Chương 16

Chiều thứ sáu, Thời Sơ Thần ở quán cà phê chờ Tần Tinh đến cùng nhau đi ăn cơm. Sau khi tan làm Đàm Lễ đã nói với cô một tiếng sau đó đi chơi bóng rổ.

Đợi đến gần sáu giờ, cô đói đến mức nhịn không được đến cái bụng cũng phải kêu gào, đành đi xuống lầu cầm một miếng bánh ngọt ăn.

Cô vừa ăn vừa lướt web mạng xã hội, Tô Lệ Vãn vừa đăng hai bức ảnh, một là ảnh tự sướиɠ của ba cô gái trong đó có cả cô ấy, còn một bức ảnh là chụp bốn người đàn ông đang chơi bóng rổ.

Thời Sơ Thần phóng to bức ảnh chơi bóng rổ lên rồi nhìn chằm chằm Đàm Lễ một hồi, anh mặc một chiếc áo phông trắng rộng rãi và đang nhắm bóng ném vào rổ ở vạch ba điểm.

Tô Lệ Vãn đăng lên với dòng trạng thái là: Con chó duy nhất trong nhóm đã không còn độc thân nữa, không nên chạm vào, càng không thể chọc vào.

Phía dưới bài viết này còn có hai nhân viên dịch thuật vào thả like và để lại bình luận, trước đây để giúp họ gọi cà phê dễ dàng hơn nên Thời Sơ Thần đã kết bạn WeChat với họ.

Nhân viên A: Khiến cẩu độc thân thoát kiếp FA thì mấy cặp vợ chồng không thể không có tội được!

Nhân viên B: Cô có chắc chắn tí nữa boss sẽ không thấy trạng thái này không?

Thời Sơ Thần bấm like sau đó tiếp lướt web mạng xã hội.

Lúc cô đi tới trước bàn làm việc, Tần Tinh vẫn còn đang nghe điện thoại.

“Không phải chứ, tại sao chuyến công tác lại tạm thời bị hủy bỏ? Sau giờ làm việc tôi đều tới đây…” Tần Tinh liếc mắt nhìn Thời Sơ Thần: “Tôi sẽ trở về họp… cũng đã hơn bảy giờ rồi, có để cho người ta sống hay không chứ… Được rồi, tôi hiểu rồi!”

Tần Tinh cúp điện thoại, cô ấy nhìn Thời Sơ Thần với vẻ mặt đầy lưu luyến.

“Vậy bữa tối của cậu phải làm sao bây giờ? Hay là mang cho cậu ly cà phê và bánh sandwich được không? Cậu đợi tớ một lát.”

“Oa oa oa…. Thần à, làm sao cậu có thể tốt như vậy được chứ!” Tần Tinh từ trong túi lấy ra một cái hộp Dior nhỏ, bên trong là một đôi bông tai và đưa cho cô: “Chúc mừng sinh nhật cậu trước.”

Ngày mai mới là sinh nhật của Thời Sơ Thần. Vốn dĩ ngày mai Tần Tinh sẽ đi công tác nước ngoài nên hôm nay mới hẹn trước sinh nhật cô.

“Vậy ngày mai cậu không đi công tác nữa, tới nhà tớ ăn cơm không?” Ngày mai Thời Sơ Thần phải về nhà tổ chức sinh nhật cùng với bố mẹ mình.

“Tớ…” Tần Tinh biết, ngày mai Mạnh Dịch Nghiêu chắc chắn sẽ ở đó cho nên cô có hơi do dự.

“Được rồi.” Thời Sơ Thần cũng không muốn làm khó cô ấy.

“Ai, quên đi, tớ sẽ tới đó! Mạnh Dịch Nghiêu là cái thá gì chứ, sinh nhật của cậu vẫn là quan trọng nhất! Cũng đã lâu rồi tới không đến thăm chú dì.” Tần Tinh nắm tay cô và nói: “Tớ phải đi rồi, giờ tan tầm là giờ cao điểm nên gọi xe rất khó.”

“Cậu lái xe của tớ đi, ngày mai lái xe chở tớ về nhà là được rồi.” Thời Sơ Thần đưa chìa khóa xe cho cô ấy: “Đưa tớ đến sân vận động Thụy Hằng trên đường Tân Lâm đi.”

Tần Tinh nhận lấy chìa khóa xe: “Cậu đến đó làm gì vậy? Không phải lúc nào cậu cũng luôn tập thể dục ở nhà sao?”

