Chương 12: Đi Cùng Sanh Hải

Cô giả vờ như không biết hắn, phớt lờ ánh mắt hứng thú của hắn, rồi dẫn hắn đi giới thiệu những công trình kiến trúc quan trọng ở hai bên đường Phượng Hoàng.

Trường của bọn cô cũng là một ngôi trường có danh tiếng trăm năm, thư viện cũng là một thắng cảnh trong các di tích lịch sử, nơi đây thường xuyên có các nhóm khách du lịch tới chụp ảnh.

Cô cố gắng hết sức giới thiệu thư viện này bằng giọng nói ôn hòa nhất của mình, vừa đi lên bậc thềm, cô quay đầu lại, không ngờ lại chạm phải ánh mắt thâm thúy của anh.

“Túi khóc nhỏ.”*

(*) Túi khóc nhỏ (小哭包): Tiểu khốc bao có nghĩa là đồ mít ướt.

Cô đứng cao hơn hắn ba bước, hơi cúi đầu nhìn hắn.

Người ta nói rằng "nơi gần trái tim phụ nữ nhất là âʍ đa͙σ", câu nói này có lẽ thực sự có lý.

Cô cho rằng mình đã quên hắn, nhưng bây giờ thì sao?

“Tôi mới không phải là túi khóc nhỏ”, nói xong cô tiếp tục đi lên phía trên, người đàn ông cũng đến gần, nắm lấy tay trái của cô, kéo lại.

Cô ra sức giẫy dụa , nhưng không thể thoát khỏi được. Đây là cái gì? Cô đã nói không bao giờ gặp lại , hắn lại đột nhiên xuất hiện trước mặt cô lúc này.

Hắn dường như đọc được suy nghĩ của cô, liền nói: "Là em nói không muốn gặp lại, anh cũng không có nói qua, haha, túi khóc nhỏ, lại muốn khóc nữa phải không?”

Làm sao lại có người xấu xa như vậy chứ, lấy nước mắt của cô ra đùa sao?

Cô mặc kệ hắn, để hắn tự mình đi tham quan, dù sao hắn cũng đã lớn như vậy, cũng không thể lạc mất đi!

Hắn ta dễ dàng giữa chặt cô, kéo cô đi vòng qua hành lang tầng hai của thư viện, dừng lại bên khu vườn nhỏ phía sau toà nhà.

“Anh muốn làm gì!” Đây là trường học của bọn cô, tuy rằng phía sau thư viện ít người đến, nhưng có thể mơ hồ nghe được giọng nói phía trước.

Cô lo lắng nhìn hắn, lại sợ hắn không quan tâm bắt nạt cô.

Hắn từ từ đẩy người cô dựa vào bức tường trắng ngà, nhỏ giọng hỏi cô: “Mắt cá chân còn

đau không?”

Cô liền đáp rằng rằng không đau nữa, bởi vì gần quá, tôi lo lắng cúi đầu.

Hắn lấy tay chạm vào tóc tôi rồi nói, “Tại sao gặp anh, em lại trốn tránh?”

Cô không trả lời hắn.

"Không bao giờ gặp lại? Sở Sở, em nhìn anh , haha, vật nhỏ vô tâm."

Cô liền không ngẩng đầu, mặt sắp chạm đến ngực, cô liền thấp giọng nói: "Tôi mới không phải vật nhỏ." ... "

Câu nói này khiến hắn bật cười. Hắn nói:" Hai tuần rồi không gặp nhau. Bảo bảo trông càng xinh đẹp động lòng người rồi, còn nói không vô tâm ư? "

Cô đột nhiên ngẩng đầu lên, không tiếp tục làm rùa rụt đầu được nữa. Hơi thở của hắn tràn ngập trong vòng tay tôi, tựa như hắn đang mạnh mẽ ôm chặt lấy cô.

"Tôi không phải nhìn thấy anh liền trốn tránh. Tôi, tôi không còn chơi game nữa. Anh cũng không còn là thủ lĩnh băng phái của tôi."

Quả nhiên, nam nhân nghe vậy liền mỉm cười: "Vậy anh cũng không chơi nữa, chỉ chơi với bảo bối Sở Sở"

Lời nói của người đàn ông như được sắp đặt sẵn, có quỷ mới tin hắn…..

" Đừng gọi tôi như vậy, tôi không quen biết anh! " Cô rất tức giận.

Người đàn ông ấn cô sâu hơn, hơi thở của hắn phun vào mặt cô, một tay cách một lớp đồng phục chạm vào ngực tôi.

“Không quen biết ư, tiểu Sở Sở của em và tôi biết nhau rất rõ đó.” Hơi thở của hắn vang lên bên tai cô, nói những lời thô tục, nơi này vẫn là trường học thanh khiết nha!

Cô cố gắng đẩy tay hắn ra, không muốn mình lại vướng vào vòng luẩn quẩn này nữa, Cô nói với hắn: "Chuyện lúc trước tôi không so đo với anh, anh mau thả tôi ra, tôi không quen quen biết anh, nếu anh còn như vậy tôi sẽ kêu lên đó! "

“ Kêu lên, haha, được , để bọn họ thấy ở vườn hoa thư viện trường Đại học N có một người đàn ông chạm vào bộ ngực lớn của em." Nói xong trên tay càng thêm dùng sức nhiều hơn.

