- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Sổ Ngũ Phụng Thiên
- Chương 5: Thế cục của ai [hạ]
Sổ Ngũ Phụng Thiên
Chương 5: Thế cục của ai [hạ]
Phán đoán của Phượng Tây Trác rất nhanh được xác minh.
Trên văn thư truy nã phác họa một nam tử thân mình khỏe khoắn, dáng
vẻ tươi cười hào sảng, ánh mắt sáng ngời có thần nhìn chăm chú phía
trước.
“Thật giống.” Hình Hiểu Hiểu ghé sát vào bên tai Phượng Tây Trác nói, “Kế sách ứng đối của Trương Văn Đa đây sao? Tây Hoang Kỳ Trân bị mất
trộm?”
Phượng Tây Trác chỉ cười không nói. Dùng Tây Hoang Kỳ Trân để ngụy
trang, thay thế cho bí bảo đồ không thể nói ra ngoài, chiêu thay mận đổi đào này của Trương Văn Đa thật đúng là xoay chuyển vừa vặn!
Hình Hiểu Hiểu đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh toát, dường như bị
thứ gì đó nhìn thẳng vào. Vội vàng xoay người, đối phương thấy nàng quay đầu nhưng vẫn bình thản, không chút kiêng kỵ chống lại ánh mắt của
nàng.
Hình Hiểu Hiểu nghi ngờ kéo kéo cánh tay Phượng Tây Trác, “Cô Cô, biết hắn không?”
Phượng Tây Trác âm thầm thở dài, là phúc thì không phải là họa, là họa thì không tránh khỏi. “Biết chưa được vài ngày.”
Hình Hiểu Hiểu nhìn thiếu niên ngồi ở trên xích đu gỗ, một thân cẩm
trang, hông thắt dây lưng ngọc, tư thái kiêu ngạo. Cho dù không có hộ vệ bên cạnh, người vây xem văn thư cũng bị khí thế lạnh lùng trên người
hắn làm khϊếp sợ, tự động tránh xa vài thước.
“Kiêu Dương Vương?”
“Ừ.”
“Thật không hổ là Kiêu Dương Vương.” Nàng tán thưởng một tiếng.
Phượng Tây Trác bất mãn trào phúng nói: “Tự Tại Sơn từ khi nào có điều lệ cúi chào trước địch nhân như thế?”
“Có được địch nhân cao quý lãnh diễm như thế, chính là khẳng định giá trị của bản thân chúng ta.”
Phượng Tây Trác nghẹn họng nửa ngày, “Thật không biết trong số ưu điểm của ngươi còn có tài hùng biện bậc nhất thế này.”
“Tùy từng người.” Hình Hiểu Hiểu đắc ý nói, nhưng cũng lập tức thu
lại nụ cười, “Có điều không có chuyện gì mà lấy lòng, không phải tặc
chính là trộm, hiện tại hắn nhìn chằm chằm chúng ta như vậy, chắc là
không có chuyện gì tốt.”
“…… Ngươi từ đâu mà nhìn thấy hắn đang lấy lòng chúng ta?” Vì sao nàng chỉ cảm thấy ánh mắt này từ đầu tới cuối đều là rét lạnh?
Hình Hiểu Hiểu lúng túng nói: “Chuyện này không cần thảo luận nhiều, hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
“Nếu hắn không ở đây, ngươi sẽ làm gì?”
“Trở về quán trọ?”
“Thế thì ngươi coi như hắn không có ở đây là được rồi.”
Thượng Tín nhìn các nàng không coi ai ra gì nói chuyện với nhau,
không tức giận cũng không tò mò, chỉ dửng dưng dời mắt đi nơi khác.
Hình Hiểu Hiểu đột nhiên nhớ tới cái gì kêu lên một tiếng, “Hôm nay trước khi ra ngoài ta đã xem hoàng lịch.”
Phượng Tây Trác nắm lỗ tai của nàng, “Nói cho ta nghe chút xem nào.”
Hình Hiểu Hiểu chần chờ hồi lâu, mới chậm rì rì nói: “Hôm nay đại cát, mọi chuyện đều thuận lợi.”
Phượng Tây Trác cười tủm tỉm vỗ vỗ bả vai của nàng, “Sách viết không sai, người cũng không sai.” Coi như ngươi thức thời.
“Có điều hôm nay tốt nhất không nên cày ruộng, nấu nước, đào mộ.” Nàng vẫn không nhịn được.
