Cố Khuynh Khuynh sững sờ tại chỗ, cô ấy nghĩ Tâm Tâm sẽ uống say, nhưng không nghĩ là dễ say như vậy.
Mới một ngụm thôi mà!
Đào Viện nhìn Cố Khuynh Khuynh: “Làm sao bây giờ?”
Đầu óc Sở Tâm Chi càng lúc càng choáng váng, ánh đèn màu tối xung quanh làm cho cô rất không thoải mái, cả người khó chịu muốn chết.
Cô đột nhiên đứng lên trên ghế sofa.
Ngón tay của cô chỉ vào một nơi, nơi đó không có gì cả.
Sở Tâm Chi hô: "Hồ ly tinh, cút ra khỏi nhà của tôi!”
“Hồ ly tinh, dẫn theo con khốn kia cút đi, không cho phép làm bẩn chỗ ở của mẹ tôi!”
"Còn bà, các người đều đi hết, đây là nhà của tôi! Của tôi!”
**
Sở Tâm Chi đứng trên sô pha, lảo đảo, trên mặt cười, rơi lệ, giống như một con cún nhỏ bị người ta vứt bỏ.
Cố Khuynh Khuynh, Đào Viện, Tưởng Ngôn Ngọc ba người đã sớm kinh hãi nói không nên lời.
Các cô chưa từng thấy qua Sở Tâm Chi, yếu đuối, tuyệt vọng, bi thương như vậy...
Bảy năm qua, cô đã trải qua những gì ở nước ngoài?
Sở Tâm Chi mà các cô quen biết cho tới bây giờ lúc nào cũng hoạt bát tùy ý, biết nổi giận, biết làm nũng, nhưng tuyệt đối sẽ không phải là dáng vẻ trước mắt này.
Tưởng Ngôn Ngọc đứng dậy, nhấc chân đứng trên sô pha, ôm Sở Tâm Chi xuống.
Chi Chi rất gầy, cô ấy biết, nhưng trọng lượng ôm trong ngực rất nhẹ làm cho người ta đau lòng.
Cánh tay xinh đẹp, chân xinh đẹp, cả người không có mấy lượng thịt, đây chính là Sở Tâm Chi.
Sở Tâm Chi sau khi gào loạn, cũng im lặng, ngã vào lòng Tưởng Ngôn Ngọc, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại túm lấy váy Tưởng Ngôn Ngọc, giống như là người không có cảm giác an toàn.
Trái tim Tưởng Ngôn Ngọc hơi co rút.
Ngẩng đầu nói với Cố Khuynh Khuynh và Đào Viện: “Khuynh Khuynh, Bánh Trôi, chúng ta hãy coi như không biết gì. Chi Chi ở nước ngoài đã trải qua thế nào chúng ta cũng không rõ ràng lắm. Chuyện này nếu cậu ấy đã cố ý giấu thì chúng ta theo ý cậu ấy đi. "
Cố Khuynh Khuynh và Đào Viện gật đầu: "Cậu không nói chúng mình cũng sẽ làm vậy.”
Sở Tâm Chi khó chịu nhíu mày, khóe mắt còn treo nước mắt, trông yếu ớt giống như búp bê sứ.
Tưởng Ngôn Ngọc cúi đầu nhìn Sở Tâm Chi, cổ và trên cánh tay đều hiện lên màu đỏ nhạt, liền có chút lo lắng nói: "Không phải Chi Chi bị dị ứng rượu chứ? Hình như cậu ấy rất khó chịu.”
Đào Viện nhìn dáng vẻ khó chịu của Sở Tâm Chi, trong lòng càng gấp, vội đưa tay sờ trán Sở Tâm Chi.
May là không có sốt.
Cô ấy không biết sau khi uống rượu xong Sở Sở sẽ có phản ứng lớn như vậy.
"Đều do mình, sớm biết thế mình sẽ không kêu Sở Sở uống rượu." Đào Viện tự trách nói.
Cố Khuynh Khuynh cầm lấy túi xách bên cạnh: “Nếu không đưa Tâm Tâm đến bệnh viện trước đi?”
Vừa nghe đến hai chữ bệnh viện, cả người Sở Tâm Chi giống như xù lông.
Cô đẩy Tưởng Ngôn Ngọc ra.
“Không cần, mình không muốn đến bệnh viện!” Cô không đến cái nơi lạnh lẽo, đầy hơi thở của cái chết đó đâu, không bao giờ!
Tưởng Ngôn Ngọc bất ngờ bị đẩy ngã xuống sofa.
Sở Tâm Chi đứng lên liền đi ra ngoài.
Cô không đi bệnh viện, có chết cũng không!
Đào Viện xông lên giữ chặt Sở Tâm Chi: “Sở Sở, chúng ta không đi bệnh viện, chúng ta về nhà, về nhà."
Về nhà?
Sở Tâm Chi ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu gối gào khóc.
"Mình không có nhà, đó không phải nhà mình, không còn nữa..."
Cố Khuynh Khuynh nhíu mày, đi qua quỳ trên mặt đất, ôm chặt Sở Tâm Chi: “Được được được được, chúng ta không về nhà, không về.”
Sở Tâm Chi nghe xong, lại một lần nữa nhắm mắt, ngoan ngoãn ôm Cố Khuynh Khuynh, đầu đặt trên vai cô ấy.
Cố Khuynh Khuynh nhìn Đào Viện và Tưởng Ngôn Ngọc: “Lần trước khi Tâm Tâm bị tai nạn giao thông không phải đã từng đến nơi đó sao? Sao lại bài xích như vậy?”
Cố Khuynh Khuynh không dám nhắc lại hai chữ bệnh viện nữa, sợ Sở Tâm Chi nghe được lại xuất hiện phản ứng quá khích.
