tiếng nhạc du dương đã đánh thức cô khỏi sự bối rối vừa rồi.

“Tôi muốn nghe điện thoại!” Đôi mắt đẫm lệ nhìn người đàn ông đang ôm tôi thân mật.

Cô thực sự đã chọc trúng ai chứ? Vốn dĩ cô chỉ muốn tham gia một cuộc họp game thủ, Kết quả lại bị trật mắt cá chân không nói, còn xém chút nữa bị tên đại lưu manh này lợi dụng.

Cô oán hận nhìn người đàn ông đó, hắn dang tay ra, đưa túi xách của cô kéo đến bên cạnh.

Cô không để ý đến hắn, lấy điện thoại di động ra, là anh Vĩnh Huy gọi.

Cô xem thời gian, à, đã 8 giờ 20 rồi, để không bị trễ, cô đến khách sạn lúc 5 giờ. Hóa ra cô bị người đàn ông này ức hϊếp ba tiếng đồng hồ rồi!

Anh Vĩnh Huy chắc chắn không tìm thấy cô nên đã vội vàng gọi điện thoại. Sau khi cô hít một hơi thật sâu, liền nhấn nút trả lời, giọng nói của Vĩnh Huy trong điện thoại đặc biệt lo lắng.

"Sở Sở, em đi đâu vậy? Anh đi tìm em ở tầng 18, nhưng lại không tìm thấy!"

Cô bịa ra một cái cớ, nói rằng cách đây không lâu, một bạn học đặc biệt tốt bị đau dạ dày, cô đi cùng cô ấy đến bệnh viện.

Anh Vĩnh Huy hỏi cô đang ở bệnh viện nào, anh ấy muốn đón cô.

Cô không có lựa chọn nào khác ngoài việc bịa đại một lý do. Nói rằng bố mẹ của bạn học của cô đều ở ngoài thị trấn, không ai trong gia đình chăm sóc cô ấy, vì vậy cô và một bạn nữ khác đã ở cùng cô ấy.

Anh Vĩnh Huy đừng hỏi nữa a, nếu anh hỏi lại cô sẽ bị lộ mất.

Khi cô đang nói chuyện điện thoại với Anh Vĩnh Huy, Tưởng Thanh Hải một lúc cứ hôn lên tai cô một lúc, một lúc lại liếʍ bờ vai trần của cô, điều đó khiến cô không thể nói rõ được thậm chí còn hụt hơi. Cô giận dữ nhìn hắn, ra hiệu cho hắn ta dừng lại.

“Con thỏ nhỏ, con thỏ nhỏ? Em đang làm gì vậy?” Vĩnh Huy cảm thấy bên kia điện thoại phát ra âm thanh kỳ quái.

“A, anh Vĩnh Huy, em không sao, không có việc gì!” Người đàn ông đáng ghét bắt đầu liếʍ từng ngón tay của cô, anh ta đưa từng ngón tay của cô vào trong khuôn miệng gợϊ ȶìиᏂ của mình, liếʍ ra chậc chậc tiếng nước.

Ánh mắt anh ấy khóa chặt cô, có vẻ như đang giận dữ khi biết cô và người đàn ông khác nói chuyện.

Cô nhanh chóng tìm cớ cúp máy, vừa định giải thích thì người đàn ông lại ném cô lên ghế sô pha, đè lên người cô, hôn hít và sờ soạng khắp người cô.

Hắn hỏi cô: “Con thỏ nhỏ, là biệt danh mà người đàn ông kia đặt cho em đúng không?”

“Anh Vĩnh Hải là anh trai của tôi…” Cô không nói nên lời!

“À, anh trai gì, có phải là loại anh trai có thể ăn được vυ" của em không?” Hắn ta đột nhiên bóp đầṳ ѵú cô như muốn ăn thịt cô.

Cô sợ hắn lại nổi giận, vội nói: "Không có, không có chuyện đó, chỉ có anh ... chỉ có anh mới được..."