Phượng Tây Trác gõ nàng đầu một cái, “Loại chuyện vô nghĩa thế này
không cần nói.” Một ngày Hình Hiểu Hiểu không nói những lời xui xẻo hình như không được.
Hai người vừa ồn ào vừa chậm rãi đi qua người Thượng Tín.
Thượng Tín cũng giống như không thấy, thản nhiên nhìn đám người huyên náo phía trước.
Hình Hiểu Hiểu thở ra một hơi, nháy mắt với Phượng Tây Trác.
Phượng Tây Trác bất đắc dĩ buông tay.
Hai người trở lại quán trọ, Hình Hiểu Hiểu nhanh chóng đóng cửa lại, “Không phải là hắn hoài nghi chúng ta chứ?”
Phượng Tây Trác rót hai chén nước, bưng lên một chén nói: “Ở trên Thủy Thượng Cư đã hoài nghi rồi.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Trương Văn Đa và Tiêu Tấn đã đủ hỗn loạn, hiện tại lại thêm một Kiêu Dương Vương.
“Vừa rồi hắn không động đến chúng ta, đã nói lên hắn chỉ hoài nghi
quan hệ của sư huynh với chúng ta, hơn nữa không muốn đánh rắn động cỏ.” Ngón trỏ Phượng Tây Trác nhẹ nhàng vuốt ve mép chén, “Nếu mục đích của
Kiêu Dương Vương cũng là vì bí bảo địa đồ, có thể hiểu được tại sao hắn
lại xuất hiện ở thành Tùng Nguyên.” Nếu không Tây Hoang Kỳ Trân nhỏ bé
sao có thể khiến Vương gia từ nhỏ đến lớn sống trong nhung gấm đích thân đến đây?
“Chẳng lẽ Trương Văn Đa muốn đem bản đồ hiến cho Hoàng đế? A, vậy hiện nay hắn làm mất bản đồ, không phải sẽ rơi đầu sao?”
Phượng Tây Trác lắc lắc đầu, “Suy nghĩ của ngươi và ta trái ngược
nhau. Cứ cho là Trương Văn Đa muốn dâng bản đồ, chắc chắn sẽ không gióng trống khua chiêng mở yến tiệc như thế, mà hẳn là sẽ phái người đưa đến
kinh thành thần không biết quỷ không hay. Cho nên giải thích duy nhất
cho việc Kiêu Dương Vương đích thân tới Tùng Nguyên chính là,
tin đồn Trương Văn Đa muốn nuốt riêng bí bảo bị lộ, khiến cho triều đình chú ý cùng bất mãn.”
“Vậy thế lực mơ ước có được tấm bản đồ không phải sẽ biến thành ba phương sao? Trương Văn Đa, Tiêu Tấn, Kiêu Dương Vương?”
“Đừng quên Hàn đại tổng quản của phủ Kiều Quận Vương. Tuy rằng ngày
đó hắn để cho sư huynh chạy mất, nhưng ta vẫn cảm thấy…… người này không đơn giản.” Giọng nói của Phượng Tây Trác biến trầm, “Quả thực có thể
nói, sâu không lường được!”
Hình Hiểu Hiểu đỡ đầu, “Ta càng nghĩ càng cảm thấy vũng nước đυ.c này
khó mà bước qua được! Nhớ ngày đó chúng ta ở trên Tự Tại sơn thật tốt,
mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ…… Nếu buồn chán có thể xuống núi tùy tiện tìm một nhà phú hộ kiếm bữa ăn. Nào cần quan tâm những
chuyện phức tạp như thế này.”
“Cứ cho là Kiêu Dương Vương không đến tiêu diệt chúng ta, Tự Tại sơn
cũng không an bình được bao lâu.” Phượng Tây Trác mở tay phải ra, lại
chậm rãi nắm lại, “Thiên hạ phân tranh, thử hỏi nơi nào, người nào có
thể may mắn thoát khỏi?”
“Không phải nói truyền nhân của Phế môn đời đời giúp đỡ hoàng đế sao? Vì gì còn đưa ra lời tiên đoán, liệt ngũ ngưng chiến? Chỉ cần tìm được
bọn họ, để bọn họ chọn ra một đế vương chân chính, để thiên hạ nghe theo không phải tốt rồi sao?”
