Chương 6 Mỹ Nhân Kế

Đại sảnh rộng lớn bị nhiều người vây quanh, ở giữa nhường ra một con đường.

Thịnh Bắc Huyền đi vào, mặc âu phục giày da.

Gương mặt làm chúng sinh điên đảo kia khiến không ít người xôn xao.

Ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người anh.

Thịnh Bắc Huyền, sinh ra đã là tiêu điểm của mọi người!

"Trời ạ, cậu Thịnh, cậu Thịnh cũng tới câu lạc bộ Kim Thành!"

"Bắt đầu từ hôm nay, tôi không bao giờ nói tôi không may mắn nữa."

"Anh Thịnh, sao lại không nhìn tôi, sao còn không nhìn tôi...

Thịnh Bắc Huyền đã sớm quen với ánh mắt của mọi người, ánh mắt của anh sâu thẳm, vẻ mặt lạnh lùng, nhíu mày biểu hiện sự không vui của chủ nhân.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Kỳ Binh đi lên: “BOSS, đêm nay là đêm mê tình hàng năm của câu lạc bộ Kim Thành, cho nên..."

Đêm mê tình là sự kiện tổ chức vào ngày 6 tháng 9 hàng năm của câu lạc bộ Kim Thành, các thiếu gia tiểu thư trong xã hội thượng lưu không ai là không biết.

Chỉ sợ cũng chỉ có BOSS nhà mình thanh tâm quả dục(*) không biết chuyện này.

(*) 清心寡欲 - Thanh tâm quả dục: Trái tim thuần khiết, không ham muốn

“Đuổi đi!”

"..." Kỳ Binh hơi khó xử, những người ở đây đều là người có mặt mũi trong thành phố H, đuổi người ta ra ngoài sẽ không tốt lắm đâu.

"Anh Thịnh, em là Thích Ninh."

Cô gái nói chuyện mặc một chiếc váy hở vai màu đen, làn váy lá sen, ngay cả chiều dài của váy cũng chỉ có thể che khuất mông, giống như nhiều vải hơn một chút sẽ rất xa xỉ.

Cô gái trang điểm, má hồng, đôi môi son bốc lửa.

"Tôi không biết cô!"

Thịnh Bắc Huyền lạnh lùng nói một câu, sau đó liền lướt qua Thích Ninh đi về phía trước.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thích Ninh trắng bệch, cô ta là con gái thị trưởng* thành phố H, có mấy ai ở đây không biết cô ta? Vậy mà anh Thịnh lại nói không biết cô ta!

* Thị trưởng là một chức danh hiện đại được dùng tại nhiều quốc gia để chỉ viên chức cao cấp nhất trong một chính quyền đô thị tự quản, thành phố hoặc thị xã/thị trấn. Tại Việt Nam, chức vụ này tương đương với Chủ tịch Ủy ban nhân dân thị xã hay thành phố thuộc tỉnh (nguồn: wiki)

Từ nhỏ Thích Ninh đã được nâng niu trong lòng bàn tay, đây là lần đầu tiên bị người ta bỏ qua như vậy.

Cô ta chỉnh đốn lại tâm trạng thật tốt, trên mặt khôi phục nụ cười kiêu ngạo, chạy tới trước mặt Thịnh Bắc Huyền.

Cao gót không biết làm sao lại bị trẹo một cái.

"A...." Thân thể nghiêng về phía trước, mắt thấy sắp đổ vào trong ngực Thịnh Bắc Huyền.

Đàn ông ở đây đều nín thở, ôm một cô gái trẻ trung mềm mại như vậy, đàn ông nào mà không động lòng chứ.

Nếu như ngã vào trong ngực, chẳng phải là có thể cảm nhận được sự mềm mại cao vυ"t kia...

Dưới ánh mắt tràn đầy hâm mộ của mọi người, cả người Thịnh Bắc Huyền bất giác tránh sang một bên.

"A!"

Thích Ninh ngã sấp xuống!

Cô ta mặc một chiếc váy nhỏ che mông màu đen, bị té như vậy, không lộ hàng cũng khó.

