Chương 82: Khói súng Phàn Châu [Trung]

Edit: Leo

Vào tháng mười một, tiết trời đổi thành sương mù xám trắng mênh mông.

Trưởng Tôn Nguyệt Sắc ngồi ở bên trên sàn thuyển của Thủy Thượng cư, hai mắt hơi khép, một tay gảy đàn, cầm luật đơn điệu mà nhẹ nhàng.

Tiếng bước chân dồn dập từ đầu thuyền bên kia truyền tới.

“Tiểu nhân là binh úy đội thủy quân thứ ba của thành Thủy Tú nhận lệnh Tổng đốc đại nhân có tin báo tới Trưởng Tôn công tử.”

Ngón tay Trưởng Tôn Nguyệt Sắc rời dây đàn: “Vào đây đi.”

“Vâng.” Binh úy đi vài bước lại quỳ xuống: “Tổng đốc đại nhân truyền lời. Đại quân Tần châu đã chiếm được thành Đại Nghiệp, Quản đại nhân dẫn theo ba vạn binh mã đang giằng co với bọn chúng tại thành Thủy Tú.”

Thành Đại Nghiệp là thành giáp ranh giữa Phàn châu và Tần châu, chỉ có hai ngàn quân đóng tại đó, thất thủ là chuyện trong dự kiến. Phòng tuyến thực sự của phía bắc Phàn châu chính là thành Thủy Tú mượn sông Hoàng làm địa lợi.

“Nam Nguyệt Phi Hoa còn bao nhiêu binh mã?”

“Đại quân Tần châu tổn thất hơn ngàn nhân mã, có điều quân tại thành Đại Nghiệp đã quy hàng, tổng số còn khoảng năm vạn.”

Trưởng Tôn Nguyệt Sắc mỉm cười: “Lương thảo trong thành thì sao?”

“Đã theo phân phó của công tử, một phần không động đến để lại trong thành.”

Trưởng Tôn Nguyệt Sắc gật gật đầu.

Binh úy thật cẩn thận nói: “Vì sao công tử không đốt sạch lương thảo, mà lại để lại cho quân Tần châu?”

“Thành Đại Nghiệp quá gần Tần châu, cho dù có đốt, quân hậu cần ở Tần châu cũng có thể nhanh chóng bổ sung. Không đốt mà để lại trong thành, còn có thể trấn an lòng tướng sĩ trong thành Đại Nghiệp.” Thiêu hủy lương thảo trong thành tương đương với việc thể hiện thành Đại Nghiệp bị bọn họ vứt bỏ, quân tâm dân tâm tất nhiên đại loạn, khi đó Nam Nguyệt Phi Hoa không tốn một binh một tốt đã có thể đánh hạ thành, người trong thiên hạ cũng sẽ phỉ nhổ Phàn châu bạc tình bạc nghĩa. Kế này nếu không phải thời khắc mấu chốt không thể dùng.

Binh úy nói: “Công tử trông xa.”

“Ngươi đi xuống trước đi.”

“Vâng.”

Chờ binh úy đi rồi, Tử Khí bưng bát canh sâm tới.

“Kinh thành có tin tức gì không?”

“Cố tướng quân đã liên danh các đại thần thượng thư vạch tội La quận vương.”

“Thẩm tướng quân thì sao?”

Tử Khí: “Ôm bệnh một tháng.”

Trưởng Tôn Nguyệt Sắc nhận lấy bát canh: “Xem ra Hoàng Thượng còn chưa định khai đao với La quận vương.”

Tử Khí: “Vì sao?”

“Muốn biết Hoàng Thượng nghĩ cái gì, vậy nhìn xem Thẩm tướng làm gì.” Đương kim thiên hạ, người hiểu biết Hoàng Đế nhất có lẽ cũng không phải Hoàng Đế, mà chính là vị hữu tướng Thẩm Hoạch cười một tiếng, giang sơn lay động này.