Hắn thực sự thấy cô dễ bắt nạt mà, nước mắt của cô không nhịn được chảy xuống: "Đừng khi dễ tôi nữa , được không?"

"Chúng ta không phải người cùng một thế giới, làm ơn, tôi xưa nay cũng không bao giờ ảo tưởng về tình yêu giữa cô bé lọ lem và tổng giám đốc đâu! ” Cô khóc không ra hơi.

Hắn đứng thẳng người lên, không để tôi dựa vào tường, đem hai cánh tay của cô vòng qua cổ hắn, nước mắt của cô rơi trên bộ vest thẳng tắp.

"Còn nói mình không phải là túi khóc nhỏ. Đừng khóc nữa. Để ca ca đem cái vòi nước trong mắt túi khóc nhỏ ngăn lại."

Vừa nói, hắn vừa nâng cằm cô lên, đem nước mắt trên mặt cô liếʍ sạch: “Nước mắt Bảo Bảo thật mặn, Sở Sở em nếm thử đi.”

Sau đó lại hôn lên môi cô, không cho cô từ chối.

Một lúc sau, hắn lại nói: “Bảo Bảo thật ngốc, thở đi chứ.” Người đàn ông thối này cuối cùng cũng rời khỏi cái miệng nhỏ nhắn của cô

Trong khu vườn nhỏ xinh này, hắn tìm một chổ nghỉ mát đi đến, đem cô đặt ở trên đùi hắn, một tay quàng tay qua eo cô, còn tay kia nắm lấy tay phải của cô.

"Anh tên Tưởng Sanh Hải, 33 tuổi, chưa lập gia đình, không hút thuốc hay uống rượu nhiều".

"Anh đang đầu tư bất động sản ở Tân Thành,có hai công ty. Từ nhỏ lớn lên, là một đứa trẻ mồ côi, cũng không phải là phú nhị đại gì cả, cũng không có thói quen cờ bạc, rượu chè, chơi gái gì cả.”

Tôi ngạc nhiên nhìn hắn, nghe hắn nói rằng mình là trẻ mồ côi, cô cảm thấy hơi đau lòng.

“Trước khi gặp em, anh đã có một vài bạn giường cố định, bây giờ anh cùng bọn họ hoàn toàn chấm dứt.” Hắn yên lặng nhìn vào mắt cô mấy giây.

“Mười ngày trước, anh đi công tác ở Myanmar, bên đó có một dự án đang diễn ra.”

“Được rồi, Sở Sở, em còn muốn hỏi cái gì nữa không?” Nói xong, hắn lại tiếp tục nhìn về phái cô.

Tôi ...lúc này cô không biết nên nói cái gì cho phải….... Hắn, đây là có ý gì? Tôi nghi ngờ nhìn hắn.

“Haha, Sở Sở, như vậy, em không thể nói rằng em không quen biết anh nữa rồi?”

“Mà bởi vì em, anh ngay cả một người phụ nữ cũng không có, em xem nên bồi thường anh như thế nào đây?” Hắn kéo cô lại gần hắn hơn

"Tôi ... chúng ta không thích hợp… Anh luôn đối xử với tôi như vậy…“...Cô thì thào nói...

Người đàn ông thở dài: "Không còn cách nào, ai biểu , anh vừa nhìn thấy em , liền muốn tới gần em, hôn em, đây có phải hay không nên trách em.”

Hắn ngửi tóc tôi: “Chỉ trách Sở Sớ quá thơm, ngực lớn, mông nhỏ gợi cảm, vừa nhìn thấy em anh liền không nhịn được, ừm, Sở Sở, em có biết không?”

“Chúng ta không thích hợp, thật đấy, tôi không có kinh nghiệm ... mà lại có chút sợ anh. " Tôi cố gắng dũng cảm nhìn hắn ta nói.

"Chỗ nào không thích hợp hả? Ân, Sở Sở, em có biết chúng ta có bao nhiêu thích hợp không hả, khi em nói chuyện côn ŧᏂịŧ của anh sẽ trướng đau đấy. Đừng sợ anh, trừ phi em không nhịn được, nếu không anh sẽ không ép em." Hắn thề son sắt với cô.

“Nhưng mà, tiền đề là em phải ngoan ngoãn.”

“Được rồi, tiểu Sở Sở? Ở cùng một chỗ với ca ca đi.” Những nụ hôn nhẹ nhàng, tinh tế của hắn quấn lấy môi cô.

Ngô, chỉ tai cô quá dễ tin người. Nếu như cô có thể tỉnh táo một phần, cô sẽ thấy dươиɠ ѵậŧ sưng tấy của hắn ngạo nghễ chống lại cô. Nếu cô không bối rối trong những nụ hôn của hắn, cô có lẽ sẽ thấy được những đốm sáng trong mắt anh.