Chương 1-1: Tiết tử

Edit: Leo

Beta: Linh sniper



Tia chớp lóe lên rạch ngang bầu trời, giống như hai nhánh cây khô quỷ dị kéo dài, ánh chớp khiến cho màn đêm rực sáng như ban ngày.

Tiếng sâm đột ngột vang lên, tựa trăm ngàn tuấn mã bạt chân chạy như điên, tiếng gầm rung trời.

Cung Thừa Đức, tẩm cung chứng kiến các triều đại hoàng đế luân phiên

của triều đình Đại Tuyên chìm vào trong tiếng sấm sét lúc sáng lúc tối,

bảng hiệu vàng óng ánh dưới ánh chớp lại ẩn hiện màu đỏ sậm, giống như

vô số vong hồn oan khuất đang khao khát thoát ra trong tiếng gầm vang.

Khoảnh khắc im lặng giữa những tiếng sấm, nếu nghiêng tai lắng nghe,

có thể nghe được tiếng nức nở nho nhỏ, âm thanh quỷ mỵ dây dưa trong

ngoài cung điện, thê lương ai oán, khiến người nghe lông tóc dựng đứng,

không rét mà run!

“Hoàng hậu giá lâm!”

Tiếng nói bén nhọn như phá ra tiếng sấm, âm thanh đưa đến tận cùng của cung Thừa Đức.

Hai gã thị vệ giữ cửa vội vàng tiến lên phía trước quỳ xuống, “Xin

hoàng hậu dừng bước, Hoàng Thượng hạ lệnh, bất luận kẻ nào cũng không

được ra vào cung Thừa Đức.”

Tiếng sấm bỗng nhiên ngừng lại.

Trời đất rơi vào khoảng yên tĩnh đột ngột.

Rào rào —

Chậu cây đặt trước cửa cung bỗng dưng nghiêng ngả.

Mưa rơi xối xả, thật giống như vô số thác nước đồng thời dội xuống.

Vạn vật bỗng chốc bị bao phủ trong màn mưa trắng xoá.

Mành xe chậm rãi được nhấc lên, một thiếu nữ dung sắc tuyệt lệ đầu

đội mũ phượng, thân khoác triều phục, trang nghiêm ngồi ở chính giữa

kiệu, trong con ngươi đen trắng rõ ràng lộ ra ánh sáng lạnh lẽo, “Bản

cung là người đứng đầu hậu cung, là thê tử kết tóc của Hoàng Thượng, tại sao không thể gặp?”

“Chúng thần cũng chỉ là phụng mệnh làm việc, xin hoàng hậu thứ tội.”

Hai gã thị vệ dập mạnh đầu xuống đất, cho dù trong tiếng mưa rơi rào

rào, vẫn có thể nghe thấy tiếng dập đầu nặng nề.

“Người tới.” Chung Lâm Lang nhẹ nhàng buông mành kiệu xuống, “Tiếp tục đi.”

Thái giám bên người nàng hoảng sợ, “Nhưng……”

Bên trong xe lặng im.

Chu Việt lắc đầu. Thân là thái giám tổng quản của cung Phượng Chương, hắn quá hiểu tâm tư hoàng hậu, chỉ cần người hạ quyết tâm, khi không

đạt được mục đích sẽ không từ bỏ.

“Khởi giá!”

Xe ngựa chậm rãi cất bước, tốc độ nhanh dần, hai gã thị vệ nghe tiếng vó ngựa gần trong gang tấc nhưng vẫn quỳ trên mặt đất không nhúc nhích. Ngăn cản giá xa, là chết vì tận trung với cương vị công tác; không ngăn cản, lại là chết vì chểnh mảng công tác. Nếu chỉ còn đường chết, thà

rằng chọn cái chết bảo toàn thanh danh.