“Vậy đám người Cố đại nhân……”

“Khó tránh khỏi phạt vài năm bổng lộc.” Trưởng Tôn Nguyệt Sắc khẽ nhấp một ngụm: “Chúng ta bồi thường gấp mười là được.”

Tử Khí suy nghĩ một chút nói: “Nhiều năm như vậy, vì sao công tử chưa bao giờ mượn sức Thẩm tướng?”

“Bởi vì thứ hắn muốn, chúng ta không đưa nổi.” Cố Ứng Quyền yêu tiền, mà thứ Thẩm Hoạch muốn lại rất phức tạp.

Bên ngoài thành Tiên Đô, một con ngựa chạy như bay, vọt vào cửa thành, chạy thẳng về phía Trưởng Tôn thế gia. Người bên ngoài còn đang ngờ vực thân phận của người này, lại thấy ngựa quay đầu trở ra, lao về phía bờ sông, xa xa thấy Thủy Thượng cư như tòa núi trên sông. Chờ khi ngựa cách thuyền khoảng ba bốn trượng, người cưỡi ngựa nhảy lên, chân đạp đầu ngựa, thân như nhạn hồng, rơi xuống đầu thuyền.

Lỗ tai Trưởng Tôn Nguyệt Sắc khẽ động: “Lục Quang?”

Lục Quang nửa quỳ trên mặt đất, gần như mệt lả, hít một hơi thật sâu nói: “Gặp qua, công tử.”

Trưởng Tôn Nguyệt Sắc khẽ cau mày: “Tây Trác đâu?”

“Phượng cô nương,” Đầu của nàng cúi thật thấp: “Không thấy.”

Trong lòng Trưởng Tôn Nguyệt Sắc căng thẳng, lại nhẹ nhàng nói: “Đứng lên chậm rãi nói.”

Lúc này Lục Quang mới để Tử Khí đỡ dậy: “Nửa tháng trước Phượng cô nương nghe nói Thượng Sí Bắc dẫn đại quân tấn công Phàn châu, lập tức dẫn theo nô tì đến hỗ trợ. Nhưng năm ngày trước khi đi qua Triệu Điền, Phượng cô nương đột nhiên để lại một tờ giấy rồi rời đi.” Nói xong nàng lấy từ trong ngực ra một tờ giấy nhỏ.

Tử Khí khẽ đọc: “Đi trước một bước, mười ngày sau gặp lại. Là chữ viết của Phượng cô nương.”

Trưởng Tôn Nguyệt Sắc hơi nghiêng đầu, nhắm mắt một lúc lâu, sau đó mở mắt nói: “Chuẩn bị xe ngựa, tức khắc tiến về thành Thủy Tú.”

Lục Quang và Tử Khí liếc mắt nhìn nhau: “Chẳng lẽ Phượng cô nương đến thành Thủy Tú?”

Trưởng Tôn Nguyệt Sắc lắc đầu cười khổ nói: “Không, chúng ta đến thành Thủy Tú chờ nàng.”

*

Am Linh Hoa, cây cầu nguyện.

Thượng Sí Bắc cầm một tờ giấy, dùng bút lông viết vài chữ ở mặt trên, thuận tay ném lên ngọn cây.

Thôi Nguyệt Vân từ ái nhìn hắn, cười hỏi: “Viết cái gì?”

Thượng Sí Bắc kéo lấy cánh tay của nàng làm nũng nói: “Nói ra sẽ không linh.”

Thôi Nguyệt Vân không thể làm gì khác hơn kéo tay hắn: “Đứa nhỏ này, thích cái gì cũng không nói.”

“Nào có, còn chuyện gì con không nói với mẫu phi?”

“Còn chối cãi, chuyện lớn như phái binh tấn công Phàn châu, ta vẫn là nghe trụ trì nhắc tới mới biết được.”

Thượng Sí Bắc thầm oán trụ trì lắm miệng, nhưng bên ngoài vẫn cười nói: “Cũng không phải chuyện lớn gì, huống chi lãnh binh là Nam Nguyệt Phi Hoa, con chẳng qua chỉ cho hắn mượn binh mà thôi.”