Chậc chậc, qυầи ɭóŧ màu da chữ T.

Một dàn người nuốt nước miếng.

"Ha ha ha, người phụ nữ kia ngay cả mỹ nhân kế cũng dùng, mà cậu Thịnh cũng không thèm liếc mắt nhìn cô ta một cái, thật là buồn cười quá đi mất!" Đào Viện vịn cửa, nhìn ra bên ngoài, không nhịn được cười.

Tưởng Ngôn Ngọc đi đến bên cạnh Đào Viện: “Haizz, không có máy ảnh, một màn kí©h thí©ɧ mắt người như vậy không chụp được thì thật đáng tiếc!”

Cố Khuynh Khuynh đẩy kính râm: “Cậu Thịnh không phải là gay chứ?”

“......”

Đào Viện quay đầu lại: “Sở Sở, lại đây xem kịch cậu Thịnh này.”

"Không xem." Sở Tâm Chi đặt micro sang một bên.

Xem ra các cô ấy thấy cậu Thịnh cũng là không rảnh tai nghe cô gào đâu.

Đại sảnh ồn ào, Đào Viện im lặng đứng trước cửa phòng riêng tầng hai, giọng cũng không rõ ràng, nhưng không biết là Thịnh Bắc Huyền nghe được lời nói của cô ấy hay là động tác trong vô thức, ánh mắt sâu thẳm lại vừa vặn rơi vào phòng 302.

Kỳ Binh vừa khéo làm xong việc trở lại bên cạnh Thịnh Bắc Huyền.

"Tổng giám đốc Thịnh, đã nói với ông chủ rồi, lát nữa sẽ sắp xếp người tới dọn dẹp."

"Nói cho anh ta biết, không cần."

Kỳ Binh: "..."

Tổng giám đốc Thịnh, ngài có nghĩ đến cảm xúc của tiểu nhân không?

Anh ta phải nói nát miệng, vừa doạ vừa dụ dỗ, thật vất vả mới thuyết phục được ông chủ phía sau câu lạc bộ phái người dọn dẹp, bây giờ BOSS lại nói không cần.

Quả thực là...

Thịnh Bắc Huyền liếc xéo một cái: “Có vấn đề à?”

"Không có, không có."

......

Thích Ninh vô cùng mất mặt, vừa đứng dậy liền trốn vào trong đám người.

Khuôn mặt đỏ bừng.

Từ nhỏ đến lớn cô ta chưa từng bị mất mặt như vậy, còn ở trong trường hợp này, trước mặt nhiều người.

Thích Ninh nắm váy ngồi xuống sofa ở góc tối nhất, bưng một ly rượu uống sạch mới miễn cưỡng che giấu cảm giác nóng như lửa đốt trên mặt.

Rất may trong sảnh có rất nhiều cô gái, ánh mắt mọi người đã nhanh chóng bị dời đi.

Đào Viện nhìn thoáng qua, lắc đầu, không có kịch hay để xem rồi.

Thịnh Bắc Huyền dáng người tao nhã, bước lên tầng hai.

"Tổng giám đốc Thịnh, chúng ta hẹn tổng giám đốc Lý của tập đoàn Tuệ Viễn ở phòng 408." Kỳ Binh cầm xấp văn kiện đi ở phía trước dẫn đường Thịnh Bắc Huyền.

Thịnh Bắc Huyền vừa lên lầu hai, bước chân liền dừng lại.

"Đổi thành 301."

"..." Kỳ Binh sửng sốt, BOSS lại nghĩ đến cái gì nữa vậy?

Thấy anh ta đứng yên không nhúc nhích, Thịnh Bắc Huyền nhìn anh ta: "Có vấn đề à?”

Kỳ Binh nhanh chóng lắc đầu: “Không có, tuyệt đối không có, tôi sẽ lập tức đi sắp xếp.”

Thịnh Bắc Huyền lúc này mới hài lòng nhướng mày một cái, đi vào phòng 301, cuối cùng còn nhìn thoáng qua phòng bên cạnh.