Trong khoảnh khắc khi vó ngựa sắp đạp trúng hai gã thị vệ, một thân

ảnh như đại bàng giương cánh từ không trung nhảy xuống, động tác nhanh

như chớp nhấc túm lấy vạt áo của hai người.

Chung Lâm Lang nhấc lên một góc vải mành, trong màn mưa đen trắng,

một bóng người cao lớn im lặng đứng thẳng, nếu không phải có hai thị vệ

đang quỳ trên mặt đất thỉnh tội với hắn, căn bản nhìn không biết đó là

người hay là tượng đá.

Chu Việt tiến lên nói: “Là phó thống lĩnh đại nội thị vệ – Nguyễn Đông Lĩnh.”

“Nguyễn Đông Lĩnh?” Nàng nhẹ nhàng đọc lại tên này một lần, “Hậu nhân của Nguyễn gia?”

“Nghe nói Cố gia, Thẩm gia đều muốn kéo hắn về làm môn hạ, nhưng đều bị từ chối.”

Trong mắt Chung Lâm Lang khẽ gợn sóng nhẹ nhưng giây lát lại thâm sâu như bóng đêm.

Xe liễn một đường thẳng tiến, cũng không có người chặn đường, cho đến tận trước cửa Thanh Tâm điện.

Chung Lâm Lang đi xuống xe liễn, vài cung nữ vội vàng muốn tiến lên

vấn an, lại bị nàng phất tay đuổi đi. Mưa từ trên trời xối xuống, mũ

phượng triều phục trở nên ướt nhẹp.

Chu Việt thấy nàng bước lên thềm đá, nhịn không được quỳ xuống nói:

“Nương nương cân nhắc!” Đứng ở phía sau hắn là mười tám cung nữ thái

giám hầu hạ trong cung Phượng Chương cũng đồng thời quỳ xuống, “Xin

nương nương cân nhắc.”

Bước chân của Chung Lâm Lang hơi ngừng một chút, rồi tiếp tục kiên

định bước về phía trước, đuôi áo phượng quét qua bậc thềm đá ướt mưa,

làm bắn lên bọt nước.

Nàng đi đến phía cầu thang tối. Người của Chung gia vì nàng mà có

quyền thế, cũng vì nàng mà bị trói buộc. Nay Chung gia đang một mình

bước trên cây cầu độc mộc nguy hiểm, quá nhiều kẻ muốn đẩy bọn họ từ

trên cầu xuống dưới. Mà người một tay đưa bọn họ lên cầu, lại chỉ đứng ở bên bờ, lạnh lùng nhìn.

Chứng kiến quá nhiều kết cục của những người từ cầu độc mộc rơi

xuống, nàng không hy vọng gia tộc mình cũng có một ngày rập khuôn theo

bọn họ. Mà rời khỏi cây cầu độc mộc chính là biện pháp tốt nhất, cũng

chính là buộc bọn họ phải đi một con đường chưa từng có người đi qua!

Một ánh chớp lại lóe lên ở phía chân trời, tiếng sét rất nhanh cũng vang lên, dường như muốn xẻ cung điện ra làm hai nửa.

Chu Việt đứng ở phía dưới, nhìn nơi thềm đá tối cao, thân hình đang

khoác hoa phục nặng trịch hấp mưa dầm nước vô lực bị ép xuống, giống như khiến bả vai gầy yếu kia suy sụp.

Nàng chậm rãi vươn tay, bàn tay tiếp xúc với cánh cửa, nhẹ nhàng đẩy ra.

“Nương nương……” Phía sau truyền đến một tiếng tuyệt vọng la lên, cũng rất nhanh bị tiếng sấm lấn áp.

“Ai?!” Tiếng rít gào trầm thấp vang vọng trong đại điện.

Chung Lâm Lang theo ánh chớp vừa mới lóe lên thấy rõ được tình cảnh trong điện.

