Cái c.h.ế.t của Chư Thịnh Chi không có gì đáng ngạc nhiên, cuộc sống của cậu ta từ trước đến giờ chưa bao giờ nằm trong sự kiểm soát của chính mình.
Nhưng cậu cũng có những chuyện mình muốn thực hiện.
Mười năm nay, cậu muốn báo thù, vì vậy, trong những năm tháng bị điều khiển làm môn chủ của Bất Ngôn Môn, cậu đã nỗ lực tìm kiếm thêm những tai mắt cho mình, đồng thời truyền tin tức về Bất Ngôn Môn cho quan phủ, cậu ta muốn cùng c.h.ế.t với cơn ác mộng này.
Khi tiếp cận quan phủ, cậu ta đã tự đặt cho mình một cái tên.
Bình minh rực rỡ -- Thịnh Chi
Chỉ là, cậu không mong đợi một ngày nào đó sẽ gặp lại được Ngư Đồng.
Vì vậy, khi cậu biết Ngư Đồng là người tiếp viện cho mật thám của quan phủ, cậu đã có một khát khao mãnh liệt là được ở gần cô, muốn đưa cô đi thật xa, muốn ở bên cạnh cô đến hết cả cuộc đời.
Vì chuyện này, cậu đã làm rất nhiều việc.
Cậu đã giảm lượng thuốc mê, cố ý nói ra những lời đó, cậu chẳng mảy may suy nghĩ điều gì để ra ngoài gặp mặt cô, chỉ là, nếu không có Ngô Phong, cậu dự định sẽ tiếp tục đeo mặt nạ đến hết cả cuộc đời, và ở bên cạnh cô với một thân phận mới.
Thật không may nó đã thất bại.
Cuộc đời này không thể ở bên cạnh cô, càng làm cho cô cảm thấy hổ thẹn, hối hận, khiến cô không thể xóa nhòa hình bóng của cậu khỏi ký ức suốt cả đời, Chư Thịnh Chi sẽ luôn tồn tại trong trái tim cô.
Từ trước đến nay cậu ta chưa bao giờ là người tốt, ngay cả một trái tim chân thành cũng không sạch sẽ và thuần khiết hơn người khác.
Trong lúc hấp hối, cậu chợt nhớ đến ngày đầu tiên cậu và cô trùng phùng.
Hôm đó, mặt trời rực rỡ, Ngư Đồng cầm trên tay hai đồng xu, không biết đang nghĩ gì.
Cậu ngơ ngác nhìn hình bóng ấy, mười năm nhung nhớ, sinh tử mịt mờ, đôi mắt cậu đau nhức khủng khϊếp.
Hôm đó, mặt trời rực rỡ, cậu như thể lạc vào ánh sáng của mùa xuân, bóng tối khắp cơ thể cậu như bị đốt thành tro bụi.
À, hóa ra là một chàng thiếu niên đơn thuần, muốn gặp được người con gái mà cậu ta yêu.
- Hoàn -