- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Sổ Ngũ Phụng Thiên
- Chương 10: Một vở kịch [trung]
Sổ Ngũ Phụng Thiên
Chương 10: Một vở kịch [trung]
Phượng Tây Trác ngẩn người. Thượng Tín xuất hiện nàng không bất ngờ,
nhưng hắn lại thay nàng nói tốt? Điều này thì đúng là nên suy nghĩ.
Trương Văn Đa nghe thấy tiếng Thượng Tín lập tức đứng dậy, đi ra cửa hành lễ với hắn: “Hạ quan không tiếp đón từ xa, thất lễ.”
Thượng Tín khoát tay áo, không nhìn hắn mà đi thẳng đến ghế ngồi.
Người hầu nhanh mắt, lập tức đi đổi một bình trà mới.
Trương Văn Đa cũng trở về ghế ngồi, nhất thời không biết bắt đầu câu
chuyện như thế nào. Vốn nghĩ Thượng Tín phụ trách việc tiêu diệt Tự Tại
sơn, chắc hẳn sẽ đối địch với Phượng Tây Trác như nước với lửa, nhưng
nghe lời nói vừa rồi của hắn dường như có ý giải vây…… Một Hàn Tái Đình
đã đủ khiến hắn đau đầu, hiện tại lại nhiều thêm một Kiêu Dương Vương,
chẳng lẽ thế lực của Chung gia đúng là không đơn giản như bên ngoài nhìn thấy, hay là Hoàng đế cho tới tận bây giờ vẫn không thể quên được tình
cảm với Chung Lâm Lang?
Nghĩ đến đây, lời nói vốn chuẩn bị để làm khó dễ Phượng Tây Trác của
hắn như bị tắc ở cổ họng, trước sau vẫn không thể phun ra khỏi miệng.
Phượng Tây Trác ngồi bất động trên ghế, thấy bọn họ người uống trà
vẫn uống trà, người trầm tư vẫn trầm tư, dần dần mất kiên nhẫn, “Nếu như Trương đại nhân tạm thời chưa nghĩ ra nên báo đáp như thế nào, ta xin
phép cáo từ trước, đợi Trương đại nhân suy nghĩ kĩ sẽ lại đến lĩnh
thưởng.”
“Phượng cô nương chậm đã.” Khẩu khí của Trương Văn Đa so với lúc
trước giãn ra vài phần, “Là bản quan vô lễ. Nếu quả thật Phượng cô nương có nhu cầu, chi bằng trước nghỉ ngơi tạm ở Trương phủ ta, đợi ngày mai
cùng nhau thương lượng?”
Phượng Tây Trác nhìn hắn, lại nhìn Thượng Tín, thoải mái cười nói: “Cũng tốt.”
Trương Văn Đa thấy nàng đáp ứng sảng khoái như thế, không khỏi có
chút giật mình. Theo như lời của cao thủ trong phủ, đêm đó trên Thủy
Thượng cư, nàng và Hàn Tái Đình đều thả cho tên đạo tặc kia một con
ngựa, ngay cả Thượng Tín cũng đoán bọn họ có liên quan, bởi vậy vẫn ngầm phái người theo dõi. Mặt ngoài hắn ung dung thản nhiên, nhưng đã an bài không ít tai mắt chung quanh nàng. Đến ngày hôm qua, tai mắt theo dõi
đột nhiên bị nhổ đi, khiến cơ hội hắn cho rằng đang tới gần thì nàng lại mất tung mất tích. Sau đó, nửa đêm không hiểu sao nàng lại xuất hiện
trong Trương phủ, Tây Hoang Kỳ Trân cũng theo đó mà mất trộm…… Đủ loại
dấu hiệu cho thấy hành tung của nàng vô cùng quỷ dị, bụng dạ khó lường,
nhưng hôm nay nàng lại mang Tây Hoang Kỳ Trân đến tranh công? Trong hồ
lô của nàng đến tột cùng bán thuốc gì*?
*Trong hồ lô bán thuốc gì: Mượn hình ảnh quả hồ lô để ví với những sự việc khó hiểu, chưa nhìn thấu được.
Hắn nhìn thiếu niên tuấn tú đang ngồi trên ghế.
Thân là đường đệ mà đương kim thánh thượng sủng tín nhất, cư nhiên
lại bao che cho người của Tự Tại sơn hại dân hại nước cách xa kinh
thành, thậm chí còn cách xa Tùng Nguyên cả ngàn dặm, trong này chắc chắn còn có nguyên nhân không muốn người khác biết đến. Là vì Chung gia? Hay vì…… Bí bảo?
Trong lòng hắn dần dần lạnh lẽo. Tòa thành Tùng Nguyên hắn cai quản
hơn mười năm đột nhiên lại khiến hắn cảm thấy xa lạ, dường như nơi này
đã bị người khác đào vô số hố ngầm, không cẩn thận sẽ ngã vào – muôn đời muốn kiếp không thể trở lại được.
