"Cậu sống tốt chứ?" - Lập Phong hỏi cô.
"Cậu... Cậu là ai vậy?" - Hiểu Linh ấp úng hỏi lại anh, cô cố tình quên anh.
"Mình là Lập Phong! Đã hơn hai năm rồi đấy!" - Lập Phong nói.
"Mình không biết cậu, chắc cậu lộn số rồi, mình bận việc bye cậu!" - Hiểu Linh không muốn cảm xúc của cô bị lung lay nên nhanh chống dập máy Lập Phong. Quyết định quên mối tình đầu đó là cách tốt nhất cô sẽ nhanh chống tìm một người khác để chôn vùi anh, mối tình đầu dơ bẩn của cô.
**ba tháng sau**
"Mẹ à! Con và anh đang đợi, mẹ và ba ở đâu?" - Hiểu Linh nói với mẹ Chu.
"Mẹ thấy con rồi! Đợi mẹ..." - Mẹ Chu thấy Hiểu Linh liền nhanh chống tiến về phía cô với vẻ mặt ngạc nhiên sau ba năm.
Cuối cùng cô cũng đã về, bắt đầu cuộc sống mới. Cô đã quên được mối tình đầu của cô, mối tình lừa dối...
"Ây da... Con gái của mẹ lớn rồi!" - Mẹ Chu ôm cô nói.
"Con lớn thật rồi! Mau về nhà rồi nói chuyện tiếp...!" - Ba Chu cũng nói.
"Ba mẹ không nhớ con sao...?" - Chu Tử Hàn buồn bực lên tiếng.
"Khụ... Con trai, con cũng về rồi! Về nhà thôi nào!" - Ba Chu ngượng ngùng vì quên anh về cùng Hiển Linh nên nụ cười ngượng ngịu của ông làm cho Tử Hàn khó chịu. Sau đó bốn người cùng về nhà với dàn xe xa xỉ.
Về đến nhà được vài hôm, chuyện du học của cô điều kể cho ba mẹ Chu nghe. Anh cô thì vừa mới về là đi gặp bạn cũ, còn cô chỉ biết ngồi lỳ ở nhà với cái máy tính vô dụng. Sở thích của cô là đọc truyện hầu hết các thể loại truyện cô điều đọc qua, để gϊếŧ thời gian cô mò mẫm viết truyện với thể loại ngôn tình mà mọi người ai cũng thích. Đầu tiên cô thiết lập hồ sơ cá nhân của cô, sau đó suy nghĩ ra tên truyện, viết nội dung truyện, và sau đó...
"Anh... anh mau về em đói...!" - Hiểu Linh gọi cho anh cô - Chu Tử Hàn.
"..." - im lặng.
"Anh không được bơ em!" - Hiểu Linh nói tiếp.
"..." - im lặng.
"Em sắp chết rồi! Huhu" - Hiểu Linh bất lực lên tiếng.
"Em còn dám như vậy một lần nữa anh sẽ không bắt máy của em nữa...!" - Tử Hàn tức giận vì câu nói của cô.
"Em... Em xin lỗi! Sẽ không như vậy nữa! Nhưng mà em đói!" - Hiểu Linh làm nũng với anh.
"Đợi anh một lát... anh đang trong trận!"
"Cho anh mười phút... nếu không bảo bối của anh...!" - Cô nói với anh xông liền nở nụ cười.
"Anh về ngay, em không được đυ.ng vào bảo bối của anh...!" - Tử Hàn liền bật ngồi dậy tạm biệt tụi bạn liền chạy về nhà.
Lúc này Hiểu Linh cảm thấy sung sướиɠ vì đã dọa được anh. Dàn xe mà anh đã sưu tầm cô không dám đυ.ng chỉ dọa xem anh thế nào thôi, không ngờ anh lại có phản ứng như thế. "Anh à! Em xin lỗi!" - Cô thầm xin lỗi anh.
Một lúc sau thì anh cô về, cô đã thay đồ sẵn chờ anh về để cô và anh cùng đi. Ăn xong cô không về cùng anh mà đi bộ về nhà. Trời tối anh cô không cho nhưng cô kiên quyết là tự mình về nhà. Thế là anh cô mặc cô, để cho cô tự về. Đi một hồi lâu thì đến một ngã ba, con đường rất vắng chỉ có vài ba chiếc xe qua lại. Cô tự trách mình "Sao mày ngốc thế, tự dưng đồi về một mình, bây giờ đến cả taxi còn không có lấy gì về nhà!" - Hiểu Linh sai rồi. Đi tiếp một lúc cô có cảm giác như ai đó đi sau lưng cô, cô liền có cảm giác bất an. Cô quay ra sau không có ai nên đi tiếp. Tuy bản tính mạnh mẽ nhưng đây là lần đầu tiên cô đi một mình, bây giờ còn có cảm giác này nữa. Bỗng một cơn đau đầu ập đến từ phía sau, đủ để cô choáng váng nhưng không ngất. Quay ra sau liền thấy ba tên áo đen, đội nón chỉ nhìn rõ đc phần cầm và miệng.
"Các anh... các anh là ai? Sao các anh dám...?" - Hiểu Linh ôm đầu nói.