Trong phòng 302.

Đào Viện hét lên: “Sở Sở, cậu đã hát chưa?”

Sở Tâm Chi lạnh nhạt đi đến bên cạnh Cố Khuynh Khuynh ngồi xuống, cầm lấy nước chanh uống một ngụm.

"Mình đã hát rồi."

"Cái gì? Sao mình không nghe thấy?” Đào Viện quay đầu hỏi Cố Khuynh Khuynh và Tưởng Ngôn Ngọc: “Khuynh Khuynh, Nhan Như Ngọc, hai người có nghe thấy không?”

Hai người đồng thời lắc đầu.

Sở Tâm Chi cảm thấy hơi khát, lại cúi đầu uống vài ngụm, sau đó ngẩng đầu nhún vai: “Mình vừa mới hát, ai bảo các cậu không nghe thấy, trách mình chắc.”

“......”

“Sở Sở, cậu học xấu ở nước ngoài rồi!”

“Đồng ý!”

“Đồng ý!”

Ở trong lòng Sở Tâm Chi khinh bỉ các cô ấy, vừa rồi cô định hát, nhưng hồn của các cô đều bị Thịnh Bắc Huyền câu đi rồi, trách cô sao.

"Sở Sở, hát một bài nha." Đào Viện ôm cánh tay Sở Tâm Chi lay.

"Không hát!"

Sở Tâm Chi ngửa đầu uống hết nước cam trong cốc.

Tưởng Ngôn Ngọc cũng muốn nghe, ôm một cánh tay khác của Sở Tâm Chi lay theo.

"Chi Chi..."

Đầu Sở Tâm Chi bị choáng váng, đành đứng lên, ba người lập tức lộ vẻ mặt chờ mong nhìn cô: “Nhìn mình làm gì, mình muốn đi vệ sinh.”

“......”

Sở Tâm Chi đi toilet xong trở về, Cố Khuynh Khuynh lập tức đưa ly rượu tới: “Tâm Tâm, thử nước nho nè.”

Chất lỏng màu đỏ tím trong ly rượu, mang theo một chút cảm giác mị hoặc, rất đẹp.

Sở Tâm Chi nếm một ngụm: “Rượu à? "Hàng lông mày thanh tú hơi nhíu lại.

Tửu lượng rượu của cô không tốt, một giọt rượu cũng không được dính, uống một ngụm sẽ liền say, cái này cô rõ ràng hơn ai hết

Vì vậy cho dù ở nhà hay bên ngoài, cô không bao giờ chạm vào rượu.

"Không có sao, độ không cao, giống như soda vậy." Đào Viện cười nói, nhưng nụ cười kia có chút giống mấy ông chú thô tục.

Vừa rồi lúc Sở Sở đi WC, ba người các cô liền nghĩ một cách gài cô.

Thật sự rất khó tưởng tượng Sở Sở một nữ tử thanh lãnh xinh đẹp nếu uống say phát điên sẽ là bộ dáng gì.

Đào Viện không cần phải nói, uống say thì chỉ có một, bắt được người nào liền cắn người đó.

Cố Khuynh Khuynh uống say thì vừa nhảy vừa bổ nhào.

Tưởng Ngôn Ngọc, nữ hán tử, ngàn chén không say.

Nhưng chưa từng thấy qua dáng vẻ Sở Tâm Chi uống say rượu, nên các cô mới cảm thấy tò mò.

Vừa rồi Cố Khuynh Khuynh đưa rượu cho Sở Tâm Chi, độ không cao là thật, nhưng cũng đủ mạnh.

Cho dù là một ngụm nhỏ, đối với Sở Tâm Chi chưa từng uống rượu mà nói, cũng đủ để cho cô say.

Lúc Sở Tâm Chi buông ly rượu, ánh mắt đã hơi mơ hồ.

Đào Viện dựng thẳng một ngón tay: “Sở Sở, đây là mấy?”

"Bánh trôi, cậu ngốc, cậu cho rằng mình không biết số hai sao?"

Đào Viện: "..."