Diệp Bách Tàn Phương.
Chữ đỏ trên bảng hiệu treo cửa vô cùng mới, hiển nhiên là mới treo lên không lâu.
Phượng Tây Trác ôm một chùm nho, vừa ném nho vào trong miệng, vừa đi lại lắc lư trong sân.
Vài nha hoàn vô cùng cung kính theo sát phía sau nàng, trên tay nâng một đống đồ ăn.
“Nơi này thật tốt, bốn phía đều là lầu gác, hoàn toàn bị vây kín
nha.” Phượng Tây Trác ngồi ở trên thành cầu, nhìn cá vàng bơi lội trong
suối nhỏ, “Ta như biến thành cá trong ao, bơi đông bơi tây cũng không
thoát nổi.”
Bọn nha hoàn cúi đầu câm như hến, không dám trả lời.
Phượng Tây Trác cười tủm tỉm nói: “Ta nói đùa thôi, có thể ở lại một
nơi tốt như thế này, đúng là phúc khí của ta. Ở Chung gia, ta sống trong một tiểu viện rất xa phía Tây, mỗi lần lão đại hô triệu tập, ta phải
chạy như điên, may là khinh công tốt, nếu đổi thành người khác chỉ sợ
lúc nào cũng phải buộc một con ngựa bên người.”
Một nha hoàn vội vàng chạy tới, “Phượng cô nương.”
Phượng Tây Trác chỉ vào nàng cười nói: “Nhưng dù sao tư thế chạy của ta vẫn ưu nhã hơn nàng.”
Nha hoàn chạy đến gần, cố nén hơi thở dồn dập, ra sức nói: “Kiêu Dương Vương giá lâm.”
Phượng Tây Trác ừ một tiếng.
Nha hoàn đợi nửa ngày không thấy nàng có động tĩnh gì, đành phải nói lại: “Phượng cô nương, Kiêu Dương Vương giá lâm.”
Phượng Tây Trác nghiêm mặt nói: “Ta đã biết.”
Đám nha hoàn đưa mắt nhìn nhau, trong đó một người đánh bạo lên tiếng: “Phượng cô nương không đi tiếp giá sao?”
Phượng Tây Trác phì cười nói: “Hắn cũng không phải chân tay tàn phế muốn ta đến đẩy xe lăn, có gì mà phải tiếp.”
“Bổn vương đúng là nên cám ơn ngươi không tới tiếp giá.” Sắc mặt Thượng Tín không vui đi ra từ sau cổng vòm.
Bọn nha hoàn cả người run lên, đồng loạt quỳ xuống, “Bái kiến Kiêu Dương Vương.”
Thượng Tín trừng mắt nhìn Phượng Tây Trác vẫn đang ngồi vô cùng thoải mái, nói: “Phượng Nhị đương gia ngay cả khí lực đứng lên cũng không có
sao?”
Phượng Tây Trác run run bàn chân, rất nghiêm túc nói: “Vốn vẫn có,
nhưng vừa thấy khí thế hào hùng của Vương gia đại nhân thì bị bay sạch
rồi.”
Thượng Tín lạnh lùng liếc mắt nhìn đám nha hoàn còn quỳ trên mặt đất, nói: “Các ngươi cũng không có khí lực sao?”
Bọn nha hoàn vội vàng đứng dậy chạy đi nơi khác.
“Không có chuyện gì thì không lên chùa Tam Bảo a. Kiêu Dương Vương
đại nhân.” Phượng Tây Trác cầm trong tay quả nho cuối cùng, tiếc nuối bỏ vào trong miệng, ngay cả vỏ và hạt cũng nuốt xuống.
Thượng Tín nhíu mày, đi thẳng vào vấn đề: “Bí bảo đồ có phải ở trên tay ngươi hay không?”
Phượng Tây Trác thản nhiên nói: “Không phải.” Hai tay nàng trống
trơn, quả nho cuối cùng cũng đã bỏ vào trong miệng, đâu có bảo đồ gì?
Cho nên lời này không phải nói dối.
“Ngươi quả nhiên biết chuyện về bí bảo đồ.”
“Hiện tại toàn bộ thành Tùng Nguyên chỉ còn vài người không biết thì
phải?” Nàng nhún vai nói, “Gần đây không phải tiết mục kể chuyện trong
quán trà đã đem mọi chuyện nói đến chân thật rõ ràng sao?”
“Đây chẳng phải mục đích của các ngươi ư?”
