Lúc Phó Nhiêu cập kê, đạo sĩ nói nàng có mệnh vượng phu. Sau đó quả nhiên vị hôn phu của nàng đỗ Trạng nguyên. Nàng vui mừng chờ gả qua làm phu nhân Trạng nguyên, không ngờ ngày thành thân, phu quân lại bị Công chúa cướp đi làm Phò mã.
Hay ghê đó, đây là muốn gạo nấu thành cơm sao?
Trạng nguyên Từ Gia kia được Phó gia nâng đỡ từng bước, Phó Nhiêu há có thể cam tâm?
Nàng thong thả đến cửa cung, ở trước mặt các quan, tay cầm hôn thư chất vấn: “Công chúa muốn làm thϊếp cho Từ Gia sao?”
Dựa vào một tờ giấy hôn thư, Phó Nhiêu bắt chẹt hoàng gia một phen, thuận lợi lấy được thư hòa li. Ai ngờ công chúa ghi hận trong lòng, gọi Phó Nhiêu vào cung, mang ý đồ hủy đi sự trong sạch của nàng.
Phó Nhiêu thở gấp chạy loạn trong cung, cơ thể mềm nhũn ngã vào một cái ôm, trong giây phút lí trí biến mất hoàn toàn, nàng thoáng nhìn thấy góc áo vàng rực tung bay sau bàn.
Ghi chú: Nữ chính và Hoàng đế hơn kém tuổi nhau, truyện ngọt sủng, nữ chính làm chính thê vào cung.
Vở kịch nhỏ: Công chúa Bình Khang hận Phó Nhiêu vô cùng, Phó Nhiêu kia như có thần bảo hộ, dùng thủ đoạn gì lên người nàng cũng không được.
Một ngày tai mắt của ả báo tin, Phó phủ bên cạnh có một nam nhân lẻn vào lúc nửa đêm, Công chúa Bình Khang mang vẻ cực kì vui mừng, thầm nghĩ chắc chắn lần này phải bắt được tại chỗ, làm nàng thân bại danh liệt.
Lúc Công chúa khí thế hùng hổ dẫn người vào hậu viện Phó phủ, đá tung cửa, bỗng phát hiện ra phụ hoàng chí cao vô thượng của ả áo mũ chỉnh tề đang ngồi ngay ngắn ở đó.