Thôi Nguyệt Vân không yên lòng nói: “Sao đang êm đẹp lại đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ? Một tháng trước không phải con vừa đến Tiên Đô tham gia yến tiệc sao?”

Thượng Sí Bắc biết mẫu phi mình thiện tâm, đành phải có lệ: “Cũng không phải đánh thật, chỉ là Nam Nguyệt Phi Hoa và Trưởng Tôn Nguyệt Sắc có tranh cãi nhỏ, cho nên mượn binh từ tay con đi hù dọa mà thôi.”

“Ta thấy Nam Nguyệt Phi Hoa cũng không phải tốt đẹp gì. Từ khi hắn đến Tần châu này, hình như không có ngày nào yên bình.” Thôi Nguyệt Vân nhíu chặt hàng lông mày đẹp: “Ta còn nghe trụ trì nói bình thường hắn không thích mặc quần áo, thường lõa thể chạy tới chạy lui. Con vẫn nên cách hắn xa một chút.”

Thượng Sí Bắc lại âm thầm nguyền rủa trụ trì lắm miệng này một trăm lần: “Người đừng nghe bọn họ nói bừa, dù gì Nam Nguyệt Phi Hoa cũng là thái tử một nước, sao có thể lõa thể…… À, quần áo của quốc gia bọn họ không giống chúng ta, khó tránh khỏi bị người khác hiểu lầm.”

Thôi Nguyệt Vân không vui nói: “Sao lần nào con cũng nói thay hắn ta thế?”

“Chỉ là nhìn việc mà thôi.”

“Hừ.” Thôi Nguyệt Vân nghĩ nghĩ, lại nói: “Ta nghe trụ trì nói nhân phẩm của Trưởng Tôn Nguyệt Sắc không tệ, ta thấy con đừng nên giúp Nam Nguyệt linh tinh gì đó, không bằng giúp Trưởng Tôn Nguyệt Sắc, nói không chừng còn có thể tạo ra một đoạn nhân duyên tốt đẹp.”

Thượng Sí Bắc đau đầu, vội hỏi: “Mẫu phi có biết vì sao bọn họ lại đánh nhau hay không?”

“Chuyện này trụ trì chưa nói.”

Trụ trì đương nhiên sẽ không nói, bởi vì căn bản giả dối không có thật. Thượng Sí Bắc nói: “Thật ra là vì một nữ tử.”

Thôi Nguyệt Vân nghi ngờ hỏi: “Ai có mị lực lớn như vậy?”

“Phượng Tây Trác.”

“Con nhà ai?”

“Phượng gia Tân Ung.”

“Vọng tộc?”

“Tại địa phương đó cũng có chút danh vọng.”

Thôi Nguyệt Vân nói: “Hừ, ta thấy ánh mắt của Trưởng Tôn Nguyệt Sắc cũng không tốt lắm.”

“Vâng, Nam Nguyệt Phi Hoa đi đánh là bởi vì hắn không có mắt.” Thượng Sí Bắc vội vàng chuyển đề tài: “Lúc con tới, phụ vương có nhắn hỏi mẫu phi chuẩn bị khi nào trở lại Vương phủ?”

Nhớ tới La quận vương, Thôi Nguyệt Vân tức giận xù lông, hất đầu bước đi: “Chờ khi nào hắn nhận sai, thì khi đó ta trở về.”

Thượng Sí Bắc vẫy vẫy tay, một ám vệ lập tức nhảy đến bên cạnh: “Thế tử.”

“Cảnh cáo đám người bên cạnh mẫu phi, nếu ai nói lung tung, về sau không cần nói chuyện nữa.” Ánh mắt hắn lạnh lùng: “Nhất là tên trụ trì kia!”

“Vâng.”

Leo: Có ai cảm thấy thân phận của Thượng Sí Bắc có gì sai sai không =)))