Thượng Tốn ngồi ở trong bồn nước kinh ngạc nhìn nàng, gương mặt vốn

lạnh lùng bây giờ lại vặn vẹo, đôi con ngươi thường ngày uy thị thiên hạ nay lại tràn ngập hoảng sợ.

“Là thần thϊếp.” Chung Lâm Lang nhấc chân bước qua bậc cửa, bình tĩnh đóng cửa lại, quỳ gối nói, “Tham kiến Hoàng Thượng, Ngô hoàng vạn tuế

vạn tuế vạn vạn tuế.”

Nàng rõ ràng nghe được trong bóng đêm vang lên tiếng đập nước nhẹ

nhàng, giọng nói của Thượng Tốn trong tiếng nước có vẻ vô cùng kìm nén,

“Ai cho nàng vào!”

“Hai ngày Hoàng Thượng không lâm triều, thần thϊếp lo lắng không thôi.”

“Nàng lo lắng?” Thượng Tốn cười lạnh một tiếng, “Đúng vậy. Nàng còn

chưa có được con nối dõi của trâm, nào muốn trẫm chết quá nhanh được.”

Thân hình nửa quỳ của Chung Lâm Lang khẽ run lên. Khuôn mặt chân

thành thâm tình trong trí nhớ bỗng nhiên trở nên mơ hồ, cái ôm ấm áp

trong vô số đêm cũng dần dần nguội lạnh đi, nhưng không thể quên dáng

người khoác long bào tôn quý ngồi vững chắc trên ngai vàng.

“Thần thϊếp sợ hãi.” Nàng nghe được giọng nói chính mình chết lặng.

Lúc trước, nàng từng ngồi ở bên sườn người khoác long bào, cao cao

tại thượng nhìn phía dưới người ta nói câu sợ hãi. Nay, nàng lại giống

những người đó, không thể không dùng ‘sợ hãi’ đến cúng bái bộ y phục đó. Nó dùng một sự thật không ngừng nhắc nhở mọi người, chỉ có người mặc nó mới là chúa tể giang sơn, mới có tư cách lật tay làm mây úp tay làm

mưa!

Thượng Tốn lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài.”

Chung Lâm Lang lấy lại bình tĩnh, lạnh nhạt nói: “Thần thϊếp khẩn cầu Hoàng Thượng ân chuẩn, truyền ngự y bắt mạch.”

“Trẫm nói lần nữa. Đi ra ngoài!”

“Thần thϊếp khẩn cầu Hoàng Thượng truyền ngự y bắt mạch!”

“To gan!” Rầm một tiếng nước. Chung Lâm Lang cảm thấy trên mặt hắt

qua vài giọt nước, trong không khí dường như lưu chuyển mùi máu tươi làm người ta buồn nôn.

“Ngự y có mấy kẻ sạch sẽ! Ngươi muốn hại trẫm, nàng cũng giống những

kẻ đó hận không thể khiến trẫm chết sớm hơn một chút! Nàng cho là trẫm

không biết sao? Trẫm cái gì đều biết!” Tiếng thở dốc kịch liệt, như dã

thú gào thét. “Trẫm là cửu ngũ chí tôn, toàn bộ giang sơn là của trẫm,

toàn bộ thiên hạ là của trẫm, nàng cũng là của trẫm! Đừng có vọng tưởng

chạy thoát khỏi lòng bàn tay trẫm!”

Chung Lâm Lang chậm rãi đứng thẳng người dậy, đau thương cười nói: “Hoàng Thượng, đã không còn tin thần thϊếp sao?”

Thượng Tốn đứng ở bồn nước, lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng người trước cửa, “Trẫm, ai cũng không tin.”

“Thật sự?” Chung Lâm Lang nâng tay lau bọt nước trên gò má, chậm rãi xoay người.

Cửa được mở ra. Mưa rơi liên miên không dứt rơi xuống nền đất tạo ra những âm thanh rào rào.

