Chương 12: Nỗi phiền muội của Vưu Hòa
Giờ phút này, trong sân nhà họ Vưu rất ầm ĩ, bác sĩ già nổi tiếng nhất vùng được bà Vưu mời đến, nguyên nhân, là vì cô gái mới đến trong nhà họ Vưu kia bị rắn cắn.
Trong sân tiếng người nói chuyện ồn ào, mọi người đều bàn tán xôn xao, ngưới số 1 nói: "Một cô gái tốt như vây, làm sao lại bị rắn cắn?"
Người số 2 trả lời: "Ai, cô gái thật đáng thương, xem cô ấy lớn lên đáng yêu như vậy, sẽ không liền như vậy ra đi."
"......"
Trong phòng, Vưu Hoà lẳng lặng ngồi trên ghế nhìn bác sĩ đang bận rộn, bà Vưu cũng lẳng lặng ngồi ở bên cạnh, chẳng qua chỉ là trái ngược ở chỗ vẻ mặt Vưu Hoà tương đối bình tĩnh, còn bà Vưu thì sốt ruột hơn.
Bà Vưu liếc mắt nhìn Vưu Hoà trách cứ hỏi: "Cháu tại sao không xem trọng cô bé như vậy, cô ấy là ân nhân cứu mạng của nhà chúng ta." Bà Vưu luôn tâm niệm, dù có chịu ơn của người ta là một giọt nước cũng phải báo đáp, hiện tại thì tốt rồi, còn chưa kịp báo đáp người ta, cô bé đáng yêu kia đã bị rắn cắn.
Người đang nằm trên giường là một cô bé vẻ mặt không có sức sống, màu da tái nhợt thảm bại, còn môt thì thâm đen lại, cô cắn chặt môi, nhíu mày, dường như trong mộng cũng vô cùng thống khổ đau đớn.
Vưu Hoa tuy rằng mặt không chút thay đổi, nhưng lúc này trong lòng cũng có chút khó chịu không thể chối cãi.
Lúc ấy anh chỉ là quá chìm đắm trong tưởng niệm của chính mình, anh nhớ đến cho mẹ mình, nghĩ một lúc, cũng đã không chút ý đến chuyện xảy ra bên cạnh, đến khi anh lấy lại tinh thần, cũng đã phát hiện cô gái vẫn làm cho anh chán ghét này đã bị rắn cắn té xỉu trong lòng anh.
Đúng vậy, anh vốn không thích cô gái này, cảm thấy cô luôn làm ra vẻ, thực dối trá, nhưng trải qua ngày hôm nay, anh bỗng nhiên cảm thấy quan điểm của mình có vấn đề, anh cũng không quen cô được bao lâu, cái nhìn về cô cũng chỉ là phán xét mặt ngoài mà thôi, vậy làm sao có thể nhanh chóng phán đoán người ta làm ra vẻ dối trá cho được?
Cho nên lúc này anh mới cảm thấy thật hổ thẹn, mặc kệ anh đối với cô gái này có cảm giác gì, anh cũng không bao giờ dám để cho cô vô cớ bị rắn cắn.
Bởi vì phòng ở của nhà họ Vưu không nhiều lắm, căn phòng lớn ngoại trừ phòng khách ở ngoài, có thêm ba cái phòng ngủ, bà Vưu ở một phòng, Vưu Hoà ở một phòng, Vưu Vụ ở một phòng, sau khi Bảo Châu đến đây, chỗ ở của bọn họ không đủ, cho nên phòng của Vưu Hoà bị Bảo Châu chiếm lấy, Vưu Hoà lại ở phòng của Vưu Vụ, sau đó Vưu Vụ quay trở lại trọ ở trường học.
Vốn đang ở trường học Vưu Vụ nghe nói ân nhân của cô bị rắn cắn, làm cho khuôn mặt nhỏ bị doạ trắng bệch, vội vàng trở về nhà, liền nhìn thấy một đống ngươì đứng ở ngoài cửa nhà mình, sau đó cô thần tốc chạy về phòng ngủ của Vưu Hoà.
"Bà nội, ca ca, Bảo Châu thế nào?" Vưu Vụ vừa bước một bước vào trong nhà liền sốt ruột hỏi.
Bà Vưu vẻ mặt tiếc hận đau lòng nói: "Vẫn còn hôn mê, bác Trình còn đang chữa trị cho con bé." Bác sĩ Trình, thật ra chính là bác sĩ giỏi nhất trong thôn.
Vưu vụ trách cứ nhìn vưu Hoà, hỏi: "Đây là có chuyện gì?"
Vưu Hoà bỗng nhiên bực bội đứng lên, cả nhà ai cũng quan tâm cô gái kia, còn ra vẻ anh là kẻ đầu xỏ gây nên? Vuốt vuốt tóc, Vưu Hoà vẻ mặt phiền chán nói: "Liên quan gì đến ta." Nói xong liền đứng lên, nhân khi bọn họ còn chưa hoàn hồn liền bỏ chạy khỏi hiện trường.
Bà Vưu thấy thái độ của Vưu Hoà như vậy, vẻ mặt tức giận nói: "Anh trai cháu càng ngày càng kỳ cục."
Vưu Vụ là con gái, đương nhiên biết cách an ủi người khác, vì thế cô nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng bà nội, ản ủi nói: "Không có việc gì, không có việc gì, để cháu cùng anh ấy nói chuyện đi." Vưu Vụ nhìn bóng dáng Vưu Hoà rời đi, đôi mắt tràn ngập nghi hoặc cùng khó hiểu......