“Đàm Lễ đang chơi bóng rổ ở đó.” Thời Sơ Thần vừa đi vừa nói.

Tần Tinh nghe vậy theo không kịp bước chân của cô đành phải kéo cô trở lại.

“Cái quái gì vậy?” Tần Tinh trợn to hai mắt hỏi cô: “Cậu là Thời Sơ Thần mà tớ quen biết đây sao?”

“Có chuyện gì sao?”

“Lúc còn học trung học, tớ đã rủ cậu cùng tới đi gặp Mạnh…” Tần Tinh không nói ra tên: “Tớ đã bảo cậu đi với tớ tới xem trận bóng rổ, cậu đã nói sao? Cậu nói rằng cậu rất ghét nhìn bóng dáng người đàn ông đổ đầy mồ hôi, huống chi còn có rất nhiều người đàn ông như vậy.”

“Đúng vậy…” Thời Sơ Thần gật gật đầu: “Nhưng lúc đó là nhìn người đàn ông của cậu, còn bây giờ tớ đi gặp người đàn ông của chính mình đương nhiên là có sự khác biệt rất lớn rồi.”

“Cái gì mà người đàn ông của tớ…” Tần Tinh nhỏ giọng lẩm bẩm một câu rồi đi theo cô xuống lầu.

Mặc dù tan tầm đúng vào giờ cao điểm, nhưng đi theo hướng công ty của Tần Tinh đúng lúc là lưu lượng giao thông di chuyển theo hướng ngược lại nên tương đối tốt hơn rất nhiều. Lái xe mất 15 phút đã đến sân vận động, Tần Tinh thả cô xuống và tự mình lái xe về công ty.

Sân vận động Thụy Hằng này không phải là sân vận động công cộng do chính phủ xây dựng, cho nên hệ thống thành viên không mở cửa miễn phí cũng như không được sử dụng làm địa điểm biểu diễn nghệ thuật và thi đấu, cũng không có khán phòng. Bên trong mỗi nơi cũng chỉ có một sân chơi nên cần phải đặt trước, giá cả cũng không thấp nhưng có cái lợi là đảm bảo sự riêng tư rất tốt.

Thời Sơ Thần cũng có thẻ thành viên ở đây, cô quẹt thẻ và đi thẳng một mạch đã tìm thấy sân bóng rổ.

Người đầu tiên nhìn thấy cô đi vào chính là Uông Nhã Tích, Tô Lệ Vãn nhìn thấy Uông Nhã Tích quay đầu lại mới nhìn sang bên trái.

“Hello! Sao cô lại đến đây?” Tô Lệ Vãn rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cô.

“Tôi đến để cổ vũ cho ông chủ của cô đó, mất công anh ấy lại thua mất.”

Tô Lệ Vãn dừng khoảng trừng hai giây, không hiểu ẩn ý của câu nói này, cô ấy suy nghĩ vài giây sau mới phản ứng lại: “Cô thật sự mở ra… Chế độ hard rồi sao?”

“Không có nha.” Thời Sơ Thần cười nói.

Tô Lệ Vãn còn chưa thở xong một hơi lại nghe cô tiếp tục nói: “Chế độ hard đã được thông qua từ lâu rồi.”

“Cái gì cơ ?!” Tô Lệ Vãn ngạc nhiên kêu lên nhưng lại bị một giọng nữ khác ngồi bên cạnh “Nè!” lấn át.

Đàm Lễ vừa ghi được một quả bóng ba điểm, mà giọng nữ la hét lại đến từ bạn gái của Vương Hiểu Xung bên đội của Đàm Lễ.

Anh nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bên mép sân. Cô mặc một chiếc quần jeans có dây đai và bên trong khoác một chiếc áo len màu trắng sữa rộng rãi, dây đai chỉ khóa một bên còn bên kia thì buông thõng một cách tự nhiên, chiếc áo len rất ngắn mơ hồ lộ ra một vòng eo nhỏ nhắn.

Đàm Lễ hô tạm dừng, anh ném bóng cho ba người còn lại rồi chạy về phía họ.

“Sao em lại đến đây?” Trong mắt của Đàm Lễ đều là ngạc nhiên cùng vui mừng.

Đàm Lễ biết hôm nay bọn Sở Hoàn sẽ dẫn theo bạn gái, nhưng không nghĩ tới ba người họ đều dẫn theo bạn gái. Anh cảm thấy mình bị nốc thức ăn cho chó không chịu nổi, suy nghĩ Thời Sơ Thần muốn ở đây càng mãnh liệt.