Phượng Tây Trác nói: “Ta nói rồi, nếu ai cũng nghĩ như ngươi, thiên
hạ này đã sớm thống nhất. Phế môn là cái gì? A, nhìn chung sử sách đã
ghi lại, chỉ nói bọn họ là lương thần phụ giúp đế vương, nhưng lại không kể đến bọn họ là lộng thần hàng đầu. Mỗi lần nói xuất hiện là xuất
hiện, nói biến mất sẽ lập tức biến mất. Xét tâm kế, thủ đoạn sẽ không có mấy người hơn được bọn họ, nhưng nói đến đạo trị quốc…… Ngươi nhìn thấy hành động vĩ đại lợi quốc lợi dân nào của Đại Tuyên được xuất phát từ
Phế môn chưa?”
“Thế vì sao lại có người nhiều tin tưởng lời tiên đoán của Phế môn như vậy?”
“Đó tất nhiên là bởi vì…” Phượng Tây Trác thở dài nói, “Bọn họ tiên đoán, chưa bao giờ sai.”
“…… Đoán mệnh thật chuẩn, đúng là tiên nhân.”
“Dùng từ yêu nhân để hình dung còn thích hợp hơn.”
Hình Hiểu Hiểu kinh ngạc nói: “Lần đầu tiên thấy cô cô chán ghét kẻ nào đó như vậy.”
Phượng Tây Trác nhún vai, “Những luận điệu này đều xuất phát từ sư huynh, ta chẳng qua là bị ngấm vào mà thôi.”
“Vậy càng kỳ quái, trên đời này cũng có chuyện Đại đương gia để tâm sao?”
Phượng Tây Trác ngây cả người, “Ngươi nói cũng phải.” Mộ Tăng Nhất từ trước giờ đến đi như gió, tự do tiêu sái lại sinh ra cảm xúc mãnh liệt
với loại chuyện thế này. “Hiện tại không cần để ý tới Phế môn, lo chuyện của Trương Văn Đa trước. Xem ra nhất định phải đả kích hắn một thời
gian mới được.”
“Đả kích?”
“Ừ, để hắn gặp khó một lần, bảng giá chúng ta đưa ra mới cao được.”
“Cô cô chuẩn bị đả kích hắn thế nào?”
Trong mắt Phượng Tây Trác chợt lóe một tia giảo hoạt, “Nếu Trương Văn Đa nói Tây Hoang Kỳ Trân mất trộm, vậy chúng ta làm cho nó thật sự biến mất là được!”
Hình Hiểu Hiểu nói: “Cô cô biết rõ Tây Hoang Kỳ Trân ở nơi nào?”
“Còn có thể nơi nào, chắc chắn được cất ở nơi nào đó cẩn mật trong
Trương phủ.” Nàng lại rót trà, “Trong mắt những kẻ có lai lịch đều chỉ
để ý đến bản đồ, những kẻ không có lai lịch lại không có gan. Tây Hoang
Kỳ Trân…… Hắc hắc, cũng coi như không cao không thấp.”
“Vậy cô cô chuẩn bị đoạt thế nào?” Các nàng làm nghề mua bán không
vốn này, thà rằng nói đoạt cũng quyết không nói trộm, bởi vì trộm là một từ thật sự không có đẳng cấp.
Phượng Tây Trác cười gian nói: “Hiện tại nếu chúng ta bước chân ra
khỏi cửa, phía sau không biết sẽ có bao nhiêu kẻ nhìn chằm chằm, đành
phải nhờ người đến đi như gió, vô tung vô ảnh kia đến hỗ trợ.”
Hình Hiểu Hiểu chuyển động con ngươi, “Đại đương gia?”
“Dù sao hắn cũng đã mang danh cướp Tây Hoang Kỳ Trân, sao không để cho chuyện đó thành sự thật?”
“Hắn còn ở Tùng Nguyên?”
“Lấy tính cách của hắn…… Loại náo nhiệt như thế này không thể chỉ
tham gia một nửa rồi bỏ đi.” Phượng Tây Trác khẳng định, “Người trong
thiên hạ này, xét về chuyện gây sự, nếu hắn nhận là thứ hai sẽ không có
người dám nhận thứ nhất.”
“Nhưng là hiện nay trong Trương phủ tập hợp rất nhiều cao thủ, nhất
là trong giai đoạn thần hồn nát thần tính này, cảnh vệ càng nghiêm. Tuy
rằng võ công của Đại đương gia cao cường, nhưng hai đấm khó địch bốn
tay.” Hình Hiểu Hiểu thấy nàng không chút nào lo lắng, giật mình nói,
“Hay là cô cô có đối sách nào khác.”
Phượng Tây Trác nở nụ cười duyên dáng nói: “Ta sẽ cầu nguyện với trời cao, cầu cho mạng hắn lớn.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Sổ Ngũ Phụng Thiên
- Chương 5: Thế cục của ai [hạ]