Nàng đi đến hành lang, áo phượng giống như núi đè nặng lên cơ thể,

khiến nàng không thở nổi. Nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp như cũ, bả vai

vẫn kiên định như cũ, vẻ mặt của nàng vẫn trang nghiêm như cũ, giống hệt khoảng khắc nàng đi lên ghế phượng dành cho hoàng hậu.

Bậc thang dài như vậy, đứng ở nơi cao nhất, thật giống như thấy được

thiên sơn vạn thủy. Chu Việt ngẩng đầu trong mưa, liều mạng xoa mắt,

muốn thấy rõ bộ dáng của nàng giờ phút này, chỉ là càng xoa, hốc mắt

càng nhiều nước, thân ảnh kia cũng càng lúc càng mơ hồ.

Nàng nâng tay lên, vung ra phía ngoài. Giống như một tướng quân, bình tĩnh chỉ huy quân đội xuất phát.

Động tác của Chu Việt dừng lại, cả người giống mất hồn đứng không

nhúc nhích, sau một lúc lâu mới chậm rãi cúi rạp người xuống. Dập đầu ba cái trong nước.

“Hoàng Thượng.” Chung Lâm Lang nhìn bóng dáng hắn càng ngày càng xa

trong mưa, nở một nụ cười vô cùng tươi đẹp, “Lương ngự y thân gia trong

sạch, xử sự công chính, cùng hai vị Cố, Thẩm không liên quan, có thể tin tưởng được.”

Lại là ánh chớp chợt lóe.

Nàng ngẩng đầu đứng ở dưới hành lang, dung mạo tuyệt diễm lộ ra vẻ

nhẹ nhõm không mấy khi xuất hiện, phảng phất như được sinh ra lần nữa.

Nàng vẫn nhìn phía trước, bởi vậy không thấy được sau lưng nàng, nam

tử từng thề ước cùng nàng nắm tay đến già đang lõa thể đứng lên, trên da thịt trắng nõn dính đầy máu tươi.

“Thần thϊếp mười lăm tuổi bắt đầu tiến cung, cho tới bây giờ đã là

tám năm.” Giọng nói vốn mê người lại thỉnh thoảng đứt quãng trong mưa:

“Từ một tú nữ trở thành mẫu nghi thiên hạ, Hoàng Thượng đã cho thần

thϊếp quá nhiều. Mà thần thϊếp có thể cho, ngoại trừ cơ thể này đã sớm

thuộc về Hoàng Thượng, cũng chỉ có tấm lòng…… Tâm thần thϊếp có lẽ ở

trong mắt Hoàng Thượng, giống như ngàn ngàn vạn vạn thần tử quỳ gối dưới chân người, nhưng đối với thần thϊếp mà nói nó là duy nhất. Cho dù nay

Hoàng Thượng đã không cần, nhưng thần thϊếp cũng không thể thu hồi lại,

xin Hoàng Thượng niệm tình lúc trước, mai táng nó cùng với thần thϊếp……”

Thượng Tốn nhướn mày, dường như đang đợi nói tiếp cái gì, lại thấy

thân ảnh kiên định bất động kia đột nhiên giống như mũi tên nhọn bắn ra

ngoài, mang theo ý chí kiên quyết thấy chết không sờn, nặng nề mà đập

vào cây cột.

Khi cơ thể nàng chạm vào cột, mọi thứ dường như bị chấn động.

Hắn nhìn nàng chậm rãi yếu đuối, máu tươi giống như đóa hoa đỏ thẫm,

ma mị nở rộ trên trán, trong đầu trống rỗng. Tình cảnh trước mắt dường

như vô cùng hoang đường, toàn thân hắn giống như bị chế trụ, giật mình

đứng ở nơi đó. Vạn vật đều yên tĩnh, chỉ có máu loãng trong bồn nước

nhộn nhạo.

