Đêm thành hôn đó, ta bị thế tử gia mặc hỉ phục ôm vào thư phòng, cởi váy lụa.
Ta tràn ra giọng nghẹn ngào: "Thế tử, nô tỳ không phải tiểu thư."
Hắn ánh mắt sâu thẳm, tiếng nói khàn khàn: "Sơ Nguyệt, giúp ta sinh một đứa bé."
Một đêm bị hành hạ, ta mới biết được tiểu thư bị bệnh dữ, không cách nào sinh con, còn cần máu đầu tim của hài tử làm thuốc dẫn.
Tiểu thư xưa nay vốn cao cao tại thượng, quỳ gối xuống trước mặt nha hoàn bần tiện như ta. "Sơ Nguyệt ngươi cùng thế tử gia thử thêm vài lần, coi như ta cầu xin ngươi, nhất định phải mang thai cốt nhục của chàng ấy."
Họ coi ta là vò thuốc sống, coi con của ta là dược nhân mà dày vò.
Sau này, ta không chịu đựng nổi nhảy núi tự tử, lại nghe tin Thế tử gia một đêm bạc trắng đầu, người không ra người, ma không ra ma.