Vừa rồi cô ấy phát hiện, lúc nói những lời kia cả người Tâm Tâm đều như mọc gai, những cái gai kia không đâm người khác, mà là đâm bản thân đến thương tích đầy mình.
Cô ấy càng tò mò về những gì đã xảy ra ở nước ngoài.
**
Tưởng Ngôn Ngọc là một nữ hán tử, để tóc ngắn xinh đẹp, nói chuyện làm việc như đàn ông, nhưng tâm tư của cô ấy lại tinh tế nhất.
Cô ấy nhớ lại cảnh tượng lúc trước gặp Sở Tâm Chi ở bệnh viện.
Khi đó, Sở Tâm Chi đang cười, cười rất vui vẻ, nhưng luôn cảm thấy thiếu một chút gì đó.
Kết hợp với chuyện vừa rồi, Tưởng Ngôn Ngọc dường như đã hiểu ra.
Chi Chi vui vẻ không phải xuất phát từ nội tâm.
**
Cố Khuynh Khuynh giống như dỗ dành đứa bé, vỗ nhẹ lưng Sở Tâm Chi.
Đào Viện rót một cốc nước đá, đi qua, cũng ngồi xổm trên mặt đất: “Để Sở Sở uống hai ngụm, chắc là sẽ thoải mái một chút.”
Cô ấy đặt miệng cốc ở bên miệng Sở Tâm Chi, Sở Tâm Chi có chút khát, uống từng ngụm một.
Nước lạnh theo cổ họng trượt vào dạ dày, làm cho cả người cô tỉnh táo không ít.
Sở Tâm Chi mở mắt ra, ánh mắt mờ mịt.
"Cố Khuynh Khuynh, cậu quỳ trên mặt đất làm gì?"
Cố Khuynh Khuynh đỡ bả vai cô nhìn thẳng vào cô, thấy vẻ mặt bình thường, giọng điệu bình thường, còn nhận ra cô ấy là Cố Khuynh Khuynh.
Vậy là tỉnh rượu rồi?
Cố Khuynh Khuynh thề, chưa từng gặp người nào kỳ lạ như Sở Tâm Chi.
Say rượu say nhanh, tỉnh rượu cũng nhanh!
“Tâm Tâm, chuyện vừa rồi cậu không nhớ gì sao?” Đào Viện cầm cốc sững sờ tại chỗ, hiển nhiên cũng bị kinh hãi.
Sở Tâm Chi đứng lên, có thể do ngồi xổm lâu, chân có chút mỏi nhừ nên lúc đứng lên hơi lảo đảo.
Cố Khuynh Khuynh vội vàng đưa tay đỡ cánh tay cô.
Sau đó, dưới ánh mắt mê mang của Sở Tâm Chi, dựng thẳng một ngón tay lên: "Tâm Tâm, đây là bao nhiêu?" Một chiêu này, cô ấy học theo Bánh Trôi.
Sở Tâm Chi nhìn Cố Khuynh Khuynh giống như nhìn quái vật.
"Cố Khuynh Khuynh, đầu óc cậu dùng để nuôi cá à? Đừng nói với mình là cậu không biết đây là số mấy?”
Cố Khuynh Khuynh: "..."
“Cậu còn chưa nói cho mình biết, vừa rồi vì sao cậu quỳ gối trước mặt mình?" Sở Tâm Chi không chịu buông tha.
Tưởng Ngôn Ngọc kéo Sở Tâm Chi ngồi trở lại sofa.
"Vừa rồi cậu uống say, kéo cậu ấy tới tỏ tình, sau đó cậu ấy không đáp ứng, cậu lại khóc không ngừng nên Khuynh Khuynh cậu ấy mới phải quỳ."
Sở Tâm Chi: "......"
Cố Khuynh Khuynh: "..."
Đào Viện có một loại xúc động muốn ném cốc, rốt cuộc Tưởng Ngôn Ngọc có biết nói dối hay không vậy, nói như vậy có quỷ mới tin.
Sở Tâm Chi lại giống như thật sự tin: “À. "
“Mình đi toilet một chuyến."
Sở Tâm Chi đứng dậy, ra khỏi phòng riêng.
**
Đào Viện cầm lấy một cái gối ôm trên sofa ném Tưởng Ngôn Ngọc: "Nhan Như Ngọc, cậu ngốc à, nói dối cũng phải chọn một cái đáng tin chứ?”
Tưởng Ngôn Ngọc cũng cảm thấy mình nói vậy không ổn.
"Vừa rồi đầu óc mình nảy ra nên...."
Cố Khuynh Khuynh lắc đầu, không phát biểu ý kiến.
Sở Tâm Chi đứng ở bên ngoài phòng riêng, sờ khóe mắt hơi ướt.
Ngoại trừ chuyện kia, trên đời này không còn gì có thể làm cho cô rơi nước mắt...
Lúc từ toilet đi ra, đầu Sở Tâm Chi lại bắt đầu choáng váng.
Rượu này không khỏi quá mạnh.
Sở Tâm Chi hơi lắc đầu, bước chân lảo đảo, vịn tường chậm rãi di chuyển.
Đẩy cửa phòng ra.
Ầm!
Cánh cửa bị phá vỡ.
Bên tai truyền đến giọng lạnh lùng: “Tổng giám đốc Lý, hơi quá tham lam..."
Thịnh Bắc Huyền vừa ngẩng đầu, liền đối diện với một đôi mắt mông lung vô tội.
Sở Tâm Chi?
Ha, vật nhỏ này, đang nghĩ xong việc sẽ đi tìm em, không ngờ lại tự đưa tới cửa.