Một ngày nắng trong lành, khi những ánh nắng vàng óng ả từ trên cao chiếu xuống, Lý Thu Nguyệt đã tìm đến một góc nhỏ của hậu cung vô chủ, nơi mà không có người giám sát. Trong không gian yên bình và tĩnh lặng đó, cô tới một cái ao nhỏ, nước trong veo như pha lẫn chút huyền bí và huyền ảo.
Mắt cô nhìn chằm chằm vào dòng nước mát lạnh, nhìn những bọt khí nhỏ tung tăng trên bề mặt, như muốn lôi cuốn cô vào một thế giới khác. Cô nhẹ nhàng cảm nhận sự mát lạnh của nước, như một dòng chảy của tâm hồn, đưa cô vào một không gian bình yên và thanh thản.
Những khóm hoa nhỏ xinh bên bờ ao như hòa mình trong không khí êm đềm của buổi chiều. Những bông hoa màu hồng nhẹ nhàng khoe sắc, cứ như là những viên ngọc nhỏ lung linh bên bờ ao. Là những bông hoa mà cô đã trồng, từng hạt giống được cô tâm huyết chăm sóc, giờ đây đã nở rộ đẹp đẽ, tươi tắn giữa bức tranh thiên nhiên mênh mông.
Mỉm cười nhẹ nhàng, Lý Thu Nguyệt cảm thấy như lòng mình trở nên nhẹ nhàng hơn, những lo âu và bất an trong lòng dường như tan biến. Giờ đây, trong khoảnh khắc yên bình này, cô cảm nhận được sự bình yên và hạnh phúc đơn giản từ những điều nhỏ nhặt nhất của cuộc sống. Đây không chỉ là một khoảnh khắc đẹp đẽ, mà còn là một kí ức đẹp nhất, một giây phút hiếm hoi của sự thanh thản và hài lòng trong cuộc sống đầy gian nan.
Khi Lý Thu Nguyệt đang cúi xuống đưa nước lên rửa mặt, một tiếng nhẹ nhàng vang lên từ phía sau:
" Cô làm gì ở đây?"
Khi Lý Thu Nguyệt quay lại sau tiếng âm thanh nhẹ nhàng, cô chỉ thấy một cung nữ đứng ở phía sau. Cô liền nhận ra rằng đó là một trong những người phục vụ cho Hà quý phi, vị phi tần được hoàng đế sủng ái.
Lý Thu Nguyệt cảm thấy bất ngờ và một chút lo lắng, nhưng cô nhanh chóng kiểm soát lại cảm xúc của mình. Bằng một cử chỉ nhẹ nhàng, cô dừng lại việc rửa mặt và nhìn chăm chú vào cung nữ đứng trước mặt.
"Cô làm gì ở đây?" Tiếng hỏi của cung nữ lại vang lên, giọng điệu nhưng không khống chế được sự nghi ngờ.
Lý Thu Nguyệt không biết phải đáp lại thế nào, nhưng cô vẫn giữ vững phong thái bình tĩnh và tự tin.
"Xin lỗi, cung nữ, tôi chỉ đến đây để tận hưởng chút không gian yên bình trong hậu cung. Không có ý gì khác."
Cung nữ nhìn Lý Thu Nguyệt một cách nghi ngờ, ánh mắt của cô chứa đựng một chút hiểu biết và sự quan sát. Sau một chốc lặng thinh, cô nở một nụ cười nhẹ và ánh mắt trở nên ấm áp hơn.
"Những khoảnh khắc yên bình như này thực sự là hiếm có trong hậu cung," cung nữ nói, giọng điệu như làn gió nhẹ thoảng qua. "Có lẽ cô cũng cần một chút thời gian riêng tư, giống như tôi vậy."
"Các đóa hoa bên ao này là của cô trồng hả?" Cung nữ hỏi tiếp, trong khi ngồi xuống cạnh Lý Thu Nguyệt.
Lý Thu Nguyệt nhìn những đóa hoa bên ao, mỉm cười nhẹ và gật đầu đáp: "Đúng vậy. Tôi đã trồng chúng và chăm sóc từ những hạt giống nhỏ."