Một đêm bình yên vô sự, quan phủ quả nhiên như Lục Quang nói, không hề thấy bóng dáng.
Sáng sớm hôm sau, đám người mắt tam giác được thả ra. Bọn họ tứ chi cứng ngắc, hai mắt biến thành màu đen, một bộ như cha mẹ vừa chết, nhìn thấy các nàng đến cả sức để run cũng không có.
Phượng Tây Trác cùng Lục Quang trước tiên đi đến phòng bếp, rồi qua thư phòng cuối cùng là nhà kho cướp bóc sạch sẽ. Bởi thế khi đánh ngựa qua chân núi Vị Ương, rõ ràng tốn sức hơn rất nhiều.
Xe ngựa một đường đi thẳng về hướng đông. Hai người đều nhàn rỗi không có chuyện gì làm, đi một chút lại ngừng, mất gần một tháng mới đến thành Tùng Nguyên ở Thụy Châu.
Thành Tùng Nguyên nay đã không thể so với trước đây. Từ sau khi Trương Đa Văn gia nhập vào phủ La quận vương, tuyên bố lệnh cấm động võ, rất nhiều tiêu cục võ quán không phải bị sung quân, thì cũng là tha hương.
Đối với Phượng Tây Trác, thành Tùng Nguyên là nơi quen đến không thể quen hơn. Nàng nhanh chóng đánh xe ngựa thẳng đến quán rượu đối diện Bất Đình Khẩu.
Lục Quang giao xe ngựa cho tiểu nhị, hưng trí nhìn tiên sinh thuyết thư ngồi ở chính giữa quán rượu, dưới sự vây quanh của quan khách mà kể chuyện ‘Minh chủ chính phái đánh bại giáo chủ ma giáo như thế nào’, cảm thán không thôi: “Không ngờ nghề kể chuyện ở thành Tùng Nguyên lại được chào đón như vậy.”
Phượng Tây Trác chọn một góc ngồi xuống, hiếu kỳ nói: “Chẳng lẽ ở Tiên Đô không có sao?”
Lục Quang ngồi xuống bên trái, ánh mắt đối diện cửa, “Có thì vẫn có, chẳng qua không ra hồn.” Có lẽ trở nên đề nghị với công tử, mời vài thuyết thư tiên sinh đến mấy quán rượu nhỏ trên danh nghĩa của Trưởng Tôn thế gia.
Ánh mắt Phượng Tây Trác đảo quanh bốn phía, “Lại thêm một đám theo dõi.” Trương Đa Văn muốn nắm chặt chẽ tình hình của thành Tùng Nguyên trong lòng bàn tay sao?
“Phượng cô nương không sợ bị Trương Đa Văn nhận ra sao?” Lục Quang đột nhiên thấp giọng nói.
Phượng Tây Trác cười quỷ dị, “Không sợ.” Hiện tại nàng mang danh người trong lòng của thế tử phủ La quận vương, Trương Đa Văn không nhìn mặt tăng cũng phải nể mặt phật, không thể công khai đối phó nàng.
Lục Quang đang muốn hỏi vì sao, lại thấy tiểu nhị đi tới tiếp đón. Hai người lập tức dừng câu chuyện, chờ gọi xong đồ ăn, tiểu nhị tránh đi, Phượng Tây Trác mới nói: “Chúng ta ăn xong thì đi.”
Lục Quang gật gật đầu.
Hai người gọi vài món ăn nguội, đồ ăn lên rất nhanh.
Thuyết thư tiên sinh nói xong một đoạn, nhấp một ngụm nước xả hơi. Có khách ầm ĩ nói: “Ngày nào cũng kể những chuyện này, quá nhàm chán! Chúng ta muốn nghe chuyện mới!”
Thuyết thư tiên sinh hơi nhíu mày, lại cười nói: “Tới tới lui lui cũng chỉ có những chuyện ấy, có gì mới mẻ?”
Vị khách kia nói: “Trương đô đốc cùng với quả phụ Chung gia thông đồng thành gian chẳng lẽ không mới?”
Đôi đũa của Phượng Tây Trác dừng lại.
Tiếng ồn ào bốn phía đột nhiên im bặt.
Vị khách kia thấy thế cười lạnh nói: “Như thế nào? Sợ Trương Đa Văn gϊếŧ các ngươi? Nếu Trương Đa Văn dám làm những chuyện này, chẳng lẽ còn sợ người khác nói sao!” Khi hắn đang nói có người chạy từ trong quán rượu ra ngoài.
Thuyết thư tiên sinh thấy hắn càng nói càng kích động, sợ phiền phức, vội vàng giảng hòa: “Không bằng ta kể chuyện mọi người chưa từng nghe qua. Giáo chủ Ma giáo đánh lên Thiếu Lâm được không?!”
Khách nhân kia đứng dậy chụp bàn, quát: “Trương Đa Văn ép Nhị đệ Tam đệ ta theo quân, làm hại mẫu thân ta bảy mươi tuổi ở nhà không người chăm sóc, ngã hố mà chết. Thù này không báo, uổng làm người!”
Chưởng quầy từ trong quán chạy ra khom lưng cười nói: “Vị khách quan này muốn gây rối cũng đừng gây rối ở đây, tiệm ta chỉ buôn bán nhỏ, thật sự là không chịu trách nhiệm nổi.”
Vị khách kia lấy từ trong tay áo ra một khối bạc, đặt ở trên bàn, “Ngươi yên tâm, người nên đến đã đến.” Nói xong, bước ra ngoài cửa.
Ngoài cửa hơn mười tên quan sai do một nam tử vẻ mặt đáng khinh dẫn đường, đi nhanh về phía này.
