Chương 10: Cô không phải là loại nam nữ ăn chơi.

Cô muốn từ từ đứng dậy, nhưng lúc này mới cảm thấy mắt cá chân hơi đau.

Nhưng mà tên xấu xa Tưởng Sanh Hải vẫn nằm cạnh cô. Hơi thở của hắn nặng hơn cô rất nhiều. Nước da của hắn ta đen cũng đen hơn cô rất nhiều, còn có cái mũi……. Có cái cằm……Cô đây là đang làm cái gì………

Hắn thì có gì đáng xem chứ ...… Nhưng mắt cô vẫn vô thức nhìn người đàn ông này, người khiến cô luôn bị sự xấu hổ, mất kiểm soát không ngừng.

Hàng mi dày che đi đôi mắt sợ hãi và ánh mắt thèm khát của cô, đôi môi của hắn cũng khiến cô tức giận ...

Từ cách bài trí nhà cửa và phong cách ăn mặc của hắn, có thể thấy được hắn là một người có môi trường sống tốt, một người cứng rắn với chính mình.

Lần đầu tiên nhìn thấy hắn, khí chất trầm tĩnh cùng nội tâm mãnh liệt khiến người ta cảm thấy nguy hiểm, nhưng đối với hắn lại không thể dừng lại.

Nhưng sau khi cô bị hắn tùy tiện xoa nắn, cô liền quyết định hắn chính là một con sói hoang to lớn ăn mặc đội lốt người.

Ở thời đại này, có lẽ có nhiều người sẵn sàng giải phóng du͙© vọиɠ của mình một cách tự do, tình một đêm vốn đã quá quen thuộc với những người đàn ông, phụ nữ ăn chơi chốn thành thị.

Với cô mà nói lại không phải như vậy.

Khả năng do phát dục sớm nên ngoại hình và vóc dáng của cô thường thu hút sự chú ý của nam giới.

Những ánh mắt đó đã từng khiến cô khó xử, cô thậm chí còn ghét bộ ngực nhô ra của mình, thậm chí còn cảm thấy tự ti vì nó.

Khi cô còn học cấp 2, tìиɧ ɖu͙© liền bị cô nhận định là một tội ác xen lẫn xấu hổ.

Hôm nay, cơ thể nhạy cảm lại bị hắn đùa bỡn, làm cho cô cảm thấy rất xấu hổ.

Loại người như cô... so với những người đàn ông phụ nữ ăn chơi khác nhau ở chỗ nào đâu?

Nghĩ đi nghĩ lại, nước mắt cô bất giác rơi xuống từ khóe mắt ...

Hơi thở của người đàn ông tiến lại gần cô, như thể hắn cảm nhận được cảm xúc của cô, hắn khẽ liếʍ đi những giọt nước mắt sắp rơi trên má cô.

"Ai, được rồi bảo bối."

“Anh đưa em về.”

Ánh mắt anh ta cứ nhìn cô chăm chú, nhưng cô không nhìn hắn, cô ngồi dậy mặc áo nịt ngực, đẩy bộ ngực không yên vào bên trong, khoá lại dây vai.

Tay anh để sát lưng cô, đám tóc đen lòa xòa trên lưng hất sang một bên.

Cô phớt lờ hắn , tiếp tục mặc áo phông, chỉnh lại váy ngắn, giày dép vương vãi hai bên ghế sô pha, cô định đi vòng qua hắn để đi giày cao gót.

Hắn lại đi xuống lấy trước cầm một đôi dép lê xỏ vào chân cô ...

Cỡ giày của cô là 36. Đôi dép kia trông còn to hơn đôi giày của bố cô!

Quên đi, cứ như vậy trước đã.

Ngồi trên sô pha, cô cầm túi xách lên, muốn đứng lên nói lời độc ác với người đàn ông, ai ngờ hắn lại không được cô đồng ý đã đem cô bế lên.

Cô hiện tại giống như một quả pháo nhỏ, một điểm liền phát nổ, cô biết con mắt giờ phút này rất sáng! Muốn phun lữa rồi!

Hắn bất đắc dĩ nhìn cô: “Chân em vẫn còn đau, ngoan ngoãn một chút có được không.”

…Cô nhịn, dù sao về sau cũng không còn gặp lại nhau nữa, Hừ!----

Đoạn đầu có xưng hô hơi lộn xộn, mình sẽ cố gắng sửa lại. Thanks mọi người đã theo dõi truyện . Mong nhận được nhiều góp ý của mn hơn. Love~ 🥰