“Nghe nói anh không có tinh thần nên em đến làm động lực cho anh.” Thời Sơ Thần nhướng mày rất tự nhiên nắm lấy cánh tay của anh.

Nhưng vừa nắm lấy cô lại cảm thấy hơi ghét bỏ vì trên cánh tay của anh toàn là mồ hôi.

Đương nhiên Đàm Lễ sẽ không để cho cô buông ra nên thuận tay ôm lấy eo cô và xoa xoa đầu cô nói: “Em ăn cơm chưa?”

“Đã ăn một miếng bánh ngọt rồi, Tần Tinh bị sếp rước về họp rồi.”

“Vậy chờ anh kết thúc trận rồi chúng ta cùng nhau đi ăn.”

Miệng của Tô Lệ Vãn và Uông Nhã Tích há to đến mức có thể nhét vừa một quả bóng rổ.

“Tôi đây là đang nằm mơ sao?” Tô Lệ Vãn hỏi Uông Nhã Tích.

“Làm ơn đưa tôi về Trái Đất đi, tôi đã quen biết với Đàm Lễ nhiều năm như vậy… nhưng đây là lần đầu tiên.”

Đàm Lễ buông cô ra, bắt đầu giới thiệu cô với mọi người.

Nhan Tư Vũ cảm thấy Thời Sơ Thần rất quen nhưng suy nghĩ rất lâu cũng không nhớ ra rốt cuộc đã gặp cô ở đâu. Anh ấy lục trí nhớ xem có phải là bên khách hàng nào trong mấy vụ kiện dạo gần đây không?

Người phụ nữ kia thật sự rất quen thuộc, nếu thật sự có liên quan đến những vụ án mà anh đã nhận, anh ấy cần phải nhắc nhở Đàm Lễ một chút.

Thế nhưng suy nghĩ hồi lâu cũng không có đáp án.

Thời Sơ Thần đẩy Đàm Lễ đi và nói: “Nhanh đi nhanh đi, ghi thêm một vài bàn thắng nữa.”

Ở hiệp hai, người không có tinh thần lại biến thành Nhan Tư Vũ.

Bốn cô gái rõ ràng là không quan tâm đến tình hình chiến đấu của họ diễn ra như thế nào.

Bạn gái của Vương Hiểu Xung tên là Lưu Mộng, Uông Nhã Tích vẫn luôn không thích cô ta lắm.

Lưu Mộng nhỏ hơn Vương Hiểu Xung hai tuổi cho nên cũng nhỏ hơn Uông Nhã Tích hai tuổi. Uông Nhã Tích vẫn cảm thấy dùng từ “trà xanh” để hình dung người phụ nữ Lưu Mộng này thật sự cũng không quá đáng.

Ví dụ như bây giờ, sau khi Thời Sơ Thần xuất hiện, sắc mặt và thái độ của Lưu Mộng cũng không bằng lúc trước.

Mặc dù Uông Nhã Tích là người ngoài cuộc nhưng lại nhìn thấy rất rõ, ví dụ như lúc trước Sở Hoàn không ở cùng với Tô Lệ Vãn, Lưu Mộng đối với Sở Hoàn cũng rất ân cần.

Dù sao cũng ân cần hơn bạn trai của mình.

Sau khi tốt nghiệp đại học, thật ra Lưu Mộng đã chia tay với Vương Hiểu Xung một lần. Khi đó Lưu Mộng muốn ở lại Tư Thành, nhưng cô ta không có khả năng và hoàn cảnh cũng không cho phép, nếu chỉ dựa vào trình độ đại học mà muốn đứng vững ở Tư Thành cũng không phải chuyện dễ dàng.

Con đường tắt duy nhất có thể đi là ba của Vương Hiểu Xung đang làm việc trong văn phòng chính quyền của thành phố.

Trên thực tế mấy năm đó, chỉ cần người cán bộ kỳ cựu của ủy ban thành phố này nói một câu thì mọi công việc đều được sắp xếp rất dễ dàng. Nhưng ba của Vương Hiểu Xung lại là một người ngay cả công việc của con trai mình cũng sẽ không ra mặt giải quyết giúp chứ đừng nói là giúp đỡ Lưu Mộng.

Thấy không còn cách nào khác, Lưu Mộng tức giận chia tay với Vương Hiểu Xung và trở về quê.

Hai người gặp lại nhau trong lễ kỷ niệm của trường cách đây hai năm và lại nảy sinh tình cảm.