Lục Quang kéo kéo tay áo Phượng Tây Trác, “Không bằng chúng ta cũng đi xem.”
Không ngờ nàng ta còn chưa có chết. Phượng Tây Trác buông chiếc đũa, nói: “Ta muốn đi một nơi, ngươi ở chỗ này chờ.” Nghĩ một lát, “Không, ngươi vẫn nên đi đến Phong Hương trấn trước, chờ ta ở đó.”
Lục Quang nói: “Phượng cô nương?”
Trong mắt Phượng Tây Trác hiện lên sát ý, “Ta có chuyện không thể không làm.”
Lục Quang giữ chặt tay áo của nàng, “Ta cùng đi với ngươi.”
“Không cần, ta đi một chút sẽ trở lại, không tốn nhiều thời gian.” Cách thời điểm nàng chạy khỏi Chung phủ đã hai tháng, nàng không tin Trương Đa Văn vẫn luôn phái người bảo hộ nàng ta.
Lục Quang khẽ đảo con ngươi, “Phượng cô nương muốn đi gϊếŧ Chung phu nhân?”
Phượng Tây Trác ngạc nhiên.
Lục Quang cười yếu ớt nói: “Không cần xem thường tình báo của Trưởng Tôn thế gia.”
Phượng Tây Trác thở dài: “Không gϊếŧ nàng, ta khó ăn nói với Chung lão dưới suối vàng.”
Lục Quang lấy từ trong tay áo ra một cái bình nhỏ, quơ quơ ở trước mặt nàng, “Thật ra, có một biện pháp càng tốt hơn việc gϊếŧ nàng.”
Khi hai người đi ra khỏi quán rượu, người khách kia đã bị quan sai mang đi.
Lục Quang tiếc nuối nói: “Ta còn tưởng rằng hắn là tuyệt đỉnh cao thủ.”
Phượng Tây Trác cảm khái nói: “Vì hiếu là kính, ý chí đáng khen.”
Lục Quang nói: “Chúng ta có nên đi cứu hắn hay không?”
“Mỗi người đều có ý chí của mình, cho dù chúng ta cứu hắn ra, hắn vẫn sẽ tìm cơ hội đi báo thù.” Phượng Tây Trác trầm ngâm nói, “Tuy rằng Trương Đa Văn không phải người tốt, lại không đến mức bạo ngược. Người kia nhiều nhất chỉ bị phạt sung quân, không nguy hiểm đến tính mạng.”
Lục Quang nói: “Một khi mở rộng quân đội, lương bổng phải tăng lên gấp bội.”
Phượng Tây Trác im lặng. Trương Đa Văn tích cực sung quân, chỉ nói lên một điều —— La quận vương chiếm đoạt Tân Ung, chỉ là bắt đầu.
Vào đêm, hai người thừa dịp bóng tối tiến vào Trương phủ. Trương phủ tuy rằng là phủ của Tổng đốc, nhưng cũng không có cao thủ bảo vệ, bởi vậy hai người đi vào như chốn không người.
Trương phủ tuy lớn, nhưng Phượng Tây Trác ép hỏi một nô tì, hỏi ra chỗ ở của Chung phu nhân, đúng là trạch viện lúc trước nàng ở tạm Trương phủ, có lẽ là ý trời như thế.
Nàng quen thuộc tìm đến viện kia.
Trong phòng vẫn còn đèn sáng.
Phượng Tây Trác vận sức đánh văng cánh cửa.
Chung phu nhân quá sợ hãi, há mồm muốn hô to, lại bị ngón tay Phượng Tây Trác điểm ở á huyệt.
“Ngươi còn nhận ra ta sao?” Phượng Tây Trác lạnh lùng nhìn nàng. Gương mặt trẻ con yên tĩnh nằm ngủ hiện lên trong đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là sự ngây thơ tín nhiệm với thế gian, với mẫu thân của mình. Nhưng mà sự tín nhiệm đó không đến vài canh giờ, đã bị chính người mang thai chín tháng mười ngày kia tự tay bóp chết.
Yết hầu Chung phu nhân chỉ phát ra tiếng ách ách, lại không nói nên lời.
Lục Quang lấy ra một bình nhỏ, đổ ra một viên thuốc màu xám, tách miệng nàng ra nhét vào.
Phượng Tây Trác vỗ một cái vào dưới cằm nàng, làm cho nàng không tự chủ được nuốt xuống.
Ánh mắt Chung phu nhân trợn tròn, nhìn chằm chằm hai người trước mặt.
Lục Quang cười hì hì nói: “Thuốc này gọi là bảy ngày đứt ruột. Công dụng cụ thể chắc không cần giới thiệu.”
Phượng Tây Trác lạnh lùng nói: “Muốn sống, hai ngày sau lấy đầu Trương Đa Văn đến núi Thiên Hà đổi!”
Sắc mặt Chung phu nhân trắng bệch, nước mắt như ngân châu, từ khóe mắt chảy xuống.
Phượng Tây Trác lại điểm huyện khiến nàng hôn mê, ném lên trên giường.
Lục Quang nói: “Cô nương cho rằng nàng có thể gϊếŧ Trương Đa Văn hay không?”
Phượng Tây Trác nói: “Đó là chuyện của nàng. Nếu gϊếŧ được… coi như nàng chuộc tội với Chung gia trước khi chết.”
Lục Quang nhớ tới tình báo về Chung gia, có một vị Hoàng hậu đương triều, gia tộc với quyền hành nghiêng đảo triều chính nay đã tan thành mây khói, không khỏi âm thầm tiếc nuối.
Phượng Tây Trác thở dài, “Đi thôi.”
Hai người tắt đèn, đóng cửa, thừa dịp đêm đen trở lại khách sạn.