Sau một lúc lâu, hắn mới chậm rãi bước ra khỏi thùng nước, từng bước

một đi qua. Ánh sáng lại lóe lên, hắn rõ ràng có thể nhìn thấy khuôn mặt tuyết trắng xinh đẹp của nàng, giống như lần đầu gặp mặt, bình thản mà

an tường.

“Lâm Lang?” Hắn nghe được giọng nói chính mình gầm nhẹ.

“Lâm Lang……” Vì sao giọng nói của hắn lại thống khổ như vậy, tuyệt

vọng như vậy? Hắn ôm lấy nàng, phát hiện hai tay đang run rẩy, hắn vuốt

nhẹ khuôn mặt lạnh như băng mà ướt sũng của nàng, giống như chỉ cần làm

như vậy, người trong lòng sẽ không chịu nổi mà nhảy dựng lên mỉm cười

với hắn.

“Ngự y, ngự y, ngự y!”

Hắn ôm chặt lấy nàng đứng lên, không để ý mà vọt vào trong mưa gió, “Người đâu! Người đâu! Truyền ngự y……”

Tiếng rỗng phẫn nộ vang lên trong mưa gió.

Đám cung nữ thái giám quỳ gối dưới bậc thang ngoảnh mặt cúi đầu.

Hắn phẫn nộ vọt tới trước mặt bọn họ, nhấc chân đạp loạn.

Những thân hình cứng ngắc dưới chân hắn như một đám như hồ lô lần

lượt ngã đổ. Máu đỏ sậm chảy xuống, xen lẫn trong mưa, từng chút một lan ra. Mười tám thi thể quy tắc xếp thành hai hàng, cho dù ngã xuống, vẫn

duy trì trang nghiêm. Khi sống có lẽ bọn họ chỉ là đám hạ nhân hèn mọn,

nhưng khi chết lại tuẫn táng oanh liệt.

Thượng Tốn nhìn những thanh đao cắm ở l*иg ngực đám người, miệng đầy chua xót.

Trước khi đến đây nàng đã quyết định tất thảy rồi sao? Lâm Lang? Cho

dù có chết, cũng phải thoát khỏi ta sao? Cho dù là lấy cái chết để chứng minh sự trong sạch của nàng? Lâm Lang, Lâm Lang, Lâm Lang……

“Trẫm không chuẩn!” Giọng nói của hắn khản đặc chua xót, “Nguyễn Đông Lĩnh…… Nguyễn Đông Lĩnh, ngươi đi ra cho trẫm!”

Cho dù thời điểm hắn gột rửa máu tươi, đuổi đi tất cả thị vệ nhưng

Nguyễn Đông Lĩnh nhất định sẽ canh giữ ở bên người hắn, bất cứ lúc nào,

hắn luôn tin tưởng như thế.

“Nguyễn Đông Lĩnh……”

Nhưng lần này, đáp lại chỉ có tiếng mưa liên miên, và tiếng sấm sét xé rách bầu trời!

Ngày mười sáu, tháng bảy, năm Đại tuyên Sùng Văn, Chung hoàng hậu

mất, được truy tôn thành Tường Đức hoàng hậu. Tuyên Đế bi thương vô

cùng, bệnh nằm trên giường mấy tháng.

Cùng lúc đó, phụ thân của Chung hoàng hậu là Lễ bộ Thượng Thư – Chung Túc, huynh trưởng của hoàng hậu Hình bộ Thị Lang – Chung Chính cùng gia quyến suốt đêm bỏ chức quan trốn chạy về Thụy Châu. Tuyên Đế niệm ân

tình lúc trước với hoàng hậu, bố cáo thiên hạ trục xuất, đặc xá tội này.

Đồng thời, phó thống lĩnh đại nội thị vệ Nguyễn Đông Lĩnh bỗng nhiên mất tích. Tuyên Đế lấy tội danh phản bội truy nã thiên hạ.

Đến tận đây, lịch sử mới chính thức tiến đến thời đại quần hùng Đại Tuyên nổi dậy!