Uông Nhã Tích luôn nói Lưu Mộng không đơn giản như vậy, cô ta sớm không về muộn không về, nhưng Vương Hiểu Xung vừa được thăng chức lên phó giáo sư của Đại học Tư Thành, cô ta lại trở về bồi đắp tình cảm với anh. Sau khi hai người quay lại, Vương Hiểu Xung giúp đỡ cô ta sắp xếp một công việc, làm cố vấn trong một học viện dân lập khác của Đại học Tư Thành.

Đương nhiên, những chuyện này cô ấy cũng chỉ dám nói riêng với Nhan Tư Vũ. Dù sao cô ấy cũng là một luật sư, cô ấy biết những suy đoán chủ quan này sẽ không giúp ích được gì trong tình huống này nếu như không có bất kỳ bằng chứng nào.

Nhưng với tư cách là một người phụ nữ, những điều đó cũng không ngăn cản cô ghét Lưu Mộng.

“Thì ra những tin đồn trong công ty của chúng tôi đều là thật nha!” Tô Lệ Vãn nói với Thời Sơ Thần: “Trước đây tôi còn nói điều này không thể nào xảy ra.”

Thời Sơ Thần, Uông Nhã Tích và Lưu Mộng cùng nhau nhìn Tô Lệ Vãn, chờ cô ấy kể về những tin đồn đó.

“Chị Nhã Tích, chị nói thử xem tên đại ma vương kia…” Tô Lệ Vãn chỉ về phía Đàm Lễ: “Ngày nào cũng chạy xuống quán cà phê dưới lầu chính là vì bà chủ quán cà phê. Những tin đồn này đặt trên người khác còn có thể tin được nhưng đặt trên người anh ta liệu có thể không?”

Uông Nhã Tích cười lắc đầu rồi nhìn Thời Sơ Thần: “Nếu không phải hôm nay tôi gặp cô thì tôi cũng không thể tin được. Tôi đã quen biết với anh ấy nhiều năm rồi, nhưng đây lần đầu tiên tôi thấy anh ấy thân mật với một người con gái ở nơi công cộng như vậy.”

“Hai người đã ở bên nhau từ khi nào? Cô theo đuổi anh ấy hay anh ấy theo đuổi cô?” Lưu Mộng hỏi Thời Sơ Thần.

“Cô quản nhiều chuyện như vậy, cô cho rằng mình là cảnh sát Thái Bình Dương sao?” Uông Nhã Tích nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, Lưu Mộng không nghe thấy nhưng Thời Sơ Thần lại nghe rất rõ ràng.

Thời Sơ Thần không trả lời câu hỏi của Lưu Mộng, cô sẽ không che giấu tình yêu của mình nhưng không có nghĩa là cô sẽ đem tất cả những chuyện riêng tư ra để giải thích cho người mới quen.

Có lẽ là bởi vì Nhan Tư Vũ bị phân tâm nên Sở Hoàn cũng không có khả năng lật ngược tình thế. Hơn nữa Đàm Lễ có tình yêu nên tràn đầy năng lượng, cuối cùng anh và Vương Hiểu Xung cũng thắng đối phương ba điểm.

Sau khi trận bóng kết thúc bốn người cùng đi tắm.

“Tôi hỏi cậu, ở hiệp hai cậu đang suy nghĩ cái gì vậy?” Sở Hoàn hỏi Nhan Tư Vũ: “Cũng không đến mức 11 xuống 0 chứ?”

“Không phải. Tôi chỉ đang nghĩ, tại sao cô gái kia lại quen thuộc như vậy?” Nhan Tư Vũ nhíu mày hỏi Đàm Lễ.

“Cậu là người như vậy sao? Nhã Tích có biết trong đầu của cậu vẫn luôn thương nhớ đến người phụ nữ của người khác không?” Vương Hiểu Xung hỏi anh ấy, nói xong lại cảm thấy những lời này ý nghĩa không đúng nên vội vàng giải thích với Đàm Lễ: “Tôi không phải là ý nghĩ đó đâu.”

“Không phải, tôi cảm thấy chắc chắn tôi đã gặp cô ấy ở đâu rồi.”

“À… Cô ấy ở dưới nhà tôi, ở tầng 24.”

“A!” Nhan Tư Vũ duỗi ngón tay ra hiệu một lúc lâu: “Đúng đúng đúng! Chính là cô ấy! Con mẹ nó, cậu là đồ cầm thú à! Ngay cả người cùng một tòa nhà cậu cũng xuống tay được.”

Ba người cùng nhau liếc mắt nhìn anh, rồi cầm quần áo của họ để đi tắm.