Phượng Tây Trác ngẩn ra, “Mục đích của chúng ta?” Lập tức bừng tỉnh,
thì ra hắn hoài nghi người thuyết thư là do nàng bố trí. Có điều chuyện
này cũng quá vô lí rồi, chuyện bí bảo đồ nếu truyền ra ngoài, vậy sẽ tạo nên những bức bản đồ giả, thành ra cục diện cái đích cho mọi người chỉ
trích. Trương Văn Đa có muốn ra tay với Mộ Tăng Nhất, cũng do dự: Đến
tột cùng thì một phần tư tấm bản đồ có đáng để đối địch cả thiên hạ hay
không?
“Cái này cũng thật có ý tứ.” Nàng khẽ cười. Thế lực trong thành Tùng
Nguyên phức tạp, hiện tại thành ra cục diện ta nghi ngờ ngươi, ngươi
nghi ngờ hắn, hắn lại nghi ngờ ta lẫn lộn hỗn loạn. Không cần biết ai
đang âm thầm động tay động chân, đều sẽ dẫn đến những suy đoán khác
nhau. Trước khi Tiêu Tấn ra tay hẳn đã suy nghĩ đến chuyện này rồi chứ?
Nếu không phải hắn từng xuất hiện trước mặt nàng, cũng chính miệng nói
ra bốn chữ ‘Xa châu, Tiêu Tấn’, có lẽ nàng sẽ không nghĩ đến chuyện
đường đường một người kế tục phủ Lam quận vương lại xuất hiện tại Thụy
Châu ngàn dặm xa xôi này.
“Ngươi muốn phủ nhận?” Ngữ khí Thượng Tín mang theo vẻ khinh thường.
Phượng Tây Trác gật gật đầu, “Đúng là nhất định phải phủ nhận, chuyện không làm, ta quyết không chịu nhận tiếng xấu thay cho kẻ khác. Có
điều, nếu ngươi không tin, ta cũng không biết làm thế nào.”
Thượng Tín hừ lạnh một tiếng.
“Chẳng qua là tiếc thay cho tên của ngươi. Cái gì mà Thượng Tín, tốt nhất nên đổi thành Thượng Bất Tín thì hơn.”
“To gan!” Thượng Tín cả giận nói, “Tục danh của Bổn vương lại để một tiện dân như ngươi tùy ý mang ra trêu tức sao?”
Phượng Tây Trác chậm rãi đứng lên, không chút khϊếp sợ nói: “Vương
gia hẳn là nên cảm thấy may mắn. Ngươi chẳng qua chỉ bị tùy ý trêu tức
tục danh, mà không phải bị tiện dân mang ra tùy ý trêu tức tính mạng.”
Tay Thượng Tín đè lại bên hông, sát ý ngập tràn con ngươi.
“Vương gia đã từng gϊếŧ người chưa?” Nàng không để ý tới vẻ mặt của
hắn mà tự mình nói tiếp, “Chắc là đã gϊếŧ rồi đúng không? Người có địa
vị cao cao tại thượng như Vương gia, không gϊếŧ vài tiện dân, thật sự là ô nhục thân phận. Ta cũng từng gϊếŧ người, có điều gϊếŧ đều là đám quan lại cao cao tại thượng…… Quan lại khẩu khí càng lớn, gϊếŧ đi càng thỏa
lòng. Còn nhớ tên quan đầu tiên ta gặp được, cũng là Tri Phủ một phương, vô duyên vô cớ mang mấy chục người đến tuyên bố muốn bắt ta về làm tiểu thϊếp. Có điều hắn mạng lớn, ta chỉ gϊếŧ mấy tên thủ hạ của hắn, hiện
tại nhớ lại, đúng là hối hận. Cho nên ta võ luyện võ công, chính là hy
vọng lần sau có cơ hội như thế, quyết không buông tha! Năm ấy, ta…… mười một tuổi. Khi đó Vương gia đang làm gì? Có phải hay không dùng tục danh tôn quý của ngươi…… đe dọa tiện dân?”
Sắc mặt Thượng Tín khi trắng khi xanh, cuối cùng mới chậm rãi trầm
xuống, nửa ngày nói một câu: “Nếu như để ta phát hiện ra bí bảo đồ ở
trong tay ngươi, ta quyết không buông tha!”
Phượng Tây Trác mỉm cười nhìn hắn rời đi, xác định không nghe thấy
tiếng bước chân của hắn nữa mới thở ra một hơi, “Nhất định là do ăn
nhiều vỏ nho, mới không giữ mồm giữ miệng như vậy. Hô, hiện tại vẫn
không phải là thời điểm thích hợp xung đột với hắn, không biết câu
chuyện bịa vừa rồi có che đậy được không?” Nàng quay đầu nhìn cái bóng
của mình trên mặt nước, lẩm bẩm nói, “Thời điểm mười một tuổi, chắc cũng có chút tư sắc đi?”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Sổ Ngũ Phụng Thiên
- Chương 10: Một vở kịch [trung]